Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Biến cố trong trường học


trước sau

Park Jong-soo đứng dậy với vẻ mặt kiên quyết.

Hầu hết thương vong trong quá trình đột kích đều do Trùm hầm ngục gây ra. Với mục tiêu giảm thiểu thương vong, Park Jong-soo đã yêu cầu Jinwoo xử lý con trùm của hầm ngục

‘Nếu là Jinwoo, với sức mạnh bá đạo như lúc anh ta một mình hạ tổ kiến, thì anh ta có thể tự mình xử lý con trùm’

Park Jong-soo sốt ruột chờ đợi câu trả lời của Jinwoo, nhưng không nói gì thêm vì sợ mình sẽ bị từ chối.

Khuôn mặt của Park Jong-soo càng lúc càng cứng đờ, giữa căn phòng im ắng đầy căng thẳng.

Trong khi đó…

‘Phù…’

Jinwoo liên tục đưa tay xoa cằm và nhăn nhó che miệng để che giấu nụ cười.

Anh muốn tỏ ra lo lắng hết mức có thể.

Và anh đã thành công.

Không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Park Jong-soo vẫn kiên nhẫn chờ đợi quyết định của Jinwoo.

Cuối cùng, Jinwoo thở dài như thể anh không còn lựa chọn nào khác.

“Tôi hiểu rồi…”

Anh ấy tiếp tục

“Tôi sẽ lo chuyện đó”

Park Jong-soo siết chặt nắm đấm dưới bàn.

‘Ngon lành cành đào!’

Ngay khi Jinwoo đồng ý, tất cả những băn khoăn lo lắng của anh đều biến mất.

Tại sao anh ấy lại sốt ruột vì chuyện này đến như vậy?

Bởi đó là nỗi lo của Park ngay từ lúc đầu

. Khuôn mặt của Park Jong-soo, vốn đã cứng đờ kể từ khi anh rời khỏi Busan, lần đầu tiên nở nụ cười.

Tất cả những gì còn lại là liên hệ với Hiệp hội và nhận giấy phép đột kích. Vì Jinwoo đã đồng ý gia nhập nhóm đột kích, nên anh ấy không phải chờ đợi điều gì khác.

“Cánh cổng này đã hiện ra một thời gian rồi, vì vậy chúng ta phải bắt đầu ngay ngày mai”

“Ok, tôi sẽ gặp anh vào ngày mai”

“Ah…”

Park Jong-soo, người đang thu dọn hành lý, vội vàng nói

“Tôi nghĩ tốt nhất anh nên đi cùng chúng tôi”

Nếu ngày mai họ lại gặp nhau, sao không đi cùng luôn cho tiện?

Đó là quan điểm của Park Jong-soo.

Tuy nhiên, Jinwoo không có lý do gì để ngồi ô tô suốt chặng đường dài như vậy. Anh ta chỉ cần đặt một người lính vào bóng của Park Jong-soo và thế là đủ.

Vì vậy anh không cần phải lãng phí thời gian

Jinwoo ra lệnh cho một cái bóng trườn bò trên mặt đất và nó quấn quanh bóng của Park Jong-soo.

“Tôi có một số việc phải làm tối nay, vì vậy sẽ rất khó để đi cùng anh”

“Ah, tôi hiểu”

“Đừng lo, tôi sẽ đến đúng giờ”

‘Trừ khi chính Hội trưởng đây đến muộn.’

Sau đó

Jung Yoon-tae, Phó hội Hiệp sĩ, người vừa rời khỏi phòng họp, hét lên.

“Kyah! Sếp eiiiiii!”

Park Jong-soo, xấu hổ, đứng dậy và quay lại.

“C-Chuyện gì?”

“Cái bóng vừa di chuyển! Vừa từ bên này nhảy sang bên kia!”

Park Jong-soo dừng lại một lúc rồi lập tức nhìn Jung Yoon-tae.

“Yoon-tae, cậu vừa uống rượu đấy à?”

“…”

Nhìn lại bầu không khí xung quanh, Jung Yoon-tae xấu hổ và dụi mũi không nói nên lời.

“Cậu say à?”

“Em chỉ làm hai lon bia ở trạm nghỉ thôi, đại ca”

“Không phải tôi nói với cậu là phải cẩn thận trong khi thực hiện công việc sao?”

“Em xin lỗi, đại ca”

Jeong Yun-tae, cúi đầu với Park Jong-soo, và sau đó là Jinwoo

“Xin lỗi anh. Jinwoo”

Park Jong-soo cúi đầu và ấn đầu Jeong xuống.

“Cậu ta là một chàng trai tốt, chỉ là đôi khi cậu ta hay nói nhảm lúc uống say. Tôi xin lỗi vì sự bất lịch sự của cậu ấy”

“Không, nó ổn mà, đôi khi mấy cái bóng cũng có thể di chuyển, tôi đoán vậy” (Note: Jinwoo lầy vãi =)))))

Cuộc trò chuyện sắp kết thúc trong bầu không khí thân thiện như vậy khi điện thoại di động Jinwoo, đang đặt trên bàn, reo lên.

Reeengggggg

‘Ai vậy nhỉ?’

Anh kiểm tra người gọi, nhưng đó là một số anh chưa từng thấy trước đây.

“Tôi sẽ gọi điện thoại một lát”

“Vâng. Tất nhiên”

Khi Jinwoo, người tử tế xin phép ra khỏi phòng của chính mình, Jung Yoon-tae, người gây náo loạn, và Park Jong-soo, thở phào nhẹ nhõm cùng một lúc.

Rồi Jung Yoon-tae cúi đầu và lẩm bẩm.

“Oh, cái bóng di chuyển nữa kìa…”

“Đừng có …!”

Park Jong-soo nhìn anh, rồi Jung Yoon-tae lập tức ngậm miệng lại.

Sau một hồi im lặng

Jung Yoon-tae tò mò muốn biết kết quả của cuộc đàm phán và mở miệng.

“Đại ca, mọi chuyện thế nào rồi?”

“Thế nào á? Bọn anh đã đồng ý làm việc cùng nhau”

“Thật tuyệt.”

Khuôn mặt căng thẳng của Jung Yoon-tae sáng lên và mỉm cười. Cậu ta hỏi tiếp

“Nhưng mà, anh có mời anh ấy gia nhập hội của tụi mình không?”

“Đừng ngớ ngẩn, anh ta sẽ thành lập một hội của riêng mình”

Giống như Jinwoo đã làm trước đây, Park Jong-soo cũng đưa cho Jung Yoon-tae xem [Danh sách những người đăng ký thành viên bang hội].

Jung Yoon-tae cười thầm.

“Ở Hàn Quốc hiện đã có vô số bang hội, một hội mới xuất hiện sẽ vô cùng vất vả. Nếu anh ta tham gia hội Hiệp sĩ, anh ta sẽ được đối xử như một vị vua. Anh ta thật dại dột….”

“Tôi đoán vậy.”

Park Jong-soo đã cố gắng đặt tập hồ sơ trở lại chỗ cũ, nhưng một tờ đơn bị trượt ra ngoài. Khuôn mặt Pảk cứng đờ khi anh nhặt lá đơn lên

“Cái gì?”

Bức ảnh của một người phụ nữ quen thuộc xuất hiện trên lá đơn.

“Chết tiệt!”

Khuôn mặt của Jung Yoon-tae cũng cứng đờ.

“Khoan đã, không phải cô ấy là …?”

Park Jong-soo, người đang trợn mắt ngạc nhiên, gật đầu với Jung Yoon-tae.

“Phải, là hội phó hội Thợ săn”

Jung Yoon-tae, không nói nên lời, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Cha Hea-in, rồi liếc nhìn khuôn mặt của Park Jong-soo.

“Đại ca, anh có nghĩ rằng đây là một vụ hợp nhất hay mua lại không?”

Trán Park Jong-soo nhăn lại

“Thằng nhóc này …”

Sau khi rời khỏi văn phòng của mình, Jinwoo nhấn nút gọi.

Một giọng nói phụ nữ quen thuộc vang lên từ đầu thu.

-Con trai…

Sau khi nghe giọng nói của bà, Jinwoo cảm thấy mâu thuẫn. Anh vừa nhẹ nhõm vừa hơi buồn.

“Mẹ vừa mua điện thoại à?”

“Phải. Mẹ gọi để nghe giọng của con ngay khi mẹ nhận được chiếc di động mới của mình. Con đang bận à?”

Jinwoo nhìn vào văn phòng nơi hai người đàn ông từ hội Hiệp sĩ đang đợi anh, rồi cười

“Không hẳn ạ”

“Ơn trời. Mẹ không biết mình có mua được cái điện thoại tốt không nữa. Mẹ không quen với loại công cụ này.

“Mẹ đi mua một mình à? Sao mẹ không mang Jin-ah theo?”

“Con bé đang bận học”

Đôi khi anh ước mẹ anh sẽ nghĩ về bản thân mình nhiều hơn những đứa con của mình. Jinwoo kết thúc cuộc gọi với mẹ và khẽ thở dài

Nhưng…

‘Tại sao mình lại thất vọng khi biết rằng người gọi là mẹ? Mình đang mong đợi điều gì?’

Jinwoo cười và bỏ điện
thoại vào túi, rồi nhìn lên. Đôi mắt anh sáng bừng lên.

Nhờ có hội Hiệp sĩ, anh có thể tận hưởng không khí của hầm ngục vào ngày hôm sau

‘Một cánh cổng hạng A tiệm cận với hạng S’

Ảnh cảm thấy mình đã nghỉ ngơi quá lâu rồi

Gần một tuần đã trôi qua, kể từ khi anh trở về từ cuộc đột kích đảo Jeju.

Cho đến nay, anh chỉ vào Xích Môn hạng B một lần và không còn hoạt động nào khác nữa

Thình thịch, thình thịch

Cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh hơn, Jinwoo phấn khích chờ đợi cuộc đột kích vào ngày mai.

—-

Những thợ săn giỏi nhất của hội Hiệp sĩ đã tập hợp.

Họ tràn ngập những dự đoán và sự phấn khích kỳ lạ.

Tất nhiên là vậy

Đó là một cuộc đột kích nguy hiểm, có khả năng lấy đi mạng sống của họ.

Đặc biệt nếu nó biến thành Xích Môn, họ sẽ không thể tránh khỏi sự hủy diệt

Tuy nhiên, thợ săn Sung Jinwoo đã nói rằng anh sẽ tham gia cuộc đột kích

“Wow!”

Jung Jae-rim, người đưa ra ý tưởng của mình, hét lên sung sướng khi nghe tin tức về sự tham gia của Sung Jin-woo.

Các thợ săn khác cũng vui mừng không kém khi thấy rằng có một người mạnh mẽ bảo vệ

Chỉ có một người đang lo lắng.

Đó là Hội trưởng Park Jong-soo người vẫn đang chờ Jinwoo đến.

‘Chết tiệt, mình nên kiên quyết hơn để mời anh ấy đến đây từ ngày hôm qua. ‘

Park Jong-soo kiểm tra đồng hồ.

11 giờ 55 phút. Theo lịch trình, cuộc đột kích sẽ bắt đầu sau năm phút

Tuy nhiên, người đã nói sẽ đến vẫn chưa thấy đâu. Trái tim anh kiệt sức vì lo sợ.

Anh không thể nào bắt đầu cuộc đột kích mà thiếu Jinwoo.

Ngay khi thợ săn Sung Jinwoo tuyên bố rằng anh sẽ gia nhập đội tấn công, Hiệp hội đã ngay lập tức cấp giấy phép cho họ.

Chỉ riêng cái tên Sung Jinwoo đã có sức ảnh hưởng lớn đến vậy. ‘Chúng ta có phải bắt đầu cuộc đột kích mà không có anh ấy không?’

‘và điều thứ hai …’

Park Jong-soo nhìn khuôn mặt của đội tấn công ở xung quanh

Đôi mắt của họ tràn ngập sự chờ đợi

Ngay cả khi có sự đồng ý của Hiệp hội, nếu các thành viên bang hội phản đối, anh cũng không thể bắt đầu cuộc đột kích.

“Còn ba phút nữa”

Park Jong-soo lo lắng rút điện thoại di động ra một lần nữa, rồi đặt nó xuống với sự kiên nhẫn siêu phàm.

Thật là tệ khi gọi lại cho người, mà 10 phút trước, nói rằng sẽ đến sớm.

Tuy nhiên, không có dấu hiệu của bất cứ nguồn năng lượng ma thuật mạnh mẽ nào đang đến gần và Jinwoo cũng không liên lạc với anh ta

Park Jong-soo rút một điếu thuốc trong khi tìm kiếm một cái bật lửa.

‘Anh đang ở chỗ quái nào vậy, Sung Jinwoo?’

Cùng lúc đó

Jinwoo đang rời khỏi căn hộ của mình

Anh mặc quần áo nhẹ và giày thể thao để cho việc di chuyển.

Anh nhìn đồng hồ – một phút nữa là đến mười một giờ.

Anh bước ra ngoài, rồi nhìn lên bầu trời âm u

‘Không biết Jin-ah có mang theo ô không nhỉ?’

Anh sẽ suy nghĩ về điều đó sau

‘Đi thôi’

Jinwoo xốc lại chiếc áo hoodie và mỉm cười.

Bây giờ, [Tàng hình]

[Hoán đổi bóng]

Anh ngay lập tức đổi chỗ với người lính bóng tối

—-

Tại trường trung học của Jin-ah

Ba cậu bé nhăn nhó khi phải nhận nhiệm vụ của giáo viên mỹ thuật. “Đây có phải là bóc lột sức lao động không?”

“Đúng đấy!”

“Tại sao chúng ta lại phải làm thay công việc của ông ta?”

Các nam sinh mở khóa phòng nghệ thuật ở tầng hai, hiện đang được sử dụng làm kho đồ, trong khi lẩm bẩm.

“Ôi, bụi…”

“… Kinh quá!”

Chào đón các nam sinh là đống bụi đã chất đống, bởi nhà kho bị bỏ không trong một thời gian dài.

Có những công cụ nghệ thuật cũ, những bức tranh bị vứt bỏ và những bức tượng thạch cao được sử dụng trong các bản phác thảo

“Ông ấy yêu cầu chúng ta mang về bao nhiêu bức tượng thạch cao?”

“Cả sáu bức, tớ đoán thế”

“Vậy chúng ta phải đi thêm lần nữa để lấy thêm hai bức”

“Chúng ta có thể mang bốn bước này về trước”

Các chàng trai xắn tay áo để di chuyển bức tượng thạch cao.

Tuy nhiên, một cậu bé đang cố nhặt một bức tượng thạch cao ở góc phòng. đã tìm thấy thứ gì đó bên trong.

“Oh?”

Nghe cậu bé thốt lên, hai người kia đến bên cạnh cậu ta.

“Uh, cái này là…?”

Có một lỗ đen lớn trên tường.

Một cánh cổng lớn

Nam sinh lớn nhất nhìn vào cổng và cười.

“ậu đang hoảng loạn vì điều gì đấy?”

Nam sinh đặt tay lên bề mặt cổng và nói,

“Cánh cổng này bị đóng rồi, và nó rất an toàn. Người ta không thể vào hoặc ra khỏi nó, ngoại trừ Thợ săn.”

Chính lúc đó.

Crack~

Bề mặt của cánh cổng nứt ra, và một bàn tay nhô ra khỏi nó nắm lấy đầu cậu bé.

“Oh?”

Nam sinh vùng vẫy, nhưng bàn tay kia đã nắm lấy đầu cậu bé, khiến cậu không thể di chuyển.

Và …

Rốp!~

Âm thanh của trái cây bị nghiền nát vang lên, và máu văng khắp nơi

“Oh, aah!”

“Jun Seok-ah!”

Các cậu bé, người đầy máu, hét lên kinh hoàng.

Bức màn đen che phủ cánh cổng vỡ tan như kính cửa sổ, và lũ quái vật bên trong tuôn ra. Trans: Trần Lâm Edit: Linye

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện