Là người giàu có bậc nhất ở Thành phố Hải Phòng, biệt thự Phạm Giang nơi Phạm Đức Thành sinh sống đương nhiên không phải người bình thường có thể so được, có diện tích khoảng mười mẫu, hơn sáu nghìn mét vuông, biệt thự có các gian, hành lang ven sông, cái gì cần có đều có.
Trời đã về đêm, dưới ánh đèn chiếu sáng càng trở nên đẹp hơn.
Ngay cả biệt thự riêng của Phạm Nhất Minh, biệt thự Thư Hương, cũng không thể so sánh được.
Bên trong tầng áp mái.
"Bác Phúc, giờ phải làm thế nào mới tốt?"
Sau khi trở về từ Lăng mộ Vĩnh An, Phạm Đức Thành cảm thấy bất an, vẻ mặt nghiêm nghị: "Tiêu Nhất Thiên là một người khôn ngoan sắc sảo, tàn nhẫn, giết người không ghê tay, lệ khí rất nặng. Nếu không hợp ý anh ta, anh ta có thể lấy đi sinh mạng đối phương bất cứ lúc nào."
"Đối phó với một người như vậy chẳng khác nào muốn lột da hổ. Vô cùng nguy hiểm!"
Khi Tiêu Nhất Thiên ra tù đã vô tình để lộ Thẻ đen tối cao, điều này tạo cơ hội cho Phạm Đức Thành, ông ta muốn lợi dụng sự thù hận giữa Tiêu Nhất Thiên và nhà họ Tiêu ở thủ đô, chọn đứng vào hàng ngũ của một trong hai bên, nhằm trục lợi từ nó.
Vốn dĩ, nhà họ Tiêu ở thủ đô trước đây đã nhiều lần từ chối ông ta đến thăm, không muốn gia nhập với ông ta, ông ta nghiêng về Tiêu Nhất Thiên hơn, nhưng giờ đây, sức mạnh đáng kinh ngạc và tính cách tàn nhẫn của Tiêu Nhất Thiên khiến ông ta cảm thấy bị đe dọa mạnh mẽ.
(Sói Vương Bất Bại)
Tiêu Nhất Thiên quá mạnh!
Cũng quá tàn nhẫn!
Bác Phúc là người có võ công cao nhất bên cạnh Phạm Đức Thành. Ngay cả bác Phúc cũng cho rằng mình không phải đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, vậy sau này làm sao có thể khống chế Tiêu Nhất Thiên?
Đúng vậy, khống chế!
Những người như Phạm Đức Thành vốn dĩ không muốn khuất phục, nghe theo mệnh lệnh của người khác, trước đây ông ta muốn hợp tác với Tiêu Nhất Thiên chỉ vì muốn lợi dụng thân phận chủ Thẻ đen tối cao của Tiêu Nhất Thiên.
Thế mà Tiêu Nhất Thiên lại là một con hổ không thể kiểm soát!
Hổ ăn thịt người!
"Cái này..."
Sắc mặt bác Phúc cũng khó coi, suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: "Theo tôi, Tiêu Nhất Thiên và ông chủ hẳn là cùng một loại người, tài trí mưu
lược."
"Nhưng những người như vậy thường không thể cùng tồn tại."
Trên trời không thể có hai mặt trời, và một nước không thể có hai chủ! Chỉ có thể có một nhà lãnh đạo thực sự. Nếu tôi muốn làm và anh cũng
muốn làm, thì anh phải chết, hoặc tôi phải chết, hoặc nếu không, đừng can thiệp vào nhau!"
Hợp tác?
Không tồn tại!
Bác Phúc thở dài, nói: “Trước mặt ông chủ bây giờ có hai con đường. Thứ nhất là tạm thời hạ mình nhẫn nhịn, trước mặt Tiêu Nhất Thiên giả vờ đầu
hàng."
"Sắp xếp người bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, thăm dò cặn kẽ anh ta và chờ đợi thời cơ, ngay khi nắm bắt được thời cơ thích hợp, ta sẽ cắn trả hắn, giết
(Sói Vương Bất Bại)
hắn, sau đó sẽ thay thế hắn."
Bác Phúc có tuổi đời và sức lực như vậy, tự nhiên không phải đèn cạn
dầu.
"Ồ?"
Đồng tử Phạm Đức Thành khẽ co lại, trong lòng khẽ nhúc nhích, sau khi suy nghĩ xong liên hỏi: “Con đường thứ hai thì sao?"
"Từ bỏ hoàn toàn!"
Bác Phúc tiếp tục nói: “May mắn là mặc dù chuyện chúng ta cử người giám sát Tiêu Nhất Thiên bị anh ta phát hiện nhưng anh ta lại không tính toán. Chúng ta đã giao cho mẹ con Trần Thiếu Huy cho anh ta, vậy coi như hòa rồi."
"Nếu ông chủ không muốn mạo hiểm, tốt hơn hết nên sớm dừng lại, phủi sạch quan hệ, cho dù là Tiêu Nhất Thiên hay nhà họ Tiêu ở thủ đô, hãy để bọn họ giải quyết ân oán giữa họ. Chúng ta chỉ đứng nhìn, không tham gia."
Hai sự lựa chọn, hai thái cực.
Nói trắng ra, đã làm thì phải làm lớn, không dám thì đừng làm gì cả!
Phải mạo hiểm mới cầu được phú quý!
Rủi ro và cơ hội luôn cùng tồn tại!
Phạm Đức Thành do dự.
Cơ hội đang bày ở trước mặt, cơ hội ngàn năm có một, bảo ông ta dễ dàng từ bỏ, nói thật là ông ta không cam tâm, nhưng tuyệt vọng là ông ta
không thể hạ quyết tâm được.
Do dự hết lần này tới lần khác, ông ta đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Nếu chúng ta chọn cách thứ ba, hợp tác với nhà họ Tiêu ở thủ đô, bác Phúc cảm thấy sao?"
"Không được! Nhất định không được!"
Bác Phúc nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đã lập tức lắc đầu nói: “Nếu như
Tiêu Nhất Thiên rất mạnh thì nhà họ Tiêu ở thủ đô càng mạnh hơn! Nếu như Tiêu Nhất Thiên là một con hổ dữ, thì nhà họ Tiêu ở thủ đô là một hang cọp
(Sói Vương Bất Bại)
sói, có vô số cao thủ!"
"Quan trọng nhất là mấy lần trước khi ông chủ tới thăm hỏi, Tiêu Quốc Nguyên còn chẳng thèm để tâm. Người như hắn hoàn toàn không để ông chủ và nhà họ Phạm vào mắt, lúc này đầu hàng nhà họ Tiêu ở thủ đô, cho dù có thể đánh bại Tiêu Nhất Thiên, e rằng chúng ta chỉ đi vào ngõ cụt!"
Dùng Tiêu Nhất Thiên làm mồi dẫn để dựa dẫm nhà họ Tiêu ở thủ đô?
Chẳng lẽ bác Phúc lại không nghĩ ra?
Tất nhiên là có nghĩ tới!
Nhưng ông hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này nên không nhắc
"Vậy.."
Phạm Đức Thành cũng biết rằng con đường thứ ba này có rủi ro lớn hơn và cơ hội ít hơn, đó là hạ sách, nghe bác Phúc nói xong, ông ta lắc đầu, bỏ đi ý định đó, vừa định nói thì đột nhiên truyền đến một tiếng bước chân nhanh
chóng.
"Ông chủ! Không hay rồi!"
Sau đó là một tiếng hét hoảng sợ.
Ngay khi tiếng hét vang lên, một tiếng nổ lớn, cửa áp mái bị bật tung, một
vệ sĩ áo đen hốt hoảng chạy tới.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Bác Phúc dáng người ngồi xổm chấn động, đi tới bên người vệ sĩ áo đen, vươn tay nắm lấy bả vai của hắn, lạnh lùng nói: "Xoắn xuýt hết lên, còn ra thể thống gì?"
"Bác Phúc!"
Người vệ sĩ áo đen liếc nhìn bác Phúc, sau đó quay lại nhìn Phạm Đức Thành, vội nói: "Ông chủ, bên ngoài có một người đàn ông cao to, thân thủ bất phàm xông vào biệt thự nói tìm ông chủ, còn chưa nói xong đã đánh người. Các huynh đệ đều bị hắn đánh ngã. Mau..."
Sói Vương Bất Bại)
"Sắp không trụ được nữa rồi!"
"Ông chủ mau qua xem!"
Nghe vậy, sắc mặt Phạm Đức Thành đột nhiên thay đổi, ông ta vùng lên, tức giận nói: “Mẹ kiếp! Kẻ nào gan to bằng trời dám xông vào biệt thự Phạm
Giang?"
"Tôi... Tôi không biết."
Vệ sĩ áo đen điên cuồng lắc đầu: "Hắn chỉ nói tìm ông chủ, không cho biết tên, cũng không nói nguyên nhân. Nhưng xem ra hắn có thù với cậu chủ, hắn là kẻ thù của cậu chủ."
"Cậu chủ đâu?" Bác Phúc hỏi.
Vệ sĩ áo đen vẫn lắc đầu: “cậu chủ cậu ấy... cậu ấy hôm nay không về.”
Tiếng đấm đá từ bên ngoài truyền đến, trên gác xép cũng nghe thấy rõ ràng, Tiêu Nhất Thiên đang đi tới đây, cách đó không xa.
"Ông chủ, tôi đi xem sao!"
Bác Phúc khịt mũi lạnh lùng, phút chốc đã không thấy bóng dáng. Kể từ khi biệt thự Phạm Giang được xây dựng, mười mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên ông ta thấy có kẻ dám xông vào biệt thự Phạm Giang.
Phạm Đức Thành bước ra khỏi căn gác xép với vẻ mặt u ám.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, từ xa có thể nhìn thấy một nhóm vệ sĩ mặc áo đen, khoảng hai chục người, tay cầm gậy nhưng co rúm lại không dám tiến lên, thay vào đó cứ lùi lại.
"Là kẻ nào? Dám chạy loạn ở biệt thự Phạm Giang!"
Thân ảnh của bác Phúc như một bóng ma, lập tức lao vào đám đông, xuất hiện trước mặt những vệ sĩ áo đen, hét lên, rồi quay lại nhìn thân hình vạm vỡ được bao quanh bởi những vệ sĩ áo đen.
Trong nháy mắt!
Chì cần liếc mắt một cái, sắc mặt bác Phúc liền thay đổi!
Sắc mặt trở nên khó coi vô cùng!
Ngay cả trái tim cũng kịch liệt run lên, ông ta hít một hơi thật sâu, nén lại chấn động trong lòng, cau mày hỏi: “Anh Tiêu? Làm sao anh tìm được nơi này?"
"Có việc gì sao?"
Chuyện ở Lăng mộ Vĩnh Anh đã được giải quyết. Trương Phong Lâm, Trương Phi Long và những người khác thuộc ba gia