Tại thời điểm đó.
Giống như một chiếc đèn huỳnh quang sắp hỏng, ánh sáng trong hang bất ngờ trở nên chập chờn.
Jin-woo nhìn lên.
Một quả cầu ánh sáng được Choi Jong-In ném lên không trung để chiếu sáng cho cuộc đột kích. Giờ đây, nó đang liên tục nhấp nháy.
‘Huh? Ma thuật hết hiệu lực rồi sao?’ Suy nghĩ ban đầu của anh là câu thần chú đã kết thúc, nhưng càng nghĩ anh càng thấy bất hợp lý. Đội thợ săn Hàn Quốc tiến vào hang chưa đầy một giờ. Thêm vào đó, phép thuật này được tạo ra bởi một pháp sư hạng S, để chuẩn bị cho một cuộc đột kích cực kỳ nguy hiểm, và nó là chìa khóa quan trọng để cuộc đột kích thành công. Một phép thuật quan trọng như thế, không thể kết thúc nhanh thế này
Trong một khoảnh khắc, Jinwoo tự hỏi liệu có phải kỹ năng trích xuất bóng mà anh ta vừa sử dụng đã ảnh hưởng đến phép thuật này hay không.
‘Nhưng nếu vậy, có lẽ nào…?’ Không một lời cảnh báo, ánh sáng biến mất, và bóng tối bao phủ hang động.
Fwip- Trong một giây, thậm chí không có một tia sáng nào chiếu qua. Ngay cả Jinwoo – với chỉ số Giác quan đáng kinh ngạc, cũng không thể nhìn thấy gì trong bóng tối dày đặc này.
Rồi đột nhiên, một ánh sáng rực rỡ tràn ngập hang động, và Kiến Vua đã đứng trước mặt Jinwoo.
Tình huống bất ngờ khiến Jinwoo nhảy lùi lại vì sốc, toàn bộ cơ thể anh căng thẳng chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
[Trích xuất bóng thành công.] Tin nhắn hệ thống khiến đôi vai anh giãn ra
‘Ôi trời, nếu nó không xuất hiện, mình đã lao vào đánh vua kiến lần nữa rồi’ “Whew…thật đáng ngạc nhiên”
Anh thở phào nhẹ nhõm. Nhìn lại thì, sinh vật đang đứng trước mặt chắc chắn không phải là vua kiến tái sinh. Mặc dù hình dạng của nó rất giống với bản thể sống, cơ thể của cái bóng được tạo ra từ bóng tối thuần khiết và những làn khói đen cuồn cuộn tuôn ra từ cơ thể đó.
‘Vậy đây là bóng của Vua kiến…’ Dù không thể kiểm tra chỉ số của cái bóng, nhưng, chỉ cần đánh giá từ những dấu hiệu đáng ngại mà khi nó hồi sinh, có vẻ như cái bóng còn mạnh hơn một chút so với bản gốc. Một dòng mana mạnh mẽ như thác đổ tuôn ra từ cái bóng này.
THÌNH THỊCH
THÌNH THỊCH
THÌNH THỊCH
Jinwoo mỉm cười trong sự phấn khích, như một đứa trẻ đang mở đồ chơi Giáng sinh của mình.
‘Từ nay, Vua kiến sẽ trở thành một Chiến binh của mình…’ Chẳng bao lâu, thanh thông tin xuất hiện. Jinwoo nheo mắt.
[??? Câp 1] [Hạng: Tướng quân] ‘Tướng?’ Sau khi xác nhận rằng mình không đọc nhầm, Jinwoo siết chặt nắm tay vì sung sướng. Tướng là một cấp bậc chưa từng có, và theo cái tên này, vua kiến chắc chắn mạnh hơn nhiều so với bất cứ thứ gì anh đang có trong đội quân bóng tối của mình.
‘Chà, tất nhiên là thế rồi, lượng mana lớn đến thế cơ mà. Đúng là quái vật…’ Jinwoo lại mỉm cười. Rốt cuộc, những nỗ lực của anh đã được đền đáp xứng đáng. Trước mặt anh, sinh vật quỳ một gối xuống như đợi lệnh.
(Trans: cầu hôn à???) ‘Hình như không có ngoại lệ… “Lòng trung thành tuyệt đối” luôn được cài đặt sẵn trong những Chiến binh Bóng tối. Tốt.’ Hài lòng, Jinwoo quay lại, đưa mắt nhìn Nữ hoàng kiến.
‘Bây giờ thì…’ “Đức Vua của tôi…”
Một giọng nói thô, khàn khàn từ phía sau khiến Jinwoo sững sờ. Tim anh đập dữ dội. Anh chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu thể lực, nhưng, vào lúc này, dường như tất cả sức mạnh đã rời khỏi cơ thể anh.
Không một ai đứng sau anh – ngoại trừ cái bóng của vua kiến.
‘Mình vừa nghe thấy gì sao…?’ Chậm rãi và cẩn thận, anh quay lại nhìn. Đúng như anh đoán, chỉ có cái bóng, vẫn quỳ gối và cúi đầu.
“…”
Jinwoo nhìn chằm chằm vào cái bóng.
“Là ngươi sao?”
Như thể đang đợi lời nói của Jinwoo, cái bóng mở miệng.
“Cho tôi … một cái tên …”
Mặc dù không rõ ràng. Nhưng chắc chắn một điều: Cái bóng của kiến vua đang nói.
—-
*Phạch-Phạch-Phạch-!* Chiếc trực thăng xé gió trên không trung, mang theo đội thợ săn Hàn Quốc bay thẳng về Seoul và đắp xuống trụ sở Hiệp hội Thợ săn.
Chủ tịch hiệp hội Go Gun-hee lo lắng đi đi lại lại gần bãi đáp trực thăng. Giấy phút nó chạm đất, ông lao về phía trước và mở tung cánh cửa máy bay trực thăng. Đôi mắt ông nhìn quanh bên trong
“ Cha Hae-in có ổn không? Tình trạng của cô ấy thế nào?”
Những người thợ săn nhìn chằm chằm vào Cha Hae-in vẫn đang bất tỉnh và nằm bẹp trên sàn trực thăng. Cơ thể cô đang bọc trong chăn, xung quanh là những đồng đội đang lo lắng.
“Trị liệu sư! Mau lên!”
Hai trị liệu sư, những người đã chờ sẵn bên ngoài cửa, xông vào theo lệnh của Go Gun-hee.
“…?”
“…?”
Hai liệu sư nhìn nhau khó hiểu.
“Sao rồi? Có chuyện gì à?”
Trong một khoảnh khắc, không ai trả lời câu hỏi của Go Gun-hee, và sau đó, hai trị liệu sư buột miệng.
“Không có thương tích gì cả.”
“Cô ấy trong tình trạng bình thường.”
“Cậu nói rằng không cần phải chữa trị cho thợ săn Cha?”
Hai trị liệu sư cùng gật đầu. Một người lên tiếng.
“Không rõ ai đã làm điều này, nhưng họ có sức mạnh ma thuật to lớn và sở hữu ma thuật chữa trị ở cấp độ cực cao. Chúng tôi chẳng còn gì để làm cả.”
Go Gun-hee chớp mắt, bối rối trước câu trả lời của những trị liệu sư. Khi ông nhìn thấy Cha Hae-in lần cuối trên sóng truyền hình trực tiếp, vết thương của cô dường như vô cùng nghiêm trọng.Ông không có một đường dây liên lạc trực tiếp với bất cứ ai trong đội đột kích, vì vậy ông chỉ có thể xem lại các báo cáo trên truyền hình, trong đó họ liên tục nhấn mạnh tình hình nghiêm trọng của Cha Hae-In. Lo lắng và thất vọng, ông đã triệu tập hai trị liệu sư hạng A và yêu cầu họ chuẩn bị sẵn sàng để chữa trị cho Cha Hae-in ngay khi đội đột kích trở lại. Nhưng bây giờ…
‘Họ chẳng còn gì để làm ư?’ Đôi mắt của Gun-hee nheo lại khi ông kiểm tra Cha Hae-in một cách cẩn thận.
Làn da của cô ấy trông không tệ chút nào – không có gì cho thấy một vết thương nghiêm trọng. Trên thực tế, mặc dù cô ấy đã bất tỉnh, thực ra trông cô ấy chỉ như đang ngủ.
‘Điều gì đã xảy ra trong thời gian máy quay bị tắt?’ Go Gun-hee nghiêng đầu khi suy nghĩ về câu hỏi đó. Phải có một trị liệu sư cấp cao bên trong hang động. Ông cảm thấy đau nhói trong lòng khi nhớ lại tình cảnh khủng khiếp đã xảy ra với trị liệu sư duy nhất trong đội, Min Byung-gu. Ông quay sang thủ lĩnh cuộc đột kích, Ma Dong-wook.
“Sao có thể như thế?”
“À, umm”
Bối rối, Ma Dong-wook ngập ngừng trả lời. Câu nói của anh ta bị gián đoạn bởi một trong những trị liệu sư.
“Cô ấy đang tỉnh dậy!”
Mọi người lập tức quay về phía Cha Hae-in. Go Gun-hee ngồi xuống cẩn thận bên cạnh cô.
“Thợ săn Cha, cô có thấy ổn hơn không?”
Đôi mắt Cha Hae-in hé mở, và cô nhìn xung quanh trong sự bối rối choáng váng.
“Đây là đâu…?”
“Hiện tại chúng ta đang ở trong một chiếc trực thăng. Chúng ta vừa hạ cánh tại hiệp hội Hunter, và chúng tôi sẽ chuyển cô đến bệnh viện ngay bây giờ.”
“Bệnh viện…”
Đôi mắt Cha Hae-in mơ màng đảo khắp phòng, khi cô cố gắng nhìn xung quanh. Cô hít một hơi thật sâu, và cảm thấy lồng ngực mình tràn đầy mùi hương của Sung Jinwoo. Vẫn trong mơ hồ, cô quay sang Go Gun-hee.
“Thợ săn Sung Jinwoo đã ở đây sao?”
Mặc dù không ai nói rai, nhưng trong thâm tâm, tất cả họ đều kinh ngạc. Cha Hae-in chắc chắn đã bất tỉnh trước thời điểm Sung Jinwoo đến, và cô không thể biết chuyện anh ta đã đến.
Go Gun-hee gật đầu chậm chạp thay vì trả lời. Cha Hae-in cười nhẹ đáp lại.
‘Đúng như mong đợi … đó không phải là một giấc mơ.’
Cô thư giãn và rơi vào một giấc ngủ sâu một lần nữa.
Sau khi chắc chắn rằng hơi thở của cô đã ổn định, Go Gun-hee đã ra lệnh cho các tiếp viên chờ chuyển cô đến bệnh viện, để cô có thể tập trung hồi phục và được các bác sĩ chăm sóc chu đáo.
‘Sung Jinwoo huh, nhớ lại thì, cậu ấy không hề ở trên máy bay’ Go Gun-hee lại quay đầu sang Ma Dong-wook một lần nữa.
“Nhận tiện, thợ săn Sung Jinwoo đâu rồi?”
Baek Yoon-ho, người đã lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, đã trả lời trước khi Ma Dong-wook kịp mở miệng.
“Sung Jinwoo … đã ở lại.”
“Cậu ấy ở lại?”
Go Gun-hee nhìn chằm chằm vào hai Thợ săn, với biểu cảm hoài nghi. Chiếc trực thăng đã sử dụng một động cơ chạy bằng ma thuật, và đã đến thẳng Seoul sau khi đón những người thợ săn trên đảo Jeju.
Jinwoo không thể đáp xuống nơi nào giữa đảo Jeju và Seoul, và nếu anh ta ở lại đảo Jeju, anh cũng không thể rời đi.
Go Gun-hee hỏi lại, hy vọng sẽ hiểu rõ hơn chuyện gì đang xảy ra.
“Xin lỗi, cậu ấy đang ở đâu cơ?”
“Anh ấy nói vẫn còn nhiều việc phải làm trên đảo Jeju.”
“… cậu ấy thậm chí không lên trực thăng?’
Baek Yoon-ho cười ngượng nghịu và gật đầu với Go Gun-hee.
“Vâng.”
******
“Làm sao ngươi có thể nói chuyện?”
“Tôi … có thể nói chuyện”
Cái bóng
của vua kiến đã trả lời từng câu hỏi của Jinwoo, nhưng thật không may, câu trả lời của nó không đem lại nhiều thông tin.
‘Có phải vì Vua Kiến có thể nói trước khi nó trở thành một cái bóng? Và bây giờ, sau khi trở thành cái bóng, nó vẫn có thể nói được?’ Jinwoo lắc đầu khi nghĩ giả thuyết này. Kiếp trước của Iron – Thợ săn hạng A Kim Chul – có thể nói và thậm chí là con người. Thế nhưng giờ đây Iron không thể trò chuyện. Trên thực tế, điều tương tự cũng xảy ra với Min Byung-gu. Không nói một lời nào, anh ta lặng lẽ trở về cõi chết.
Ngay cả Tusk, vốn là một con High Orc biết nó, đã mãi mãi im lặng sau khi trở thành một người lính bóng tối.
‘Vậy tại sao Vua Kiến lại là cái bóng duy nhất có thể nói chuyện?’ Theo như Jinwoo biết, chỉ có một sự khác biệt giữa vua kiến và tất cả các binh sĩ bóng tối khác.Đó là cấp bậc. Thật vậy, trong khi những người khác được xếp hạng ‘Hiệp sĩ hay” Hiệp sĩ tinh anh”, bóng của vua kiến là một “Tướng quân”. Nói cách khác, khi đạt tới “Tướng quân” hoặc một cấp bậc nhất định nào đó, một người lính bóng tối có thể giao tiếp với Jinwoo.
‘Chà, vẫn chưa có bằng chứng chứng nào, nhưng, hiện tại, đây có lẽ là giả thuyết đáng tin cậy nhất. Điều đó có nghĩa là những binh sĩ bóng tối khác, một khi chúng lên cấp, cũng sẽ có thể nói chuyện?’
Dường như có một lý do khác để nâng cao cấp độ cho binh đoàn bóng tối của mình. Jinwoo suy nghĩ một lúc, trước khi anh hướng sự chú ý về phía vua kiến.
Có một câu mà anh muốn hỏi nãy giờ.
“Ta là người đã giết ngươi”
“…”
“Tuy vậy, ngươi vẫn sẵn sàng đi theo ta?”
“Tôi …. không chết. Với sức mạnh của chúa tể, tôi đã được sinh ra một lần nữa.”
Jinwoo nhướn mày, ngạc nhiên trước câu trả lời. Anh đã không lường trước phản ứng này. Vua kiến ngước lên, nhìn chằm chằm vào mắt Jinwoo.
“Trong tôi … tôi cảm thấy … niềm vui … ngập tràn. Chúa tể của tôi … tôi sẽ theo ngài … mãi mãi”
THỊCHTrái tim Jinwoo nhảy lên khi nghe lời thề trung thành của cái bóng Vua Kiến.
‘Tại sao? Có phải vì mình cảm nhận được sự chân thành?” Anh đặt tay lên ngực và hít một vài hơi thật sâu trong lúc chờ nhịp tim trở lại bình thường.
Cái bóng cúi đầu trước anh lần nữa.
“Chúa tể của tôi … một cái tên …”
Cuộc trò chuyện đã trở lại điểm xuất phát.
Mặc dù vậy, Jinwoo vẫn cảm thấy hơi bất thường khi nhận được yêu cầu đặt tên, thay vì lời nhắc từ hệ thống.
‘À phải rồi, tên, một cái tên …’ Anh chưa bao giờ quan tâm đặc biệt đến toàn bộ quá trình đặt tên, nhưng trong trường hợp này thì
‘Xem nào, một cái tên như kiểu“kiến” thì không ổn lắm nhỉ?’ Anh ta có hàng trăm con kiến giống hệt nhau trong quân đội của mình, và anh ta cảm thấy hơi xấu hổ về khái niệm gọi vị tướng duy nhất của mình là ‘kiến’
‘Hmm…’ Jinwoo suy nghĩ ngắn gọn về cái tên, trước khi cười ngắn.
“Ber”
Đó là tên một nhà văn nổi tiếng với tiểu thuyết “kiến”, hiện lên trong đầu Jinwoo. Ngay lập tức, anh đã đưa ra quyết định của mình.
“Tên ngươi là Ber.”
Không lâu sau đó, Ber cúi đầu thậm chí sâu hơn, như thể anh đã bị xúc động sâu sắc bởi những lời của Jinwoo.
“Cảm ơn … Đức Vua của tôi”
[Ber Câp 1]
[Hạng: Tướng quân] Thông tin trên đầu cái bóng được cập nhật ngay lập tức.
‘Được rồi, giờ là lúc dành thời gian cho kiến chúa’ Hài lòng, Jinwoo chuyển sự chú ý sang nữ hoàng kiến. Có lẽ bởi vì anh ta đã thành công trong việc biến Ber trở thành một người lính bóng tối, anh ta cảm thấy tự tin rằng mình sẽ có thể trích xuất được bóng của nữ hoàng kiến.
“Trỗi dậy”
KIAAAAK- Với một tiếng rên rỉ tương tự như tiếng thét lúc lìa đời, một cái bóng giống như nữ hoàng kiến mọc lên từ xác chết.
“Ah, xuất sắc.”
Nhưng Jinwoo nhanh chóng nhăn mặt. Mặc dù anh ta hài lòng khi thấy quá trình trích xuất bóng thành công, Jinwoo vẫn cảm thấy như có gì đó không ổn. Anh nghiêng đầu nhìn vào nữ hoàng kiến. Ngay khi nó được hồi sinh như một cái bóng, anh cảm thấy mối liên hệ của mình với những con kiến bóng tối khác trở nên mờ nhạt, như thể mana kết nối Jinwoo với những con kiến bóng tối bị che khuất trong màn sương mù ngột ngạt.
‘Chuyện gì vây?’ “Ber!”
Ngay khi những từ đó rời khỏi miệng Jinwoo, Ber lập tức xuất hiện bên cạnh anh. Thật vậy, nếu không phải chỉ số giác quan của Jinwoo đã vượt mốc 200, có lẽ anh sẽ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
‘Không thể tin được. Và một sinh vật như vậy, giờ là người lính trung thành của mình.’ Jinwoo khoanh tay trước ngực và chỉ vào nữ hoàng kiến bằng một ngón tay.
“Ngươi có biết tại sao không?”
Rốt cuộc, Ber là người lính biết rõ nhất đàn kiến đã hoạt động như thế nào. Anh trả lời với giọng điệu lịch sự.
“Kỹ năng độc nhất của Nữ hoàng là
[Người cai trị của tộc kiến]”
Ra vậy. Nếu có một nữ hoàng, quyền chỉ huy đám kiến sẽ tự động chuyển sang cho nó. Jinwoo cảm thấy hơi khó chịu.
‘Có một chút …’ Cho dù anh có thể khiến nữ hoàng phục tùng mình đến mức nào đi chăng nữa, nhưng anh vẫn không thoải mái khi để cô ta kiểm soát bóng của cả đàn kiến. Trên hết, có vẻ như nếu anh muốn ra lệnh cho lũ kiến, anh sẽ phải làm điều đó thông qua Nữ hoàng. Hơn nữa…
Jinwoo dừng lại suy nghĩ trước khi hỏi Ber một lần nữa.
“Vì sao mana của nữ hoàng lại thấp đến vậy?”
“Hầu hết mana của Nữ hoàng … là để sinh sản. Không thể sinh sản mà không có cơ thể.”
“Thế nên mana của cô ta đã bị cắt làm đôi?”
“Chính xác, thưa Đức Vua.”
Jinwoo nhăn mặt trước xác nhận của Ber. Nếu vậy, công dụng của kiến chúa sẽ không khác gì những kiến lính thông thường. Anh suy nghĩ về vấn đề nan giải của mình một thời gian ngắn, trước khi quyết định hủy bỏ việc trích xuất.
‘Chẳng có lí do gì để lãng phí năng lượng cho việc quản lý một cái bóng vô dụng?’ KIAAAK- Ngay khi anh ra lệnh, cái bóng kiến chúa tan ra như làn khói trong không khí.
[Số lượng bóng được lưu trữ: 570/570]
‘Mình đã hết chỗ lưu trữ rồi huh’ Jinwoo nhìn xung quanh. Những đống ma thạch chất lượng cao nhất, chỉ được tìm thấy ở cổng S, nằm dưới chân anh như những tảng đá thông thường.
‘Chà, không có ai ở đây cả…Hơn nữa, chính tay mình đã giết hầu hết những con kiến này.’
Anh cúi xuống và bắt đầu lấy đá, nhưng bất ngờ khựng lại.
‘Những viên ma thạch này nên được sử dụng để bù đắp cho những người là nạn nhân của thảm kịch đảo Jeju, và để nhà nước khôi phục lại hòn đảo xinh đẹp này…’ Jinwoo không nghèo khổ đến mức phải thèm muốn chúng. Anh dừng lại, rồi thò tay xuống, chộp lấy một viên ma thạch nhỏ, đen tuyền từ cơ thể Ber, và đặt viên đá vào kho của mình.
‘Hm… Mình chỉ lấy cái này thôi.’ Jinwoo gọi Kaisel từ kho lưu trữ bóng của mình. Con wyvern đen dang rộng đôi cánh, sẵn sàng bay lên.
Khi leo lên Kaisel, anh nhìn lần cuối xung quanh hang ổ của nữ hoàng. Giống như phần còn lại của hòn đảo, căn phòng ồn ào và náo nhiệt một thời này hoàn toàn tĩnh lặng.
“…”
‘Cơn ác mộng trên đảo Jeju đã kết thúc.’ Ánh mắt anh quét qua lối vào hang.
“Về nhà thôi”
Kaisel đập cánh mạnh mẽ, tạo ra những cơn gió ùa qua đường hầm.
Trans: Trần LâmEdit: Linye