Quy mô của vườn trẻ này không lớn lắm.
Cả người Tiêu Nhất Thiên biến thành một dư ảnh xuyên qua vườn trẻ, không đầy một phút đã tìm một lượt khắp trường, đồng thời giải phóng năng lượng, để ý thức của mình bao trùm phạm vi bán kính mười mét.
Không hề thu hoạch được gì!
Sau khi dạo khắp trường, anh đã có thể chắc chắn 100% rằng Tô An Nhiên hoàn toàn không có ở nhà trẻ. Tuy nhiên theo quy định của nhà trường, sau giờ học không cho phép học sinh tự ý rời khỏi trường trừ khi bố mẹ đón. đến
Xét cho cùng học sinh mẫu giáo còn rất nhỏ nên một mình rời khỏi trường
học sẽ vô cùng nguy hiểm.
Vậy thì chỉ có một khả năng!
Tô An Nhiên không biết đã bị ai bắt cóc từ trường học rồi.
Là người nhà họ Tô?
Người nhà họ Trần?
Người nhà họ Lưu?
Hay là người nhà họ Trương?
Tiêu Nhất Thiên vừa mới ra tù vào sáng ngày hôm qua, người mà anh đắc
tội hay biết đến thân phận thực sự của anh cũng không nhiều.
Anh để cho Đoàn Quốc Tuấn ra tay ép buộc thu mua Tập đoàn nhà họ Tô,
Tô Tử Lam sáng nay vừa mới tới nhậm chức, ba ông cháu nhà họ Tô nhất định hận Tô Tử Lam đến tận xương tủy, quả thật rất có thể là họ cho người đến bắt cóc Tô An Nhiên nhằm trả thù cô.
Tuy nhiên họ chắc hẳn không có gan này!
Họ không chịu nổi lửa giận của nhà họ Đoàn.
Trừ khi họ muốn chết.
Còn về phần Đồ Sơn, nếu như tên tóc vàng phản bội anh mà kể chuyện của anh cho mấy người Trần Nhân Trung và cả ba nhà họ Trần, Lưu, Trương thì biết rằng Tiêu Nhất Thiên sẽ đến tìm bọn họ để trả thù nợ máu, vì vậy để bảo vệ mình nên bắt Tô An Nhiên trước và coi cô bé như một lá bài đề uy hiếp anh, điều này cũng là hợp tình hợp lý.
Hơn nữa khả năng này rất lớn.
Dù sao năm năm trước anh bị ngồi tù oan, mẹ anh Đỗ Thanh Trúc đã chết thê thảm ở thủ đô, cả gia đình bác cả Đỗ Thành Phong bị tan vỡ người mất, nhất định đều có liên quan đến cả ba dòng họ này.
Đây là một món nợ máu.
Anh chết thì tôi sống không đội trời chung.
Hoàn toàn không thể giảng hòa.
Vì vậy họ sẽ không có bất cứ kiêng kị gì đối với anh, sẽ bất chấp tất cả,
cá chết rách lưới trước sự đe dọa lớn.
"Hu hu hu..."
Tiêu Nhất Thiên đã đến trước tòa nhà dạy học, nơi này đã chật ních người, giáo viên, hiệu trưởng và nhân viên bảo vệ trong trường còn có Tống Kiên Phong và hai người cảnh sát kia, Liễu Như Phương đã giàn giụa nước mắt, đang chỉ thẳng vào mũi của Tô Thanh Cường mà mắng: “Đều tại ông cả, đều do ông cái tên què này! Đồ vô tích sự!"
"Nếu như An Nhiên có mệnh hệ gì thì tôi..."
(Sói Vương Bất Bại)
"Tôi cũng không sống nữa."
Tô An Nhiên là bảo bối của mọi người trong nhà, Liễu Như Phương hay Tô Thanh Cường đều coi cô bé như nơi ký thác tinh thần duy nhất, vô cùng yêu
thương cô bé.
"Anh Nhất Thiên."
Nhìn thấy anh Tống Kiên Phong lập tức bước tới chào hỏi, lên tiếng với sắc mặt u ám: "Theo thông tin mà giáo viên trong trường cung cấp, sau khi tan họ có rất nhiều bậc phu huynh đến đến trường đón trẻ, tình hình khi đó rất hỗn loạn cho nên không có ai chú ý tới Tô An Nhiên bị người đón đi."
"Trường học có camera theo dõi không?" Tiêu Nhất Thiên mở miệng hỏi.
"Có đấy nhưng..."
Tống Kiên Phong lắc đầu rồi nói: "Trong tòa nhà dạy học không có cài đặt, trong phòng bảo vệ ở cổng chính chỉ có thể giám sát ghi chép ra vào. Hơn nữa nghe nhân viên bảo vệ nói hệ thống camera đột nhiên bị hỏng khoảng mười phút trước giờ tan học, bây giờ còn chưa kịp sửa."
"Người bắt cóc Tô An Nhiên chắc chắn là một cao thủ, có năng lực chống trinh sát mạnh mẽ."
Sắc mặt của Tống Kiên Phong nặng nề nói: "Không chỉ camera ở cổng chính, trước khi chúng ta đến hai nhân viên cảnh sát kia cũng đã dò hỏi các cửa hàng gần trường học, kết quả phát hiện rằng trước đó tất cả các thiết bị giám sát có thể chụp được cảnh trường học đều bị người cố ý phá hủy."
Rõ ràng là đối phương đã lên kế hoạch từ lâu và có chuẩn bị mà đến.
"Điều tra ngay, tiếp tục điều tra!"
Tiêu Nhất Thiên lạnh lùng lên tiếng: "Người để lại tên chim để lại tiếng, cho dù năng lực chống trinh sát của họ mạnh đến mức nào,