Thương Triết đứng phắt dậy, đột nhiên lại có ý muốn tát cho Tiêu Nhất Thiên một cái chết đi sống lại, giọng điệu của Tiêu Nhất Thiên rất quyết đoán, thái độ rất kiên định, xem ra không có chỗ để mặc cả!
Hoặc là!
Giao ra viên thuốc Minh Tâm!
Hoặc là!
Một đao chặt đứt quan hệ!
Nếu chỉ là Đại hội võ thuật toàn viện bình thường giống như năm trước thì thôi, chỉ trách Đại hội võ thuật toàn viện năm nay liên quan trực tiếp đến chức hiệu trưởng học viện Đạt Ma, chuyện thành bại là cực kỳ trọng yếu, mà sức mạnh đáng sợ mà Tiêu Nhất Thiên thể hiện trước đây rõ ràng có thể ảnh hưởng đến thành tích của chi nhánh thành Thanh Thủy trong Đại hội võ thuật toàn viện!
Hơn nữa!
Trong bang Tạc Thiên lại có một vị cao thủ Minh Cảnh chủ trì, điều này còn khiến Thương Triết kinh ngạc và sợ hãi hơn so với việc “lão Điêu" trở thành khách quý” của Hình Chiêu!
Không thể chọc vào!
Tiếp cận!
Sau khi hít một hơi thật sâu, Thương Triết kìm nén lửa giận trong lòng, cúi đầu nhìn Tiêu Nhất Thiên, nụ cười trên mặt đã biến mất, thay vào đó là màu sắc hung hăng uy quyền, ông ta gầm gừ: "Anh bạn Thiên đã mắt cao quá đầu, đúng là miệng sư tử, cái gì cũng dám đòi hỏi!" "Có điều!" "Đối với tôi mà nói, tài năng của cậu quả thực rất mạnh, tiềm lực quả thực rất lớn, nếu có thể tham gia Đại hội võ thuật toàn viện, cậu sẽ là một quả bom tấn, cậu sẽ giành được một thành tích tốt cho chi nhánh thành Thanh Thủy của chúng ta. Nhưng thế thì đã sao? Đại hội võ thuật toàn viện giống như đại hội chiến đấu mà cậu vừa xem vậy. Có ba cấp độ cạnh tranh trong giai đoạn đầu, giữa và cuối của ám cảnh. Còn cậu chỉ có một người, ngay cả khi trở thành người đứng đầu của ám cảnh trung kỳ, cũng sẽ không thể quyết định tình hình chung của cả trận đấu, và nó sẽ không thể khiến tổng điểm của chi nhánh thành Thanh Thủy xếp hạng nhất! " "Nói thẳng ra, nó chỉ là sự bổ sung chứ nào phải góp phần mấu chốt!" "Và vì thế!" "Tác dụng cậu có thể làm thật ra rất có hạn. Cậu cho rằng đủ để khiến tôi đưa ra viên thuốc Minh Tâm rồi sao? Mượn lời cậu vừa rồi, là cậu ngốc hay là cậu cho rằng tôi ngốc?"
Thương Triết là một con cáo già đã thành tinh, tự nhiên sẽ không dễ dàng đồng ý điều kiện của Tiêu Nhất Thiên, cố ý coi thường vai trò của Tiêu Nhất Thiên, ám chỉ rất rõ ràng!
Muốn tôi đem viên thuốc Minh Tâm ra đổi với cậu?
Phi!
Cậu còn chưa xứng! "Thật sao?"
Tiêu Nhất Thiên cũng đứng lên, bắt gặp ánh mắt của Thương Triết, giữa lông mày không có sợ hãi, nhún nhún vai, nói: "Nói như vậy là không có chuyện gì để bàn rồi?" "Tôi có việc phải làm, tạm biệt!"
Nói xong!
Quay người bỏ đi!
Đàm phán, chính là so bì tâm lý, Thương Triết cần Tiêu Nhất Thiên, nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không cần Thương Triết, về phần viên Minh Tâm thì thật sự không ổn, sau khi Tiêu Nhất Thiên rời đi, thay đổi ngoại hình sau đó lao vào học viện và tìm cách cướp viên thuốc Minh Tâm cũng được! "Đợi đã!"
Đúng như dự đoán của Tiểu Triệt, anh vừa đi được hơn mười mét, giọng nói lạnh lùng của Thương Triết từ phía sau truyền đến: "Trừ viên thuốc Minh Tâm ra, cậu muốn gì cũng được!"
Nghe những lời này!
Tiêu Nhất Thiên xua tay không quay đầu lại, từ chối mà không cần suy nghĩ: "Tôi đã nói, tôi không muốn thứ gì khác, chỉ có viên thuốc Minh Tâm!"
Thương Triết không nói nên lời, nghiến răng nghiến lợi, đầu óc quay cuồng, lúc Tiêu Nhất Thiên bước đến lối vào sân bên kia, trầm giọng nói: "Được rồi, cậu thật độc ác! Tôi có thể chấp nhận với điều kiện của cậu, xem như viên thuốc Minh Tâm là phần thưởng dành cho cậu!"
Tiêu Nhất Thiên vui mừng khôn xiết, lúc này anh mới dừng lại! "Có điều!"
Thương Triết chuyển chủ đề, lại nói: "Nhất định phải chờ cậu ở trên Đại hội võ thuật toàn viện trở thành người đứng đầu ám cảnh trung kỳ, tôi mới giao cho cậu viên thuốc Minh Tâm!" "Nếu không thì!" "Cậu lấy được viên Minh Tâm mà không giành được vị trí đầu bảng ám cảnh trung kỳ, chẳng phải tôi mất cả chì lẫn chài sao?"
Nghe ra!
Dường như rất có lý!
Tuy nhiên!
Thương Triết khôn ngoan nhưng Tiêu Nhất Thiên cũng không ngu, Thương Triết lo rằng Tiêu Nhất Thiên sau khi lấy được viên thuốc Minh Tâm lại không thể giành được vị trí đầu bảng sau, thì Tiêu Nhất Thiên sao lại không lo lắng rằng sau khi anh ấy giành được vị trí đứng đầu sẽ mất giá trị sử dụng, liệu lúc đó Thương Triết có trở mặt không chịu thừa nhận?
Vậy nên!
Tiêu Nhất Thiên quay lại, lắc đầu và nói: "Không, tôi phải lấy thuốc Minh Tâm ngay bây giờ!" "Cậu!"
Thương Triết lại muốn đánh người, đồ đê tiện, lừa gạt người!
Hơn nữa còn bị một thanh niên trong ám cảnh uy hiếp, là người đứng đầu chi nhánh thành Thanh Thủy, có khi nào Thương Triết cảm thấy ngột ngạt như vậy không? "Nếu bây giờ ông không lấy ra, tôi làm sao biết liệu ông có nó hay không? Nếu như bị tôi lừa gạt, thì tôi có thể làm gì ông đây, tôi đánh không lại ông, còn có thể làm gì?" Tiêu Nhất Thiên suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Theo tôi, tốt hơn hết là... ông nên đưa viên thuốc Minh Tâm cho tôi. Sau khi tôi xác minh tính xác thực, tôi sẽ ở lại học viện và luyện tập, không bao giờ rời khỏi học viện cho đến khi Đại hội võ thuật toàn viện kết thúc!" "Đồng thời!" "Đổi lại, tôi có thể hứa sẽ giành được đầu bảng trung kỳ và hậu kỳ của ám cảnh cho chi nhánh của ông. Nếu không làm được, đến lúc đó tôi sẽ trả lại viên thuốc Minh Tâm cho ông!"
Tiêu Nhất Thiên biết sự quý giá của thuốc Minh Tâm và biết rằng Thương Triết sẽ không dễ dàng thỏa hiệp, vì vậy anh đã tăng cường thỏa thuận của mình!
Đứng đầu cả hai bảng!
Nghe những lời này!
Thương Triết và trưởng lão Tôn hai mặt nhìn nhau, cả người đều sững sờ trước lời nói của Tiêu Nhất Thiên, có người còn không tin hỏi: "Ý của cậu là, trong bang Tạc Thiên của các cậu, cũng có một cao thủ ám cảnh hậu kỳ hoặc ám cảnh viên mãn, giống như cậu, có đủ để càn quét một cảnh giới, bất khả chiến bại trong cùng một cảnh giới?"
Khó khăn!
Quá khó!
Ngay cả Trần Nhất, người độc nhất vô nhị ở chi nhánh thành Thanh Thủy trước đây, cũng chỉ có thể là bất khả chiến bại trong chi nhánh, gần như không thể duy trì thành tích bất bại trong Đại hội võ thuật toàn viện!
Nhưng hy vọng của