“Chú à…chở cháu đến tập đoàn Vin, địa chỉ là….”
Sau 30 phút ngồi xe, cuối cùng cũng đến nơi, Cố Nải Nhược Di với phong cách stye đường phố, đứng chống nạnh hai tay, ngửa đầu ngước nhìn tòa nhà cao chọc trời ngay trước mắt với ánh mắt giận dữ…
Sau đó hiên ngang đi qua sảnh lớn, rẽ phải vào thang máy vip, mạnh tay bấm tầng cao nhất mà không hề có bất cứ sự cản trở hay vướn bận nào.
Cô hiên ngang đi đến trước bàn thư kí, đập mạnh tay xuống bàn như đe dọa, miệng vừa nhai kẹo cao su vừa hỏi
“Cố Nải Vĩ Kì đang ở đâu?”
Cô thư kí run sợ, miệng lấp bấp trả lời
“Thưa tiểu thư, Cổ Nải Tổng đang ở trong phòng làm việc ạ”
Nhận được câu trả lời hợp lí, miệng cô nở ý cười hài lòng, nhanh chóng phun bã kẹo vào sọt rác, chân nhanh chóng tiến đến căn phòng giám đốc trước mặt, nhưng tay cô vừa chạm vào khóa cửa, đang chuẩn bị mở ra thì liền bị tên thư kí nam-Hạo Hiên ngăn cản
“Cố Nải tiểu thư, bây giờ người không thể vào.
Cố Nải tổng đang gặp đối tác quan trọng ở bên trong”
Nghe lời nói này, cô nheo mắt tỏ vẻ khó chịu, tâm tình bực bội, cô cáu gắt
“Bây giờ dù có trăm đối tác quan trọng đi chăng nữa thì Cố Nải Di Nhược tôi cũng sẽ không nể mặt.
Một là kêu tên Cố Nải đó ra cho tôi, hai là để tôi vào trong”
Cô nghiêng đầu, nhướng một bên mày thách thức.
Thấy đám thư kí im lặng, cô gật gật đầu nói tiếp
“Ok, các người không chọn được vậy để Cố Nải tiểu thư tôi chọn giúp.
No Problem!!!”
Đối nghịch với độ náo loạn bên ngoài, bên trong căn phòng làm việc phong cách Tây Âu khá là yên tĩnh, vì là phòng cách âm nên căn bản không nghe thấy được những âm thanh bên ngoài.
“Sao hôm nay có nhã hứng đến thăm Vĩ Kì tôi thế? Cậu muốn uống trà hay rượu vang”
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu, ngũ quan gương mặt tựa như tượng điêu khắc lộ rõ dáng vẻ mệt mỏi tựa lưng vào ghế sofa, đôi mắt đang nhắm nghiềng bất giác mở ra, nheo mắt tỏ vẻ khó chịu
“Với bộ dạng này của tôi có thể uống rượu?”
Vĩ Kì không nói gì, tiến lại ghế sofa, ngồi vào vị trí đối diện, tay không nhanh không chậm châm trà đạo
“Tháng trước, bố tôi gọi cậu đến làm gì thế?”
“Hôn sự”
Bờ môi mỏng của hắn khiêm tốn trả lời.
Nghe được đáp án này, Vĩ Kì tỏ vẻ không vui, đang châm trà đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào Từ Thánh Uy nói
“Tôi không mong cậu đồng ý, tôi chỉ có một em gái duy nhất là Cố Nải Di Nhược.
Tim cậu không có chỗ trống dành cho nó thì mong cậu đừng bước vào cuộc sống của nó, đừng làm vấy bẩn trái tim mới lớn của nó.”
Nghe được lời này, hắn nhếch môi cười
“Cậu nghĩ tôi có quyền để từ chối hay sao?”
Bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh thì đột nhiên một tiếng “Rầm”- cánh cửa bị một lực lớn làm đập mạnh vào tường.
Thấy tiếng động, Vĩ Kì và hắn vội đưa mắt nhìn ra cánh cửa bị hất vào tường kia…
Thấy Vĩ Kì anh đang ung dung ngồi ở ghế sofa, lửa giận trong cô lại bắt đầu trỗi dậy
“Cố Nải Vĩ Kì….!!! Đại thiếu gia nhà Cố Nải thật nhàn nhã, có thời gian rãnh để uống trà đàm đạo với người ngoài mà không có thời gian nghe điện thoại của Quân Dao.
Anh như thế có xứng làm chồng của bạn tôi hay không hả?”
Vĩ Kì định mở miệng phản bác thì lại bị cô cướp lời
“Anh hôm qua chó mèo ở đâu mà để Quân Dao gọi mãi mà không thấy