“Tiểu Ảnh à! Mình có việc bận đột xuất nên mình đi trước nha.
Ngày khác sẽ đến chơi với cậu.”
Tiểu Ảnh chỉ vừa kịp gật đầu, định mở miệng nói lời tạm biệt thì cô đã chạy vụt nhanh ra ngoài, bộ dạng gấp đến nỗi suýt tí nữa là bỏ quên ba lô lại đây…
Thời gian buổi chiều này đã bắt đầu đông khách ra vào, Tiểu Ảnh cũng loay hoay bận rộn tay chân liên tục nên cũng không có nhiều tâm trí để quan tâm và hỏi xem là Di Nhược cô đang vội vã đi đâu…
Bước chân ra khỏi quán, cô nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tươi tỉnh hằng ngày, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, chợt nhớ ra điều gì đó, cô nhanh chóng đưa tay vào ba lô, lấy ra chiếc điện thoại, thao tác thành thục dò tìm số máy vừa nhận, gương mặt nhỏ bé đang chăm chú nhìn vào màn hình như đang cân nhắc và suy nghĩ điều gì đó rất cẩn thận, gõ rồi lại xóa…cô là đang phân vân không biết nên lưu tên gì vào danh bạ, miệng lẩm bẩm cân nhắc
“Từ tổng, Từ Thánh Uy?!! Thánh Uy?!! Lưu như vầy thì lại xa lạ quá, dù gì anh ta cũng là chồng của mình??...Lưu chồng…không được, đọc cứ không được thuận miệng cho lắm…Ông chú??!! Lưu như vầy thì anh ta mà biết được thì có khi nào vui đến mức tặng cho mình một viên đạn xuyên qua não luôn hay không!!”
Vừa nói cô vừa suy diễn ra trong đầu biết bao hình ảnh, bao cảnh tượng rung rơn.
Vội đưa tay xua tan dòng suy nghĩ đáng sợ này.
Trong lúc đưa tay ôm đầu, một dãy máy rút tiền công cộng vô tình đập vào mắt cô, vô thức cô lại nở nụ cười ranh ma, gõ vài chữ vào mục lưu danh ba, cuối cùng bấm lưu thành công.
Nhìn dòng chữ “Uy Bank” nằm gọn gàng ở đầu mục danh ba, cô mỉm cười, gật đầu tán thưởng với độ thông minh của mình.
Cô cố tình ra sớm đứng đợi, định bắt bẻ hắn đến trễ nhưng kết quả lại thất bại một cách thảm hại.
Hắn quả nhiên là một con người làm việc rất đúng giờ, chuông giờ trên điện thoại vừa reo lên thì chiếc Bugatti La Noire của hắn đã đỗ hiên ngang bên đường, trước mặt cô.
Không đợi hắn nhắc nhở, cô đã nhanh chóng mở cửa sau, cửa vừa mở, định bỏ chân bước vào thì lại nghe giọng nói trầm có phần lạnh nhạt của hắn
“Từ Thánh Uy tôi không phải là tài xế của em”
Nghe hắn nói như thế, dù trong lòng đang run sợ đến mức chân không đứng vũng nhưng cái miệng nhỏ này của cô lại không nghe theo sự điều khiển của não bộ cô, đứng bên ngoài mà mạnh miệng phản bác
“Ngồi đâu chả giống nhau, cũng đều tới nơi thôi mà.
Tại sao tôi không được phép ngồi phía sau.
Sao anh lắm nguyên tắc quá vậy”
Hắn vốn định không nói thêm, nhưng mỗi khi nhìn thấy gương mặt bé nhỏ đang ấm ức này của cô lại khiến hắn nổi hứng muốn trêu đùa
“Cố Nải Di Nhược em đã là vợ của tôi thì phải theo nguyên tắc của tôi.
Vị trí ghế phụ của xe, Từ Thánh Uy tôi chỉ giành cho phụ nữ của mình ngồi, nếu bây giờ em không muốn ngồi ở vị trí này thì cũng được, tôi sẽ nhường lại cho cô gái khác”
Không hiểu sao khi nghe hắn nói mấy câu rất đỗi bình thường đó thì hai má cô lại đỏ ửng như người vừa say men rượu, miệng lấp bấp phản bác lại
“Thế thì Từ Thánh Uy anh đã là chồng của tôi thì cũng phải tuân theo nguyên tác của tôi.
Tôi muốn ngồi đâu thì tùy tôi, anh không có quyền quyết định thay tôi.
Anh sống sớm hơn tôi tận 10 năm, anh lớn rồi thì phải biết chiều tôi chứ…”
Vừa nói, cô vừa cố tình làm ươn ướt đôi mắt, điệu bộ tỏ vẻ đáng thương nhưng xem ra lại vô tác dụng với hắn.
Giọng trầm nam tính của hắn vẫn vang, không chút do dự hay kiên nể như lúc nãy
“Tôi cho em 3 giây bò lên ghế phụ…”
Nói rồi hắn bắt đầu đếm, nhận thấy thái độ cùng vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc này của hắn, cô bậm môi, dậm chân tức giận nhưng cũng nhanh chóng mở cửa trước ngồi vào ghế phụ trước khi hắn đếm đến ba.
Sau khi đợi cô thắt dây an toàn, ngồi nghiêm túc, hắn lúc này mới lái xe chạy đi, tốc độ đạp ga vẫn nhanh như hôm qua lúc đưa cô đi thử váy cưới.
Tốc độ này khiến cô vừa muốn khóc lại cũng vừa muốn nôn, ngoài ông anh đáng ghét Cố Nải Vĩ Kì ra, thì ngay khoảnh khắc này Từ Thánh Uy hắn lại được cô vinh danh cho vào danh sách đen về mảng lái xe… Bình thường cô cũng lái xe nhưng tốc độ này là quá nguy hiểm, quá đe dọa đến tín mạng.
“Từ Thánh Uy…anh có thể chạy chậm một chút được không? Tốc độ này rất nguy hiểm, anh tưởng mình đang ở trường đua hay sao”
Hắn như không quan tâm đến lời nói của cô, chân vẫn đạp ga tăng tốc về phía trước.
Khi xe vừa dừng lại cũng là lúc cô ôm miệng chạy vội ra ngoài, … cô…là đang… muốn nôn ra hết toàn bộ thức ăn vừa mới an ở chỗ Tiểu Ảnh lúc nãy.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của cô, hắn không nói gì, chỉ lấy từ túi áo vest ra chiếc khăn tay đưa cho cô.
“Cảm ơn…”
“Xin lỗi…nhưng buổi đấu giá sắp bắt đầu nên tôi không còn cách nào khác”
Nghe hắn nói như thế, cô hơi ngỡ ngàng và khó hiểu, hắn nổi tiếng là ăn nói cứng nhắc và khó nghe, thế mà lại mở miệng nói xin lỗi với cô.
Có phải là hôm nay hắn uống nhầm thuốc rồi không, nhưng điều đó bây giờ lại không đáng quan tâm, cái cô quan tâm là tại sao lại lôi cô đến buổi đấu giá, vội chạy theo sao hắn, giọng nói có chút đứt hơi mà hỏi
“Chẳng phải anh nói là đi mua đồ chuẩn bị hôn lễ sao? Sao bây giờ lại biến thành đi xem buổi đấu giá rồi? Này…anh chờ tôi với…”
Chân hắn rất dài, một bước đi của hắn đã bằng hai bước đi của cô.
Cô căn bản là không đuổi kịp hắn nhưng dường như hắn cũng không để tâm đến dáng vẻ khổ sở vừa đi vừa chạy của cô, đôi chân thon dài cứ như thế mà vẫn bước đều đều về phía trước.
Mãi đến khi gần đến cửa xoay của buổi đấu giá, hắn mới dừng lại đợi cô.
“Từ Thánh Uy…anh nhìn xem mọi người ai cũng ăn mặc hết sức nghiêm túc, có ai như tôi không…nếu lúc sáng anh nói sớm thì tôi đã ăn mặc chỉnh chu một chút rồi.
Anh không sợ bộ dạng này của tôi làm mất mặt ông chủ lớn như anh à”
Nghe cô một cách đáng thương như thế, hắn lại nhếch môi, cúi đầu nói khẽ vào tai cô, giọng nói trầm nam tính mang theo chút hơi thở bạc hà khiến hai tai cô đỏ bừng
“Thái độ này của em là đang quan tâm đến thể diện của chồng mình??”
“Anh đừng ảo tưởng, chẳng qua là tôi không muốn bản thân bị bẻ mặt trước nhiều người, không liên quan gì đến anh.
Này, anh còn chưa trả lời tôi là tại sao lại dẫn tôi đến đây”
Hắn không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười, bàn tay của hắn đột nhiên đan xen, luồn vào từng kẽ tay của cô, nắm chặt tay cô trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người… Hắn … là đang ngầm trực tiếp công khai cô trước mặt tất cả mọi người.
Không biết là do tay hắn quá lớn hay do tay cô quá bé mà đôi tay của cô lại nằm một cách gọn trong cái nắm tay của hắn… Ngoại trừ ba cô và anh mình, thì có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt 20 năm, cô được đàn ông nắm tay mình trước mặt nhiều người như thế, cảm giác này…thình thịch…thình thịch…tim cô đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực…Hắn cứ như thế mà nắm tay cô đi thẳng vào trong trước ánh nhìn ngỡ ngàng cùng sự bàn tán xôn xao của mọi người và các phóng viên đang có mặt ở đây…
“Tôi có nhìn nhầm không…Đây là lần đầu tôi thấy Từ tổng dẫn theo phụ nữ…”
“Đáng ngạc nhiên hơn là lần đầu tiên Từ tổng xuất hiện ở buổi đấu giá trang sức lớn toàn cầu như này, bình thường tôi chỉ thấy ngài ấy đến các buổi đấu giá có liên quan đến công việc thôi…”
“Ôi…thật là ganh tị với cô gái đó quá…”
“Cô gái đó có phải là rất quen mặt hay không? Hình như tôi đã từng gặp ở đâu rồi thì phải…”
“Anh quên rồi sao, năm ngoái tại buổi kỉ niệm 70 năm thành lập tập đoàn Vin, lúc phỏng vấn Cố tổng, chúng ta đã gặp qua cô ấy.
Cô ấy là em gái của Cố tổng đấy …”
“Híc..híc..
ước mơ làm Từ phu nhân của tôi cứ thế mà tan rã sao… Đúng thật là chỉ có đẳng cấp mới ở cùng đẳng cấp…”
“………”
Lời bàn tán cứ như thế mà mỗi lúc một nhiều, dường như ánh hào quang và tâm điểm chú ý hôm nay là thuộc về hắn chứ không phải là chiếc nhẫn cưới của buổi đấu giá hôm nay…
Như biết sẵn hôm nay hắn nhất định sẽ đến buổi đấu giá này, khi nghe thư kí báo lại là hắn đến, Tử Thiên trong phòng vip cũng không mấy bất ngờ cho lắm, chỉ gật đầu rồi dặn dò thư kí chuẩn bị hai ghế ngồi ở vị trí trung tâm cho hắn.
Sau khi sắp xếp ổn thõa, anh lại chăm chú nhìn vào màn hình vi tính trước mặt, ánh mắt có phần chua xót khi thấy bảo bối của anh mồ hôi nhẽ nhại, phải bận rộn vì mấy ly cà phê cho khách, Tử Thiên không khỏi đau lòng, bất giác chửi thề một câu sau nói với giọng xót xa:
“Bảo bối nhà ông cưng như trứng, xót thật mà…”
Ngoài sảnh của buổi đấu giá, sau khi được đích thân thư kí mời vào vị trí dành cho mình, cô liên tục nghiêng đầu ngó nhìn xung quanh với ánh mắt thích thú bởi dù mang danh là tiểu thư của tập đoàn Vin nhưng cô chưa bao giờ được ba hay anh mình dắt đến mấy nơi đấu giá như thế này bao giờ.
“Thánh Uy…Anh đến đây định xem hay là mua vậy? Anh cũng có sở thích sưu tầm trang sức nữa sao?”
“Em nghĩ tôi dư thời gian ngồi đây xem chơi à!!”
Mỗi câu, mỗi chữ từ chính miệng hắn thốt ra, cô lại có cảm giác như hắn muốn chặn miệng mình, cô bĩu môi, đôi mắt mở to, khẽ liếc xéo hắn, quay mặt sang chỗ khác, không thèm để tâm là mục đích hắn đến đây làm gì nữa…
“Tập đoàn WE chúng tôi rất chân thành xin lỗi vì đã để các vị đợi lâu, bây giờ sẽ là phần đáng mong đợi nhất của buổi đấu giá hôm nay… ‘chiếc nhẫn Red Sapphire điểm kim cương trắng’ thủ công do chính tay ngài Q thiết kế sẽ có mặt trong buổi đấu giá