"Đúng rồi, dì nhỏ"
Tiêu Nhất Thiên vốn dĩ nghĩ rằng, Lâm Hoa trẻ như vậy, chắc nhỏ hơn anh
vài tuổi, sau khi gặp mặt gọi một tiếng dì nhỏ cảm giác chắc cực kỳ ngại
ngùng.
Thậm chí không thể mở miệng.
Nhưng không ngờ rằng sau khi bị Lưu Mai gây rắc rối như vậy, tất cả sự ngượng ngùng suy nghĩ trước đó đều tan biến hết.
Có khi kêu như vậy lại thuận miệng hơn rất nhiều.
Đặc biệt khi thấy khuôn mặt kinh ngạc pha chút khó hiểu của Lâm Hoa, biểu cảm phức tạp vừa hoàng loạn lại có chút thất vọng của cô ta khiến Tiêu Nhất Thiên rất muốn cười, nhưng lại không dám nên chỉ có thể bấm bụng nhịn cười.
"Anh là..."
Nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên khoảng hai ba phút, Lâm Hoa mới lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, vẫn chưa thể tin mà hỏi lại: “Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên..."
"Không lẽ anh là cậu chủ nhà họ Tiêu ở thủ đô, cháu ngoại của bố mẹ
nuôi tôi sao?"
Tiêu Nhất Thiên không còn ngại ngùng nữa.
Ngay lúc này, trong hoàn cảnh này, kích động hồi lâu, hồi hộp hồi lâu, ngập ngừng hồi lâu, mong mỏi hồi lâu. Kết quả cuối cùng lại như sấm sét giữa trời quang khiến cô ta xấu hổ muốn chết.
Lúc trước, cô ta còn tưởng Tiêu Nhất Thiên tỏ tình với cô ta, tim cô ta
suýt nữa nhảy ra ngoài.
Bây giờ như bị giáng một gậy vào đầu!
Dì nhỏ?
Trời đất, anh đã biết thân phận tôi, biết quan hệ giữa chúng ta từ sớm, sao lại không nói trước với tôi?
Trò đùa này, giỡn hơi quá rồi nhỉ?
"Đúng, là tôi."
Tiêu Nhất Thiên gật gật đầu, cười hỏi: “Dì nhỏ đã từng nghe nói qua tôi
chưa?"
"Mẹ nuôi đã từng vô tình nhắc đến tên của anh."
Lâm Hoa nhớ lại, sau đó lắc đầu nói: "Nhưng lúc tôi hỏi bà ấy, bà ấy lúc nào cũng giấu giếm, không chịu nói cho tôi biết, nên tôi chỉ có chút ấn tượng với tên anh thôi."
"Hóa ra là vậy..."
Tiêu Nhất Thiên thở dài, tất nhiên anh biết vì sao Đỗ Tuyết Mai lại giấu
Lâm Hoa.
Dù sao năm năm trước anh đột nhiên bị vào tù với tội danh cưỡng hiếp, tội trạng này rơi vào bất kỳ người đàn ông nào đều để lại một vết nhơ suốt cả
đời.
Nhắc đến nó chỉ càng thêm buồn.
Vả lại, Lâm Hoa được Đỗ Tuyết Mai và Đỗ Thiết Sơn nhận nuôi sau khi anh vào tù, chuyện này không cần để cô ta phải bận tâm để rồi thấp thỏm không yên.
Giấu cô ta, tất nhiên là vì nghĩ cho cô ta.
Hai người ngồi trong xe trò chuyện tầm năm phút, Tiêu Nhất Thiên lại tiếp
tục đưa chìa khóa cho Lâm Hoa, rồi hỏi: “Lần này chắc dì nhỏ không từ chối
nữa nhỉ?"
"Chiếc xe quý giá như này ai không cần là kẻ ngốc đấy."
Lâm Hoa không chút do dự cầm lấy chìa khóa. Bây giờ biết được thân phận của Tiêu Nhất Thiên, cô buông thả cảnh giác và lo lắng, cả người cảm thấy nhẹ hẳn.
Trước mặt Tiêu Nhất Thiên cũng không còn thận trọng như trước.
Tiêu Nhất Thiên trợn tròn mắt nói: "Thái độ từ chối quyết liệt của dì lúc nãy không có dứt khoát được như bây giờ, nếu bị người ngoài không rõ sự tình nhìn thấy, người ta còn nghĩ rằng tôi đã làm gì dì rồi đấy."
"Chuyện này, không được nhắc đến nữa!"
Nhắc tới cái là Lâm Hoa liền đỏ mặt, trong lòng nghĩ mình bị đặt trong hoàn cảnh hoàn toàn không biết gì, còn nghĩ anh ta định làm gì với mình, huống chi là người ngoài?
Hừ, xấu xa!
"Được, không nhắc nữa."
Tiêu Nhất Thiên gạt tâm trạng đùa giỡn sang một bên, nghiêm túc nói: "Tôi nóng lòng muốn đi tìm dì, ngoài việc muốn gặp người thân, thực ra, tôi còn một chuyện quan trọng khác cần dì làm bây giờ."
“Hả?"
Lâm Hoa ngần người hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Tiêu Nhất Thiên trầm giọng nói: “Ở Hải Phòng tôi có một số kẻ thù. Họ có thể ra tay với người thân của tôi bất cứ lúc nào, ông bà ngoại tôi và kể cả dì đều sẽ gặp nguy hiểm." %3D
"Bọn họ có thể phái người bắt các người đi để làm con tim."
"Vì vậy, dì nhất định phải đến Đồ Sơn. Nghĩ ra một lý do mà họ không thể từ chối để đưa họ rời đi, tìm một khách sạn cũng được hay một người bạn cũng tốt, hoặc lái chiếc xe này đưa họ đi du lịch tránh nạn..."
Tiêu Nhất Thiên nói về ý định của mình cho Lâm Hoa biết.
Buổi sáng lúc rời khỏi nhà bà ngoại, bà ấy dặn Tiêu Nhất Thiên không được kích động, không