[Một năm trước khi liên quân Thợ săn Hàn Quốc-Nhật Bản đổ bộ lên đảo.]Nữ hoàng kiến không thể không lo lắng.
‘Hòn đảo đã trở thành một vùng đất chết, ngoại trừ chúng ta…’ Nữ hoàng kiến đã biến cái tổ của mình thành cả một vương quốc, và hàng ngàn đưa con của nó đã chạy lông nhông khắp đảo. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là ở đây có hàng ngàn miệng ăn, và bây giờ, không còn chút dinh dưỡng nào. Những đứa con của Nữ hoàng bắt đầu phải ăn thịt đồng loại để sinh tồn.
‘Chúng ta sẽ không kết thúc ở đây….’Không, nữ hoàng kiến không cho phép những đứa con của nó chết đi như thế này. Đội quân kiến sẽ từ bỏ vùng đấp nhỏ bé này, và đi đến một nơi mới, một nơi tràn đầy sự sống – tràn đầy con mồi; và xây dựng một vương quốc mới ở đó.
Bước đầu tiên trong việc xây dựng đế chế là thống trị hòn đảo này. Và đó sẽ là bước thứ hai.
Nhưng nữ hoàng cũng nhớ
‘chúng’.
Những kẻ xâm nhập.
Những kẻ xâm nhập mạnh mẽ, những kẻ đã nhiều lần đặt chân lên đảo trong quá khứ. Lần nào đội quân kiến cũng đánh bại những kẻ xâm nhập, nhưng chiến thắng nào cũng có sự hy sinh.
Vô số con cái của Nữ hoàng đã mất mạng trong mỗi cuộc chiến. Điều gì sẽ xảy ra nếu họ gặp phải những kẻ thù tương tự ở vùng đất mới? Liệu những đứa con của Nữ hoàng có thể đánh bại ‘chúng’ một lần nữa không?
‘Cần một chiến binh mạnh hơn. Một chiến binh mạnh nhất có thể, mạnh hơn bất cứ ai, bất cứ điều gì khác’.
Và thế là nữ hoàng quyết định tự mình tạo ra chiến binh mạnh nhất.
Nửa năm sau, Nữ hoàng tập trung tất cả mana và sức lực để sinh ra “nó”.
Khát khao mãnh liệt của Nữ hoàng là tạo ra một chiến binh bất bại. Và khi kết hợp với mệnh lệnh không ngừng vang lên trong đầu Nữ hoàng: “Giết tất cả con người”.
Kết quả là Nữ hoàng đã sinh ra một quái vật kinh khủng, vượt xa những tồn tại thông thường. Chiến binh mạnh nhất, một sinh vật được sinh ra với mục đích duy nhất là trở thành cỗ máy giết chóc hoàn hảo.
Kỹ năng tự nhiên của nó có thể đặt tên là ‘Kẻ Ăn Thịt’. Nó hấp thụ được sức mạnh ma thuật và cả kiến thức của con mồi.
Từ khi ra đời, nó bị giày vò bởi cơn đói dữ dội, được thúc đẩy bởi cuồng vọng trở nên mạnh mẽ hơn. Kết quả là nó bắt đầu giết và ăn thịt ngay cả anh chị em ruột của mình. Nữ hoàng chỉ đơn giản là đứng nhìn trong sự mê hoặc và thích thú. Những gì Nữ hoàng muốn và những gì nóy muốn đều giống nhau – để nó trở nên mạnh mẽ vô biên.
Đúng như kỳ vọng của nữ hoàng, càng ngày nó càng mạnh hơn. Chẳng mấy chốc, nó sẽ trở thành vô đối, ẽ dẫn một đội quân đến những vùng đất mới và chinh phục nó cho vương quốc của loài kiến.
[Hiện tại.]Một lần nữa, những kẻ xâm nhập đã đặt chân lên đảo. Số lượng nhỏ hơn, nhưng mạnh hơn nhiều so với bất kỳ lần nào trước đây. Nhưng lần này, nữ hoàng không hề sợ hãi. Vì hiện tại nữ hoàng đã có ‘nó’, và đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để kiểm tra sức mạnh của đứa con tuyệt vời này.
Nữ hoàng đã ra lệnh cho nó ra trận, cùng với các vệ sĩ hoàng gia. Đúng như dự đoán, nó dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của mình.
Nhưng khi nó trở về, nữ hoàng đã chết. Nó vô cùng tức giận trước cái chết của kiến chúa. Nhưng, may mắn thay, vẫn còn nhiều kẻ xâm nhập mạnh mẽ trên đảo. Họ sẽ trở thành mục tiêu trút giận cho nó.
“Vua của loài người” là mục tiêu đầu tiên. Kẻ đó nhanh chóng bị giết. Sau đó đếm lượt những cận vệ của vua. Dễ dàng và tuần tự, từng cận vệ bỏ mạng.
Một trong số họ kêu lên:
“Ngươi… Ngươi là cái thứ gì vậy?”
Nó dừng lại khi nghe thấy câu hỏi đó. Do tác dụng cũa kỹ năng “Kẻ Ăn Thịt”, những suy nghĩ của nó ngày càng trở nên phức tạp hơn. Con kiến suy nghĩ miên man trong đầu.
Câu trả lời rất đơn giản: Nó là vũ khí của nữ hoàng. Nhưng đó là câu chuyện của quá khứ. Bây giờ, mọi thứ không còn đơn giản như vậy nữa. Nữ hoàng đã chết.
“Bây giờ mình là gì? Mình là người phải lãnh đạo quân đội trong các trận chiến”.
Nó chỉ biết một từ để mô tả sự tồn tại này.
“Ta là vua.”
‘Kẻ giết vua sẽ trở thành vua’.
Một logic rõ ràng và đơn giản hiện ra trong đầu con kiến.
Nó thong thả cắn cái đầu của Thợ săn cuối cùng. Nhà vua và các cận vệ đều đã chết.. Bây giờ là thời gian để xứ lý phần còn lại.
Đột nhiên, nó sững người. Một luồng mana khổng lồ, giống như một cơn bão dữ dội, phun trào từ nơi nữ hoàng bị giết.
“…Vua?”
Nhận ra rằng sức mạnh đó đủ sức đe dọa cả bản thân mình, vị vua mới của loài kiến vội vã chạy về tổ
——
“Chuyện gì đang diễn ra ở đó?”
Mới vài phút trước, không khí trong đài truyền hình rộn ràng như đám cưới. Nhưng bây giờ, nó không khác gì một phòng cấp cứu.
RINGGGGGRINGGGGG
RINGGGGGNgay khi con kiến đột biến bắt đầu tấn công và đánh gục các thợ săn Hàn Quốc, họ đã cắt đường truyền. Kết quả là bây giờ, tất cả các điện thoại đều reo lên. Khán giả gọi đến Đài trong hoảng loạn và tức giận, họ muôn biết chuyện gì đã xảy ra trên đảo Jeju.
Một nhân viên ngoan ngoãn lại gần Giám đốc, cúi đầu trước khi khẽ nói.
“… Thưa ngài, nếu chúng ta không tiếp tục phát sóng, chúng ta sẽ sớm chết chìm trong những cuộc gọi chửi rủa của khán giả”..
Vị Giám đốc nhìn nhân viên đó với ánh mắt ghê tởm, khiến người nhân viên co rúm lại
“Vậy thì sao? Anh muốn tôi truyền hình trực tiếp cho cả đất nước, và có khi là cả thế giới, cảnh tượng các thợ săn hạng S của chúng ta bị tàn sát bởi một con kiến?”
“Er, không thưa ngài …”
Giám đốc sốt ruột đuổi nhân viên đi, trước khi đóng cửa phòng lại và ngồi xuống ghế. Ông đưa tay ôm mặt và rên rỉ.
Chương trình phát sóng đã bị cắt ngay khi con kiến kỳ quái tiếp cận đội đột kích: Cha Hae-in gần như bị giết sau một đòn duy nhất, và phần còn lại của đội đã thảm bại dưới tay con quái vật.
Tất nhiên, người xem sẽ tò mò và nôn nóng muốn biết kết quả của cuộc chiến, nhưng thật không may, nhà đài không thể chiếu cảnh Ma Dong-wook bị xé nát chân tay và Min Byung-ku bị ăn tươi nuốt sống.
“Chúa ơi… Thế là hết…”
Họ đã đánh bạc số phận của Đài truyền hình trong chương trình phát sóng này. Và họ sắp bị hủy hoại bởi con kiến quỷ quái ấy.
Mọi người trong phòng buồn bã nhìn nhau. Sự sợ hãi hằn sâu trên mỗi khuôn mặt, và một sự im lặng nặng nề tràn ngập không khí.
“Cái quái gì thế?”
Đạo diễn chương trình, người đã tiếp tục im lặng theo dõi chương trình phát sóng từ nãy đến giờ, đột nhiên tỏ ra bị sốc. Anh chạy đến phòng giám đốc.
“Giám đốc!”
“Gì vậy?”
“Có một người nào đó – một thợ săn, đang ở hiện trường”.
“Anh không cần báo cáo chỉ vì có thợ săn nào đó xuất hiện trên màn hình. Chẳng có tác dụng gì cả”.
Giám đốc thậm chí còn ngẩng đầu lên.
“Nhưng… nhưng mà!”
“Hết thật rồi.”
Giám đốc đã cắt lời đạo diễn chương trình. Anh mở miệng, như muốn phản kháng lần nữa, rồi đóng cửa và quay trở lại phòng phát sóng.
Đơn giản là tăng âm lượng lên…
– <Kiee! Kiee!>
– <Kiee! Kiee!>
– <Kiee! Kiee!>
Ngay lập tức, căn phòng tràn ngập tiếng la hét của những con kiến sắp chết.
Các nhân viên lập tức chú ý và bắt đầu chen chúc quanh màn hình TV.
“Ôi chúa ơi.”
“Những con kiến… Chỗ nào cũng toàn xác kiến!”
“Giám đốc đâu rồi!? Gọi Giám đốc mau!”
Từ trong phòng của mình, vị giám đốc vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường với một biểu cảm trống rỗng trên khuôn mặt.
“Thế là hết. Thế là… -”
Những tiếng ồn bất ngờ từ phòng phát sóng thu hút sự chú ý của ông ta. Ông nhìn ra ngoài, và thấy toàn bộ nhân viên háo hức vây quanh TV, xem chương trình phát sóng với biểu cảm hào hứng.
“Cái quái gì vậy?”
Chậm rãi và nhọc nhằn, ông ta lê mình ra khỏi ghế, trước khi tìm đường đến TV. Các nhân viên tản ra khi ông đến gần.
Trước cảnh tượng quá đỗi bàng hoàng, ông chỉ có thể nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Ôi chúa ơi.”
Sự im lặng kéo dài mãi, cho đến khi …
“Các cậu đứng quanh đây để làm gì? Tiếp tục phát sóng ngay lập tức! Nếu khán giả không được xem cảnh tượng này, các cậu có chịu trách nhiệm được không?”
Đạo diễn chương trình vội cố gắng can ngăn vị giám đốc, người vừa cao hứng trở lại.
“Chờ… chờ một chút! Giám đốc, nếu chúng ta bắt đầu phát sóng ngay bây giờ, hình ảnh sẽ truyền đi theo thời gian thực, không trễ một giây nào! Nếu tất cả lại trở nên tồi tệ thì sao?”
“Không thành vấn đề. Bắt đầu phát sóng trực tiếp”.
“Gì cơ? Ngài có chắc không?”
“Nếu tất cả lại trở nên tồi tệ ư? Thì đã sao? Chúng ta đã cắt sóng một lần rồi. Dù thế nào đi nữa thì tình hình cũng không thể tồi tệ hơn hiện tại đâu”.
“Chà … đó là sự thật, nhưng …”
Đạo diễn chương trình quyết định nắm lấy cơ hội bát ngờ này. Anh quay lại khu vực phát sóng.
Một thợ săn mới đột nhiên xuất hiện trên ống kính. Họ không biết anh là người Hàn hay người Nhật – không, họ thậm chí còn không biết anh ta có phải là thợ săn hay không. Nhưng hiện tại, điều đó không quan trọng. Anh ấy đã chiến thắng lũ kiến. Anh ấy là hy vọng duy nhất.
Với vẻ mặt nhăn nhó trên khuôn mặt, giám đốc gật đầu.
“Không có vấn đề gì, cứ tiếp tục phát sóng”.
Ông nắm lấy chiếc ghế gần nhất và ngồi xuống cạnh đạo diễn.
“Số phận của chúng ta, số phận của chúng ta nằm trong tay anh ấy. Cầu Chúa phù hộ anh ấy”.
—–
“Mình đã làm hết sức.”
Ngay cả khi anh đang trên bờ vực của cái chết, người quay phim cũng không hối tiếc.
‘Có p
hải mọi người đều mơ ước điều này khi còn nhỏ không?’‘Mình muốn trở thành một anh hùng. Nếu không được, mình muốn trở thành một người hỗ trợ’.
Vào thời điểm anh ta trở thành giám đốc điều hành cấp cao tại Đài truyền hình và một Nhiếp ảnh gia được kính trọng, anh ta đã nghĩ rằng cơ hội của mình đã trôi qua.
Nhưng sau đó anh đã trở thành một thợ săn hạng A và bắt đầu sự nghiệp mới với tư cách là một thợ săn, và cuối cùng, anh đã đạt đến mức này. Nhờ anh ta, thế giới đã có thể nhìn thấy, lần đầu tiên và có lẽ là lần duy nhất, cuộc đột kích của một cổng cấp S và sự cái chết của một con Trùm cấp S.
‘Đây sẽ là di sản của mình’.
Cuối cùng,
tất cả những con kiến sẽ chết. Thế giới sẽ thấy các thợ săn hạng S đã hy sinh như thế nào để quét sạch cổng cấp S, thông qua ống kính của anh ta. Đối với người quay phim, thế là đủ.
‘Tất cả những nỗ lực của mình, tất cả thời gian mình dành cho việc học quay phim, tất cả các cuộc đột kích mà mình tham gia với tư cách là một Thợ săn… Tất cả để dành cho khoảng thời gian này.”Một khuôn mặt lóe lên trong tâm trí anh và anh cảm thấy hối tiếc.
‘Cha…’Cha của anh, người đã phải vất vả không ngừng để chăm sóc người mẹ bị ung thư và vẫn lo toan cho gia đình. Trái tim anh tan vỡ khi anh nhận ra rằng sẽ không bao giờ gặp lại cha mình.
*Rốp* Âm thanh kinh khủng vang lên khi một con kiến cắn vào vai anh. Máu tuôn ra từ cánh tay anh, nhưng anh không cảm thấy đau đớn. Cánh tay đó đã mất cảm giác rồi.
‘Mình đã xoay sở để sống sót, nhưng đây thực sự là giới hạn của mình…’.
Chân anh oằn lại và anh quỳ xuống. Tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là hình bóng của cha mình.
‘Cuộc trò chuyện cuối cùng của mình với ông ấy là gì? Khốn nạn…. Nếu mình biết chuyện này sẽ xảy ra, thì mình sẽ hủy bỏ mọi cuộc hẹn khi cha đến Seoul, chỉ để dành thêm một chút thời gian nói chuyện với ông. Bây giờ, đã quá muộn để hối tiếc….’Người quay phim nhìn lên và thấy những hàm răng khủng khiếp đang hướng về phía mình. Anh đã hết mana. Đây chính là kết thúc của anh.
‘Cha ơi … con xin lỗi’.
Nước mắt lăn dài trên má khi anh nhắm mắt lại.
RẮCMột lưỡi kiếm bạc bay trong không trung, xuyên qua đầu con kiến như cắt một miếng bơ.
Chất lỏng kinh tởm vương vãi khắp mặt người quay phim khi âm thanh nứt nẻ vang vọng qua tai anh. Anh vẫn còn sống.
Anh ta mở mắt đột ngột.
Trước mặt anh ta là một con kiến với một chùm lông màu đỏ quanh cổ.
‘Cái gì thế này? Có phải con kiến này vừa giết con kiến kia?’ Anh chớp mắt khi nhận ra rằng thứ đang đứng trước mặt mình không phải là một con kiến.Một người lính, mặc áo giáp màu đen với chùm lông chim màu đỏ lấp lánh, lặng lẽ rút thanh kiếm bạc từ con kiến trên mặt đất.
‘Cái gì …? Sao có thể…?’Khi người lính da đen bước sang một bên, một người đàn ông với khuôn mặt quen thuộc bước tới.
“Mở miệng ra nào”.
“Gì cơ?”
Trước khi anh ta có thể hiểu những gì đang xảy ra, người đàn ông đã banh hàm anh ra và đổ một chất lỏng bí ẩn xuống cổ họng.
Anh cảm thấy sảng khoái một cách kỳ lạ.
“…Anh là ai?”
Không nói năng gì, người đàn ông quay lại đối mặt với lũ kiến.
“Này, anh định làm gì?”
Người quay phim đứng dậy, và rồi dừng lại vì bất ngờ.
‘Đợi một chút … làm sao mình đứng dậy được? Nghĩ lại thì, tay mình cũng cảm thấy khá hơn rất nhiều’.
Anh nhìn xuống cơ thể mình. Phải chăng anh đang tưởng tượng? Kể từ khi uống thứ chất lỏng bí ẩn từ người đàn ông lạ đó, tình trạng của anh đã bắt đầu cải thiện nhanh chóng.
‘Anh ấy đã làm gì với tôi? Có gì trong chất lỏng đó?’Đột nhiên, người quay phim ra nhớ nơi anh đã nhìn thấy khuôn mặt đó.
“Đừng nói anh chính là…”
—–
Jinwoo bình tĩnh nhìn quanh hang. Anh nhăn mặt khi nắm được tình hình.
Khi anh ta đi xem (và vô tình tham gia) phiên thảo luận cấp S vài ngày trước đó, anh ta đã quyết định – chỉ để đề phòng – giấu một trong những người lính của mình trong bóng tối Baek Yoon-ho.
‘Thật may vì mình đã làm điều đó. Họ đã cắt chương trình phát sóng trước tình cảnh tồi tệ trong hang… Không, tình hình này còn tệ hơn cả những gì đang chiếu trên TV’. Jinwoo đã ưu tiên thành viên yếu nhất của nhóm, người quay phim hạng A, nhưng phần còn lại của đội Hàn Quốc cũng không khá hơn. Những con kiến đã bao vây họ, và không còn nghi ngờ gì nữa, họ gần như chắc chắn sẽ bị giết trong vài phút nữa.
‘Bây giờ làm gì nhỉ…’
Cách dễ nhất để dọn sạch tất cả những con kiến khá đơn giản: mang ra Tusk và ném cho chúng vài quả cầu lửa khổng lồ. Khổ nỗi, những quả cầu lửa đó không biết phân biệt đối xử giữa những con kiến và thợ săn hạng S, có nghĩa là anh có thể giết chết cả Thợ săn lẫn lũ kiến.
Cần một phương án chính xác hơn…
Jinwoo suy nghĩ và nhanh chóng nhận ra giải pháp.
“Iron!”
Tanker Bóng tối vỗ vỗ vào ngực mình. Iron bước về phía trước, nín thở và phát ra một tiếng gầm đầy sức mạnh.
RAAAAAAA![Iron đã sử dụng kỹ năng
Tiếng gầm khiêu khích!]
Hiệu quả ngay lập tức xảy ra. Tất cả những con kiến đang vây quanh những người thợ săn lập tức quay về phía Iron và lao vào anh ta.
“Làm tốt lắm.”
Jinwoo vỗ vào lưng Iron và rút đôi dao găm anh lấy được từ chỗ Quỷ Vương.
[Bạn đã trang bị Dao găm của Quỷ vương]Lưỡi dao màu xanh lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng.
Kieeee!Kieeee!Kieeee!Hàng trăm con kiến bay khắp mặt đất, la hét khi chúng lao vào vị trí Jinwoo.
Trong chớp mắt, Jinwoo biến mất khỏi tầm mắt chúng.
Zinggg!Ánh chớp lóe lên và một đám kiến đập thẳng xuống sàn.
Sau đó, hàng trăm hình bóng xuất hiện từ hư không. Âm thanh của lưỡi kiếm, của những hàm răng, của tiếng nổ, của móng vuốt, và tiếng kiến la hét giãy chết nhanh chóng tràn ngập căn phòng.
Baek Yoon-ho và những thợ săn khác – tất cả đều bị thương – nhanh chóng nắm lấy cơ hội và lùi vào góc xa. Người quay phim cũng tham gia cùng họ.
Baek nhẹ nhõm khi thấy mọi người vẫn còn thở. Nhờ Jinwoo – chính xác hơn, nhờ những chiến binh do Jinwoo đã thu hút sự chú ý của lũ kiến, những thợ săn còn lại đã có thể rút lui an toàn.
“Hooo …. hooo …. hooo … hooo …”
Ma Dong-wook thở hổn hển khi anh ta dựa vào tường. Một tay ông vẫn ôm vai Baek Yoon-ho.
“Chuyện gì xảy ra? Ai đang chiến đấu vậy?”
Ông hướng về phía trước với ánh mắt trống rỗng. Baek nhăn mặt khi nhận thấy đồng đội mình đã bị thương nặng đến mức nào. Anh ta đưa tay đỡ Ma Dong-wook.
‘Ông Ma … ổn rồi. Sẽ ổn cả thôi’.
‘…’ Baek quay lại nhìn Jinwoo. Ma không thể thấy ai đang chiến đấu, nhưng trước khi Baek quay lại nhìn,ông đã đoán được người đó là ai.
‘Sung Jinwoo mạnh đến cỡ nào hả trời?’ Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy Jinwoo và những người lính giáp đen tiến về phía đàn kiến. Jinwoo bắt đầu xé xác những con kiến - những con ma thú đã hạ gục Baek và những người hạng S khác – giống như xé búp bê giấy.
Kieee!Tiếng la hét của lũ kiến quá nhanh và quá nhiều khiến người ta chóng mặt. Anh thở phào nhẹ nhõm.
‘Ổn cả rồi’Anh ta đã nói với Ma Dong-wook điều đó, không chỉ để trấn an người tanker. Anh còn muốn trấn an chính bản thân mình. Tại thời điểm này, một mình Sung Jinwoo còn đáng tin cậy hơn toàn bộ 20 thợ săn hạng S của Nhật Bản cộng lại. Họ đã có hy vọng một lần nữa.
“… Hmm … tôi không còn thuộc về trận chiến này nữa.”
Baek Yoon-ho ngồi xuống cạnh Ma Dong-wook với một nụ cười. Điều đó có thể làm tổn thương niềm tự hào của anh ấy, nhưng tất cả những gì anh ấy có thể làm bây giờ là ngồi yên và xem Sung Jinwoo chiến đấu.
Anh ra hiệu cho người quay phim, rồi chỉ vào Jinwoo.
“Hãy cố gắng bám sát anh ta. Bạn sẽ thấy một cái gì đó rất thú vị, nhanh thôi”.
Các thợ săn Hàn Quốc đã hết việc – điều đó là hiển nhiên. Nhưng, đối với người quay phim, công việc của anh ấy còn lâu mới kết thúc. Điều gì đã xảy ra tại Xích Môn và cuộc đột kích của Hội Thợ săn?
Đây sẽ là cơ hội để thấy chuyện gì đã diễn ra. Người quay phim hào hứng gật đầu.
“Vâng thưa ngài!”
Anh cố hết sức để giữ máy ảnh của mình hướng vào Jinwoo trong khi tránh xa cuộc hỗn chiến.
Người quay phim nuốt nước bọt khi nhìn thấy những con kiến đang vây quanh Jinwoo. Sau đó, đột nhiên, có một tiếng hét vang lên, và những con kiến rơi xuống đất thành từng đống.
Jinwoo nhìn xung quanh. Anh ta đã giết khoảng một nửa con kiến trong căn phòng này – tổng cộng khoảng một ngàn. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy thoải mái một cách đáng ngạc nhiên.
So với các tầng cao nhất của tháp quỷ, trận chiến này dễ dàng đến mức đáng kinh ngạc.
‘Mình đoán có lẽ cần tăng tốc lên một chút, huh’.Anh liếc nhìn những cái xác xung quanh mình, và nắm chặt tay.
“Nảy sinh.”
Trans: MoonEdit: Linye