Vua kiến bắt đầu nhận thấy những vết nứt trên cơ thể mà nó hết sức tự hào.
* krrchk krrchk *
Lớp vỏ của nó cứng hơn bất kỳ kim loại nào mà con người từng biết đến. Thế nhưng giờ đây, nó cảm nhận được các vết nứt siêu nhỏ đang lan ra khắp nơi trên bộ giáp của mình. Ngược lại, kẻ thù dường như chịu được toàn bộ những đòn tấn công của nó mà không hề hấn gì.
‘Không thể nào.’ Một ý nghĩ xa lạ len lỏi vào tâm trí của Vua Kiến. Nó ngấm ngầm tìm đường xuyên qua mọi vết nứt và kẽ hở, vang dội vô tận cho đến khi nhấn chìm mọi suy nghĩ khác trong đầu Vua Kiến.
‘Mình … mình đang thua? Trong trận đấu một chọi một? Thua dưới tay một con người chỉ cao bằng một nửa mình?’ Trong khoảnh khắc đó …
* KWAKRAK * Đó là một âm thanh mà Vua Kiến chưa bao giờ nghe thấy trước đây. Nhưng bản năng của nó mách bảo rằng, đó không phải là một âm thanh đáng mừng.
Một cảm giác đau nhói xuất hiện, nơi nó vừa trúng đòn của kẻ thù. Vua Kiến liếc xuống chỗ đau và bị sốc.
Nó đang chảy máu.
Vua Kiến quay cuồng, không chỉ bởi cơn đau, mà còn vì những gì nó vừa nhìn thấy.
Lớp vỏ của nó đã bị nứt. Vết thương hiện vẫn chỉ là một vết nứt nhỏ, nhưng có nguy cơ lan rộng. Những đường nứt như mạng nhện đang tỏa ra theo mọi hướng.
Đó là một cảnh báo rằng, Vua Kiến không còn nhiều thời gian.
Vua kiến cố gắng kiềm chế những suy nghĩ hoảng loạn của mình và nhanh chóng quay đầu lại để đối mặt với mối đe dọa. Nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Vua Kiến đã bị phân tâm, và Jinwoo không bỏ lỡ một cơ hội quý báu như vậy.
*BỐP* Khuôn mặt Vua Kiến rung chuyển và méo mó.
‘…?!’Nó sững sờ trước cú sốc sấm sét đã xuyên qua lớp vỏ, như ánh sáng mặt trời xuyên qua làn nước. Sức mạnh của cú đấm vang vọng khắp cơ thể Vua Kiến, truyền từ đầu xuống chân, làm cơ thể nó rung lên như chuông.
Vua Kiến ngã về phía sau, hầu như không thể trụ nổi.
* THWACK * Vua Kiến thấy mình đang nhìn thẳng vào trần hang! Một cú đấm móc hàm gần như khiến Vua Kiến bị nhấc lên khỏi mặt đất.
‘Sao ngươi dám, nhân loại khốn kiếp này!!’
Vua Kiến ngẩng cao đầu, hướng ánh mắt xuống. Đôi mắt nỏ nhòe đi vì giận dữ, vả rực cháy như những viên than hồng phát sáng trên đầu.
Con người kia sở hữu sức mạnh lớn lao, lớn đến mức khiến Vua Kiến phải cay đắng thừa nhận. Nhưng thông qua kỹ năng “Kẻ Ăn Thịt”, nó đã tích lũy được một kho vũ khí để chống lại những kẻ thù có sức mạnh vượt trội.
Ví dụ như lần này.
Vua kiến ngửa đầu lên trời, rồi mở hàm răng để lộ một cái vòi đang cuộn tròn trong cổ họng như một con rắn. Cái vòi với phần chóp tẩm thuốc độc phóng thẳng vào mặt đối phương với tốc độ khủng khiếp. Tại khoảng cách này, đó là một đòn tấn công không thể tránh khỏi.
* Ssshk *
Con người cố gắng quay đầu thật nhanh để tránh cái vòi độc, nhưng một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên khuôn mặt của Vua Kiến, khi nó nhận ra mình đã thành công. Một vết xước cực nhỏ xuất hiện trên má con người đó. Nhưng thế là đủ.
‘Xong đời ngươi rồi!!’ “Độc tê liệt tê liệt” là một kỹ năng được Vua Kiến hấp thụ khi vô tình ăn phải ốc nón – một trong những sinh vật độc nhất trên trái đất. Vua kiến đã lấy chất độc thần kinh nguy hiểm nhất thế giới và làm phong phú nó với dòng mana cô đặc chảy trong cơ thể.
Kêt quả là một thứ gì đó thuộc đẳng cấp hoàn toàn mới. Cho đến nay, đó là thứ độc dược tàn khốc nhất mà nó có được từ kỹ năng “Kẻ Ăn Thịt”.
‘Giờ thì ngươi sẽ biết tay ta, con người nhỏ bé’.
Một vết xước nhỏ nhất cũng đủ để nghiền nát toàn bộ hệ thống thần kinh trong vài giây, khiến bất cứ con mồi nào cũng trở nên tê liệt và bất động. Việc còn lại là tiêu diệt kẻ thù đã bất lực.Vua kiến, tràn đầy niềm vui sướng, đã dành chút thời gian để thưởng thức niềm vui chiến thắng.
‘…’ Một ánh mắt khó hiểu xuất hiện trên khuôn mặt của kẻ thù. Đúng vậy, chất độc sẽ len lẻo khắp mọi dây thần kinh và sợi cơ trong cơ thể kẻ thù. Đã đến lúc chấm dứt sự tồn tại đáng thương của con người này.
‘Đó chính là sức mạnh của đô Đức Vua!’ Vua kiến, với nụ cười ghê tởm nở trên khuôn mặt méo mó, bước về phía trước và đấm thẳng vào mặt kẻ thù.
“Chết đi, con người…”
*THỤP * Bàn tay con người đã di chuyển và chặn được đòn tấn công.
‘…?! Làm sao hắn vẫn chuyển động được?’ * CHÁT *
Bị ru ngủ bởi niềm tin chiến thắng, Vua Kiến đã hoàn toàn sơ hở. Con người nhanh chóng chớp thời cơ và tung ra một cú đấm khủng khiếp vào bên trái của Vua Kiến, khiến nó văng vào tường tạo thành một đống đổ nát.
KREEEEEEEE! Lần đầu tiên, một tiếng thét đau đớn phát ra từ
miệng của Vua Kiến.
—–
Một tiếng chuông vang lên trong đầu Jinwoo. Anh nhận ra thông điệp hệ thống đã xuất hiện với một giọng nói quen thuộc.
[Phát hiện hiệu ứng bât lợiĐã hoàn thành việc giải độc]‘Cái vòi có độc? Có lẽ vì thế nên nó đã tỏ ra vô cùng hạnh phúc. Thật đáng tiếc, nhưng mánh của mày vô dụng rồi’.
Anh cảm thấy xót xa cho Vua Kiến.
Đó là một cảm giác kỳ lạ.
Đó là sự cảm thông mà Jinwoo đang dành cho sinh vật trước mặt.
Anh bất đầu ý thức được suy nghĩ và cảm xúc của những con quái vật này từ bao giờ?
‘Có phải từ khi mình gặp Tusk?’ Hồi đó, Jinwoo nghĩ rằng anh ta hiểu cảm xúc của những con High Orc bằng cách diễn giải biểu cảm của chúng. Thế nhưng, tình huống hiện tại rất khác. Vua kiến không có biểu hiện nào ngoại trừ việc thỉnh thoảng co giật các cơ mặt.
‘Vậy … đây có phải cũng là hiệu ứng của chỉ số Giác quan không?’ Tất cả các chỉ số của anh ta đã được nâng cấp vượt xa chỉ số gốc. Nhất là chỉ số Giác quan, nó đã tăng rất nhiều lần so với lúc hành trình của anh ấy bắt đầu. Có vẻ như chỉ số này đã đã mở khóa một số khả năng mà trước đây anh ta không biết. Tuy nhiên…
‘Đây không phải là lúc để suy nghĩ về điều đó. Ưu tiên ngay bây giờ là đánh bại con kiến chết tiệt này và rời khỏi đây’. Jinwoo chạy về phía Vua Kiến, khi con ma thú đang lồm cồm bò dậy. —–
‘…!’ Một cảm giác sợ hãi xâm chiếm tâm trí Vua Kiến, sau khi lớp vỏ của nó nứt vỡ khắp nơi bỏi những cuộc tấn công dồn dập của Jinwoo.
—–
‘Chỉ một chút nữa thôi!’ Jinwoo thu hẹp khoảng cách bằng một cú nhảy. Bay vút lên không trung, anh ta duỗi chân và biến cơ thể mình thành một viên đạn ngoại cỡ.
*VỤT * Nhưng Vua Kiến đã biến mất. Tại nơi Jinwoo đáp xuống, một cái hố to như miệng núi lửa khổng lồ hiện ra. Đất đá bắn ra khỏi miệng hố đã bị đập nát vụn, tạo thành một đám bụi bẩn dày đặc treo lơ lửng trong không khí. “Nó đâu rồi?” “Nó đi mất rồi sao?”
Trong khi các thợ săn tìm kiếm Nhà vua, Jinwoo bình tĩnh ngẩng đầu lên. Vua kiến đang dùng đôi cánh của mình để lặng lẽ bay lơ lửng trên đầu anh.
‘Tiện quá nhỉ’ Jinwoo cười toe toét. Khả năng nhận thức cảm xúc của chỉ số Giác quan giúp Jinwoo dễ dàng hơn nhiều khi theo dõi các chuyển động của đối thủ.
Trạng thái cảm xúc của Vua Kiến, trước đây chỉ lộn xộn giữa sự sỉ nhục và sợ hãi, bất ngở hóa niềm vui.
Jinwoo nheo mắt.
‘Chuyện gì vừa xảy ra vậy?’ —– Như Jinwoo dự đoán, Vua Kiến sắp sửa thay đổi chiến thuật của mình một lần nữa. Khi Vua Kiến bay khỏi phạm vi tấm công thông thường, nó im lặng nhìn kẻ thù rắc rối của mình.
‘Nếu lợi thế của kẻ đó là sức mạnh, mình không việc gì phải so bì với hắn’. Vua Kiến tự hào rằng tốc độ là vũ khí nguy hiểm nhất của nó.
Goto đã ngạo mạn tuyên bố anh ta là vua, nhưng anh ta đã không thể phản ứng với cuộc tấn công của Vua Kiến, và phải trả giá bằng cái đầu bị cắt đứt. Vào thời điểm đó, đòn tấn công của Vua kiến giống như một màn phô trương lực lượng để áp đảo khí thế của những Thợ săn khác.
Nói một cách dễ hiểu, lúc đó Vua Kiến chỉ muốn thể hiện bản thân. Nhưng giờ đây, nó quyết định từ bỏ cái tôi của mình và tập trung ý chí vào việc giết chết con người kia.
*THỤP * Cơ thể khổng lồ của nó co lại, trở về hình dạng ban đầu. Cùng lúc đó, móng vuốt của nó bắt đầu mở rộng, trở nên mỏng và sắc bén như dao. —–
‘Móng vuốt à…’ Jinwoo cẩn thận quan sát quá trình biến đổi; và nhận ra rằng kiểu tấn công của Vua Kiến sẽ khác hẳn bây giờ.
* TING * Jinwoo sẵn sàng triệu tập dao găm của mình. Trái ngược với những cuộc đụng độ ầm ĩ ban nãy, một sự im lặng căng thẳng hiện đầy khắp hang động. Mỗi khoảnh khắc dường như kéo dài tới vĩnh hằng.
Thế rồi, nó tan vỡ ngay lập tức. Vua Kiến lao về phía Jinwoo như một ánh chớp. So với lúc này, tốc độ trước kia chỉ như rùa bò. “Vậy đó là chiến thuật mới của nó?’
Jinwoo tập trung nhận thức của mình vào Vua Kiến.
Trans: MoonEdit: Linye