Chỉ một câu nói!
Một tiếng nổ long trời hệt như đang san bằng bình địa, uy lực chấn động toàn chiến trường, ngoài ra hai học sinh của học viện đang đánh nhau kịch liệt trên võ đài đều sợ hết hồn, dồn dập ngưng chiến đấu lại, ánh nhìn đều đổ dồn về phía bên này.
Võ trường lớn như vậy vốn dĩ tràn ngập tiếng người âm ĩ huyền náo, lại vì tiếng gào thét phẫn nộ của Vương Thái mà trở nên yên tĩnh trong khoảng thời gian ngắn ngủi.
Yên tĩnh như nước lặng!
Thậm chí có thể nghe được tiếng châm rơi! Chỉ có tiếng tim đập gia tốc không ngừng của từng người một vang lên bên tai, bịch bịch bịch bịch bịch... Những học sinh trong học viện đều biết thực lực của Vương Thái, càng hiểu rõ hơn tính cách của Vương Thái, dã man tàn bạo, chỉ cần một lời không hợp ý liền ra tay đánh người, bình thường lúc ở học viện không có mấy người dám tùy ý trêu chọc đến tên sát tinh Vương Thái này.
Bây giờ!
Cái tên khốn kiếp gọi là "Điêu Tạc Thiên" đang trên đài chiến đấu này rõ ràng đã chọc đến Vương Thái rồi, hơn nữa đã hoàn toàn chọc giận Vương Thái, nhìn dáng vẻ khí thế không dứt này của Vương Thái, nào giống như muốn khiêu chiến với Điêu Tạc Thiên? Rõ ràng là muốn xé Điêu Tạc Thiên thành tám mảnh mà!
Cho nên!
Sau khi khi cả đấu trường an tĩnh, tiếng vỗ tay như sấm rền cùng âm thanh ngợi khen như thủy triều ào ào trong chốc lát đã truyền ra, chỉ trong chớp mắt đã bao phủ toàn bộ võ trường! "Khiên chiến!" "Khiến chiến!" "Khiến chiến!"
Mấy trăm tên học sinh của học viên xung quanh đều muốn miệng một lời, nhiệt huyết sôi trào giống như được bơm máu gà vậy, thanh âm đều đặn nhịp nhàng tràn đầy lửa hận cùng nỗi căm ghét không thể nào che giấu được, ùn ùn hướng về phía Vương Thái và Tiêu Nhất Thiên.
Nổi giận rồi!
Nhịn lâu như thế, Vương Thái nổi giận rồi, những học viên kia cũng cùng nhau bùng nổ! "Bạn nhỏ à! Cái này..."
Kết quả thành ra như thế này có phần nằm ngoài dự liệu của trưởng lão Tôn, ông ta không ngờ được rằng chẳng qua bản thân mình chỉ thuận miện hỏi một chút, Tiêu Nhất Thiên chỉ thuận miệng trả lời một câu lại dẫn đến phản ứng lớn như vậy, hắn ta nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, trong nhất thời sắc mặt càng thêm lúng túng, còn chứa mấy phần áy náy!
Nhưng mà!
Trưởng lão Tôn trong lòng vô cùng cao hứng, tình cảnh như thế này có thể nói đây là mong muốn của ông ta, ông ta và Thương Triết đều giống nhau, nhiệt tình chiêu đãi Tiêu Nhất Thiên cả buổi chính là đang đợi Tiêu Nhất Thiên ra tay biểu hiện ra thực lực của bản thân. "Á!"
Không đợi Tiêu Nhất Thiên mở lời, Thương Triết đã nhịn không được mà cười cười nói bóng nói gió: "Cái đám trẻ ranh này đều giống như anh bạn nhỏ, tuổi trẻ lại khinh cuồng, cả người ngông nghênh, tràn đầy nhiệt huyết, lúc làm việc khó tránh khỏi việc hơi liều lĩnh, anh bạn nhỏ đừng trách móc nhé!" "Theo như lão thấy thì nếu anh bạn nhỏ không chê, không ngại chỉ dạy cho bọn chúng một vài điều, cũng vừa hay áp chế một chút khí thế nóng nảy của bọn nhỏ, để cho bọn chúng biết núi này cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, con đường võ đạo này dài đăng đẵng, đối với người mạnh hơn bản thân mình phải có lòng kính sợ.."
Lúc nói chuyện!
Thương Triết tràn đầy vẻ tươi cười, có vẻ rất hòa ái dễ gần!
Nhưng mà!
Kẻ ngu cũng có thể nhìn ra được những lời nói này của Thương Triết ngoài mặt là đang răn dạy học sinh của học viện Đạt Ma, nhưng trên thực tế lại đang chửi chó mắng mèo, âm thầm đâm chọt Tiêu Nhất Thiên!
Suy cho cùng!
Nếu nói về khinh cuồng, còn có ai có thể khinh cuồng hơn so với Điều Tạc Thiên?
Nếu nói về kính sợ, Điêu Tạc Thiên chính là một hậu bối ám cảnh trung kỳ, đối với giáo sư, trưởng lão của học viện Đạt Ma ở đây, bao gồm cả hiệu trưởng của học viện Thương Triệt, thậm chí đối với toàn bộ học viện Đạt Ma không có một chút lòng kính sợ nào.
Cho nên!
Đến tột cùng là ai chỉ dạy ai, là ai dạy dỗ ai còn chưa biết được đâu! "Vậy à?"
Tiêu Nhất Thiên và Thương Triết nhìn nhau một cái, đương nhiên biết lão hồ ly này đang dự định chủ ý quái quỷ gì, nhưng mà anh đến học viện Đạt Ma này chính là vì nắm rõ số người có võ của toàn học viện, thuận lợi đến Đà Nẵng một cách hợp lẽ, nói cho cùng thì chỉ là mượn công làm tư, đạt được thứ mà mình mong muốn mà thôi!
Vì vậy!
Tiêu Nhất Thiên gật gật đầu đáp lời: "Nếu như hiệu trưởng Thương đã đích thân mở miệng, tôi mà từ chối thì sẽ bất kính mất, vậy thì cứ theo lời của hiệu trưởng Thương, thay thể các vị tiền bối dạy dỗ một chút mấy tên ngu ngốc không thành tài của học viện các vị đi!"
Ngu ngốc!
Mới vừa rồi Vương Thái một chiêu trong nháy mắt đã giết tên lùn kia, gọi tên lùn kia là ngu ngốc, mà bây giờ Tiêu Nhất Thiên lại nói một câu ngu ngốc, trực tiếp dùng hai chữ kia để gọi tất cả học sinh trong học viện này.
Điều này làm cho những học sinh kia trong học viện càng nối cơn tam bành, giận đến mức không kiềm chể được! "Cút xuống đây!" "Cút xuống đây!" "Cút xuống đây!"
Tiếng mắng chửi hệt như dời núi lấp biển ùn ùn kéo về phía Tiêu Nhất Thiên!
Sau đó!
Dưới ánh mắt chăm chú tràn đầy mong chờ của tất cả mọi người, Tiêu Nhất Thiên rốt cuộc cũng chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Vương Thái đang đứng ở chính giữa ranh giới của những võ đài tỷ thí đó, Vương Thái thấy vậy, không chút do dự nào mà mà lại vòng trở về trung tâm võ đài tỷ thí!
Nhưng mà!
Ngay lúc mọi người đều cho rằng một trận đại chiến sắp xảy ra, Tiêu Nhất Thiên chỉ lắng lặng đứng ở nơi đó, tựa hồ hoàn toàn không có ý muốn xuống võ đài tham gia chiến đấu, than thầm một tiếng, hướng về phía Vương Thái mà lắc đầu một cái nói: "Cậu quá yếu, không đáng để cho bổn thiếu chủ tự mình ra tay chỉ dạy! Khiêu chiến tôi à? Cậu... không được!" "Đợi chút đã!" "Đợi đến khi nào chỉ còn lại mười người thi đáy xong, xem thử trong đám các cậu, có người nào khiến cho bổn thiếu chủ có hứng thú chiến đấu..."
Nói xong!
Tiêu Nhất Thiên nghiêng đầu nhìn về phía trưởng lão Tôn, tỏ ý nói: "Trưởng lão Tôn à, nói nhiều như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy hơi khát, phiền ông mang một mâm trái cây lên đây!"
Con bà nó!
Mẹ nó!
Bọn tao nhổ vào!
Lúc Tiêu Nhất Thiên vừa dứt lời, tất cả mọi người bao gồm trưởng lão Tôn, bao gồm Thương Triết, Chung Anh Tuấn và những vị trưởng lão, giáo sư trên khán đài đều đen mặt hết cả rồi, trước kia ở đây bọn họ đã từng thấy một Điêu Tạc Thiên cuồng vọng, từng thấy một Điêu Tạc Thiên vô sỉ, nhưng có nắm mơ cũng chẳng ngờ rằng Điều Tạc Thiên lại có thể cuồng vọng đến mức độ này, vô sỉ đến trình độ này, quả thực là không có chút giới hạn nào cả!
Không ngoài dự liệu chút nào!
Sau khi những học sinh của học viên hồi phục tinh thần lại thì trong nhất thời tiếng chửi mắng càng thêm kịch liệt, ai ai cũng xoa tay hằm hè, tình cảnh này có thể thấy được sắp mất khống chế rồi!
Mà Tiêu Nhất Thiên...
Hoàn toàn không nhìn thấy lửa giận của bọn họ, cái mông vừa rời khỏi ghế hoa hồng bộp một tiếng đã quay lại chỗ ngồi một lần nữa! "Hiệu trưởng! Cái này..."
Mặt mày trưởng lão Tôn sa sầm nhìn về phía Thương Triết!
Nói thật lòng!
Vẻ mặt của Thương Triết cũng sa sầm lại, trong lòng có một cỗ kích thích vô cùng mãnh liệt muốn một nhát đập chết Tiêu Nhất Thiên, nhưng lại nghĩ đến thực lực vô cùng kinh khủng của lão Điều, nghĩ đến toàn bộ học viện đều biết tầm quan trọng của vũ lực, ông ta khẽ cắn răng, cứ như thế mà nhẫn nhịn, hơn nữa còn khoát tay tỏ ý nói: "Bưng mâm trái cây lên đây cho anh bạn nhỏ Điều giải khát!"
Ầm ĩ!
Phải ứng của Thương Triết một lần nữa làm dậy lên sóng to gió lớn trong đám người kia, học sinh của học viên trong lòng run rẩy kịch liệt, thật sự không dám tin vào lỗ tai mình nữa!
Ông trời ơi!
Ngài hiệu trưởng đang nói cái gì vậy? Cái người đang ngồi trên đài quan sát kia thực sự là ngài hiệu trưởng của bọn họ hay sao? Tam quan của bọn học sinh trong học viện đã muốn đổ nát hết rồi!
Thậm chí!
Điều khiến bọn họ khiếp sợ hơn chính là, ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu bọn họ chính là: "Con mẹ nó, chẳng lẽ ngài hiệu trưởng bị tên Điều Tạc Thiên này nằm đẳng chuỗi việc gì đó rồi chứ?" "Tôi đi đi!"
Chung Anh Tuấn đứng dậy tự mình lấy cho Tiêu Nhất Thiên một mâm trái cây, lúc đi xuống đài quan sát, hướng về phía những tên học sinh còn đang đứng ngây ngốc ở đó mà khiển trách: "Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Tiếp tục thi đấu!" "Thầy Chung!"
Vương Thái cả giận nói: "Con không phục! Con muốn chọn..." "Không phục thì nín lại!"
Không đợi Vương Thái nói hết lời, Chung Anh Tuấn đã cắt đứt lời của hắn, Chung Anh Tuấn trợn mắt hung ác nhìn hắn một cái mà nói: "Đi xuống! Con gấp cái gì? Chờ thời điểm đến tự nhiên anh bạn nhỏ sẽ cùng con so mấy chiêu!"
Vương Thái nắm chặt quả đấm, cũng không dám đối nghịch với lệnh của Chung Anh Tuấn, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đi xuống đài thi đấu, mà trước khi đi hắn còn không quên nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên mà khiêu khích: "Quỷ nhát gan! Dù sao thì đừng cho tôi cơ hội, nếu không ông đây sẽ dùng một quyền đấm cho cậu răng rơi đầy đất!"
Đối với lần này!
Tiêu Nhất Thiên vẫn như cũ mà khinh thưởng, trực tiếp bắt chéo hai chân, dùng hành động thực tế để phản hồi lại lời khiêu khích!
Không phục sao?
Tức giận à?
Muốn đánh sao?
Thế thì không đánh với cậu, làm cho tên to con đó tức chết, hơ hơ...
Một lát sau!
Giữa bầu không khí khẩn trương giống như thuốc nổ như thế này, trận chiến thứ hai giữa hai học sinh của học viện đã bắt đầu, lần này trên võ đài ám cảnh trung kì lại là một nam một nữ, đàn chị đó tay nắm chặt chuôi kiếm, thân pháp và bước đi vô cùng khéo léo linh động, lúc cô ta đấu võ giống hệt như đang khiêu vũ vậy, vừa có vẻ duyên dáng của múa, vừa đầy tính mạnh mẽ của võ, nhìn vào khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, chỉ dùng có bảy chiêu đã đánh bại đối thủ!
Đúng lúc này trưởng lão Tôn bưng một mâm trái cây trở về, đưa cho Tiêu Nhất Thiên, không nhịn được lại thuận miệng hói một câu: "Anh bạn nhỏ à, cậu cảm thấy trận đấu này như thế nào?"
Nhưng mà!
Trưởng lão Tôn đã có kinh nghiệm rồi nên đã giảm thấp âm thanh của mình lại, hơn nữa trước