Một chiếc ô tô màu đen dừng bên vệ đường.
Một người đàn ông đeo kính râm mặc bộ đồ đen bước xuống xe.
Anh ta chính là Quản lý Woo Jin-chul của Cục Giám sát Thợ săn, thuộc Hiệp hội Thợ săn Hàn Quốc.
Ba người đàn ông khác cũng bước ra từ ghế hành khách phía trước và ghế sau.
Tất cả bọn họ đều là nhân viên của Cục Giám sát.
“Sếp à, sao chúng ta lại dừng ở đây? Sao không đến thẳng văn phòng Hiệp hội?”
“Tôi có vài thứ cần làm ở đây.”
Woo Jin-chul quay đầu lại và nhìn cánh cổng ở đằng xa.
‘Dù mình đã nhìn thấy nó rất nhiều lần, nhưng cổng Hạng A luôn đem lại cảm giác đáng sợ.’
Woo Jincheol cau mày.
Nếu cánh cửa khổng lồ đó mở ra và những con ma thú tràn vào thành phố…
Chỉ nghĩ qua thôi cũng đủ kinh hoàng rồi.
‘Tại sao anh ta lại nộp đơn vào nơi kinh khủng này, với tư cách là một người khai thác?’
Thậm chí không phải một ngày, mà là hai ngày.
Dù Chủ tịch Hiệp hội, ông Go Gunhee không yêu cầu, nhưng anh vẫn muốn tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
‘Chúng ta không thể bí mật điều tra sau lưng anh ta…’ Đối thủ của họ là một Thợ săn hạng S.
Một Thợ săn hạng A như Woo Jincheol không thể bí mật điều tra một Thợ săn hạng S. Anh ta chắc chắn sẽ bị phát hiện.
‘Tốt nhất là thẳng thắn đến gặp anh ta. Mình sẽ nói “xin chào” và hỏi anh ấy một vài câu hỏi đơn giản’.
‘Chắc không dị lắm đâu nhỉ?’ Ai cũng sẽ ngạc nhiện khi thấy một Thợ săn hạng S lại đi đào đất trong Hầm ngục.
Bên cạnh đó, Sung Jinwoo lại đang được Hiệp hội chú ý. Chủ tịch Hiệp hội đặc biệt chú ý Jinwoo và luôn chăm chú khi đề cập đến Jinwoo.
‘Hmm, người bất thường đâu phải là mình…Là anh ta mới đúng chứ’ Tò mò là điều hiển nhiên, và hỏi vài câu hỏi vì sự tò mò đó là bình thường. Với ý nghĩ đó, Woo Jincheol đã tiếp cận một nhân viên của Hội Thợ săn.
“Chúng tôi đang tìm kiếm một đội khai thác.”
“Ơ…. Nhưng anh là ai?”
“Tôi đến từ Hiệp hội.”
Sau khi xác nhận danh tính của Woo, nhân viên nọ chỉ về phía đội khai thác đang chờ đợi.
“Ở chỗ kia kìa.”
“Cảm ơn anh.”
Bốn thành viên của Cục Giám sát Thợ săn tiến đến đội khai thác.
Nhận ra họ, Trưởng nhóm Bae Yoon-seok vội chạy ra đón.
“Ồ, ngạc nhiên chưa. Các vị Giám sát đến thăm chúng tôi này. Có việc gì thế?”
Khuôn mặt của các thợ săn trong nhóm khai thác lộ rõ vẻ căng thẳng.
Đối với các Thợ săn, Cục Giám sát là cơ quan có quyền lực rất lớn.
Nhân viên của Cục Giám sát là những người đối phó với những kẻ thức tỉnh dám phá vỡ quy tắc của luật pháp và xã hội. Họ sẽ bắt giữ, bỏ tù và đôi khi, loại bỏ những tên tội phạm như vậy. Và bây giờ, bốn người thuộc Cục Giám sát đang đứng trước mặt họ.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Là Cục giám sát đó!”
“Sao các nhân viên Giám sát lại đến đây?.”
Một cái gì đó hệ trọng sẽ xảy ra.
Các Thợ săn trong nhóm khai thác tò mò và tụ tập lại.
Woo Jin-chul cởi kính râm ra.
‘…’
Anh tìm kiếm khuôn mặt của Sung Jinwoo. Cuối cùng, sau khi không tìm thấy, anh quyết định hỏi
trưởng nhóm Bae.
“Thợ săn Sung-Jinwoo đâu rồi?”
‘Tôi biết mà!”
Đột nhiên, một thợ săn bước ra.
Chính là Lee Sung-gu, kẻ đã va chạm với Sung-Jin-Woo trong Hầm ngục hôm qua.
Lee Seong-gu liến thoắng.
“Tên khốn đó quay lại và nhìn tôi rồi cười mỉa mai! Tôi thề, đôi mắt hắn trông như có thể nuốt chửng người khác! Chết tiệt, đến giờ tôi vẫn thấy run đây này!”
Lông mày của Woo Jincheol hơi nhíu lại,
‘Đôi mắt trông như có thể nuốt chửng một người?’ Cái quái gì đã xảy ra?
Những người khai thác bắt đầu thì thầm với nhau. Woo Jincheol phớt lờ họ và hỏi Lee Sunggu,
“Chuyện gì đã xảy ra à?”
“Ồ, à thì …”
Lee chuẩn bị trả lời, nhưng chợt nghẹn họng khi nhận ra rằng chính anh ta là người cố bắt nạt Jinwoo. Anh nhanh chóng xua tay, ”
Cai đó không quan trọng. Nhưng mà, đôi mắt của hắn rất đáng sợ.”
“…”
Woo Jin-chul quay lại nhìn Bae.
“Thợ săn Sung-Jinwoo đâu rồi?”
“Sung á? … Anh ta vừa vào cổng.”
Sung-Jinwoo vào cổng hạng A, nơi cuộc đột kích đang diễn ra?
Đôi mắt của Woo Jin Chul ngày mở càng lớn.
“Tại sao Thợ săn Sung-Jinwoo lại vào trong Hầm ngục??”
“Hôm nay người khuân vác của nhóm đột kích bất ngờ vắng mặt. Không ai muốn vào Hầm ngục, vì vậy cậu Sung đã xin làm người khuân vác.”
“…”
“Thật kỳ quái.”
“Ý anh là gì?”
“À không, không có gì. Chỉ là ban nãy, cô Cha Hae-in… Vâng, thợ săn Cha ấy mà. Cô ấy cũng tìm cậu Sung và bước vào cổng. Thật kỳ lạ, phải không?
Bae vừa nghiêng vừa đầu kể lại.
Woo Jin-chul tỏ ra vô cùngbối rối.
‘Cha Hae-in, Hội phó của Hội Thợ săn, đang tìm Sung-Jin-Woo? Và cô ấy theo anh ta vào Hầm ngục? ‘ Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Woo Jincheol chỉ định đến chào hỏi Sung Jinwoo, nhưng có vẻ như mọi chuyện dần trở nên rắc rối.
‘Trước hết hãy kiểm tra cánh cổng đã.’
Là thành viên của Cục Giám sát, ít nhất họ có thể làm chuyện đó.
“Chúng tôi sẽ kiểm tra cánh cổng”
“À, vâng…”
Bae mỉm cười và gật đầu.
Khi Woo Jincheol cùng các nhân viên cấp dưới quay lưng rời đi, Lee Sunggu đột nhiên ngăn họ lại và lên tiếng,
“Này, anh Cục gì ơi!”
Lee Seong-gu hỏi với khuôn mặt đầy phấn khích
“Cái thằng đó, thằng Sung Jinwoo ấy! Hắn ta đã gặp tai nạn, hay hắn ta giết ai rồi?”
Woo Jin-chul cau mày.
Đột nhiên, anh hiểu ra vì sao Sung Jin-woo lại nhìn kẻ này bằng ánh mắt đe dọa.
‘Có vẻ như hắn sẽ rất vui nếu Jinwoo gặp chuyện gì đó…’