"Cậu nhóc, cậu..."
Tống Kiên Phong lấy ra chiếc thẻ đen tối cao đó rồi mở miệng muốn hỏi, dù sao quyền sở hữu tấm thẻ đen tối cao vô cùng quan trọng, nếu như thật sự là của Tiêu Nhất Thiên, đừng nói đến việc dùng dao làm người khác bị thương, cho dù anh có giết người ở trước mặt của ông ta, chỉ cần có lý do chính đáng thì ông ta cũng không có quyền can thiệp.
Bởi vì tác dụng và quyền hạn của tấm thẻ này vô cùng lớn lao.
Lớn đến mức người bình thường hoàn toàn không thể tưởng tượng nồi!
Đối với vấn đề này, với tư cách là Cục trưong của Cục cảnh sát thành phố Hải Phòng, nên Tống Kiên Phong biết nhiều hơn một chút so với Phạm Đức Thành đại gia giàu có nhất thành phố Hải Phòng, dù có nói thế nào đi chăng nữa, Phạm Đức Thành chỉ là một doanh nhân, mà Tống Kiên Phong lại là một nhân viên công chức, hơn nữa còn phụ trách về các tội phạm hình sự.
"Cục trường Tống!"
Tiêu Nhất Thiên biết Tống Kiên Phong muốn hỏi gì không đợi ông ta kịp mờ miệng đã bị giọng nói sắc bén của anh cắt ngang, sau đó xoay người lại, không để ý đến người bảo vệ kia đang bị con dao gọt hoa quả đính trên tường.
Khoảnh khắc khi anh quay người, nhanh chóng thu lại ánh mắt như ma quỷ, vẻ mặt giận dữ cũng dần khôi phục lại như trước.
Chỉ vài bước đã đi tới trước mặt của Liễu Như Phương rồi cười nói: “Mẹ à,
(Sói Vương Bất Bại))
không sao rồi."
"Bố đã đến trường đón An Nhiên rồi, chân của ông ấy không được tiện cho lắm con đỡ mẹ ra ngoài rồi mẹ đi xem một chút đi."
Lúc này khi đối mặt với Liễu Như Phương, nụ cười trên khuôn mặt của anh
vô cùng chân thành.
Khiến người ta cảm thấy như có gió xuân ấm áp.
So với một Tiêu Nhất Thiên với khí thế như mãnh hổ vừa nãy quả thật là hai người hoàn toàn khác nhau.
Liễu Như Phương lo lắng nói: "Vậy con..."
Bà ấy muốn nói: "Mẹ không có việc gì còn con thì sao?" Nhưng lời vừa
mới đến bên miệng lại thốt không lên lời.
"Mẹ đừng lo lắng con cũng không sao."
Tiêu Nhất Thiên cười nói: "Mẹ cứ đi trước đi, con ở lại nói mấy câu với Cục trưởng Tống một chút, đợi lát nữa sẽ đi tìm bố mẹ, sau đó sẽ lái xe đưa hai người về nhà."
Liễu Như Phương liếc nhìn tấm thẻ đen tối cao trong tay của Tống Kiên
Phong.
Hết thảy mọi chuyện đều do nó gây ra.
Đáng tiếc là bà ấy cuối cùng vẫn không tìm ra bí mật ẩn giấu đằng sau tấm thẻ đó, chứ chưa nói đến điều anh che giấu.
Anh biết những nghi ngờ trong lòng của bà ấy vì vậy nghiêm túc nói: “Mẹ à, hôm qua con đã nói với mę rồi, đến thời điểm cần thiết con sẽ kể lại toàn bộ chuyện có liên quan đến mình một cách rõ ràng với mẹ và Tử Lam."
"Xin mẹ hãy tin con, con không hề có ác ý với mọi người."
Giọng điệu kiên cường, lời lẽ da diết!
"Thôi...được rồi!"
Liễu Như Phương cũng không phải là một người phụ nữ ngang ngược vô lý, anh đã nói đến mức này, cho dù trong lòng vừa tò mò lại vừa lo lắng, cũng
ngại hỏi rành mạch chi tiết trước mặt nhiều người như vậy.
"Mẹ không có gì đáng ngại, có thể tự mình đi được, con chính mình phải
cẩn thận một chút."
Sau khi dặn dò mấy câu bà ấy xoay người rời đi.
"Hai người các anh."
Tống Kiên Phong ra hiệu bằng mắt cho hai người cảnh sát kia, hai người lập tức hiểu ra, mỗi người đỡ một bên của Liễu Như Phương ra khỏi phòng bảo vệ.
Tiếp theo Tiêu Nhất Thiên rất có khả năng sẽ nói về chuyện của tấm thẻ
đen tối cao, chuyện vô cùng quan trọng.
Không thích hợp để cho hai nhân viên cảnh sát kia nghe được.
"Còn có các người nữa."
Sau đó Tống Kiến Phong nhìn về phía Giám đốc Trần và cô nhân viên ra hiệu cho hai người bọn họ cũng ra đi ra ngoài.
Cả hai người đưa mắt nhìn nhau với vẻ mặt ngượng ngùng.
Kể ra thì hai ng họ là người đã nhận ra tấm thẻ đen tối cao, sau đó mới gọi điện thoại cho Tống Kiên Phong đến, nhất là Giám đốc Trần, anh ta vẫn mơ tưởng sau khi tìm được chủ nhân của tấm thẻ, từ đây sẽ bám được đùi đại gia, tiền đồ rộng mở.
Giờ thì hay rồi thậm chí còn không có tư cách ở bên cạnh lắng nghe.
Tuy nhiên khi liếc nhìn Tiêu Nhất Thiên Giám đốc Trần cảm thấy kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ thôi quên đi, anh chàng này quá tàn nhẫn nhỡ đâu đúng là tấm thẻ của anh, đừng nói đến việc đòi ân tình của anh, không bồi mạng nhỏ của mình vào đã rất không tệ rồi.
"Đi thôi."
Giám đốc Trần và nữ nhân viên cùng nhau rời khỏi, vừa mới đi tới cửa phòng bảo vệ, giọng nói của Tiêu Nhất Thiên đột nhiên vang lên: