Các thợ săn bắt đầu rời khỏi Cổng.
Trước lúc đó, mọi người xung quanh cánh Cổng không biết rằng tình hình lại nghiêm trọng như vậy.
Tuy nhiên, phóng viên Kim nhận ra rằng có điều gì đó bất thường khi nhìn thấy thi thể của một số thợ săn trên tay những người lính bóng tối.
“Ôi chúa ơi…”
“Có phải …?”
Những người có mặt bên ngoài Cổng đều vô cùng ngạc nhiên.
Số người chết quá nhiều.
Không phải đó đều là những thợ săn ưu tú sao?
Thợ săn của Hội Thợ săn và Cục giám sát, đó đều là những nhóm thợ săn ưu tú. Vậy mà…
Jinwoo và Cha Haein cùng bước ra ngoài. Cuộc chiến diễn ra trong một thời gian dài và bên ngoài, trời đã tối.
Phóng viên Kim càng cảm thấy bất ngờ hơn.
Ngay cả hai thợ săn hạng S này cũng có vết tích khổ chiến trên cơ thể và quần áo của họ.
Những vệt máu khô, những vết rách trên quần áo, đầu tóc thì rối bời.
‘
Chuyện quái gì đã xảy ra trong đó vậy?‘
Kim nâng máy ảnh lên bằng đôi bàn tay run rẩy.
Anh ta trở thành một phóng viên là để chụp những cảnh tượng này.
Anh ta muốn tất cả mọi người biết rằng, không chỉ ở Nhật Bản mà ngay tại Hàn Quốc, vẫn có những người đang mạo hiểm mạng sống của mình để giữ bình yên cho mọi người.
Hai mươi thợ săn ưu tú đã chết. Nếu một Cổng như vậy bùng nổ, thiệt hại sẽ vượt quá sức tưởng tượng. Sự hy sinh của họ đã ngăn chặn thảm họa.
Nhưng nếu anh không ghi lại hình ảnh này, làm sao công chúng biết được chuyện gì đã xảy ra?
Đó là lý do tại sao Kim túc trực quanh hiệp hội, để có được tin tức sốt dẻo này.
*Tách* *Tách* Dù phấn khích và cảm động đến rơi nước mắt, anh ta vẫn không quên nhiệm vụ của mình.
Ngay khi rời khỏi Cổng, Woo Jincheol đã loạng choạng đến bên Jinwoo.
“… Thợ săn Sung Jinwoo.”
Jinwoo đưa tay đỡ Woo Jincheol. Sau đó, Jinwoo hất cằm về phía phóng viên Kim.
“Sao lại để anh ta chụp ảnh”
Tuy nhiên, đáp lại câu trả lời của Jinwoo, Woo Jincheol mỉm cười và nói.
“Chúng tôi có thể ngăn họ đào bới thông tin cá nhân của anh, nhưng chúng tôi không thể ép họ ngừng đưa tin về vụ việc. Chuyện này cũng giống như trong cuộc tấn công trên đảo Jeju.”
Jinwoo gật đầu.
Mẹ anh sẽ lại lo lắng nếu thấy bài báo này.
Nhưng anh không thể buộc phóng viên dừng việc chụp ảnh lại được.
Ai cũng có nhiệm vụ của họ. Một phóng viên phải làm những gì anh ta cần làm.
Công chúng phải biết rằng đã có những Thợ săn ngã xuống, để gìn giữ bình yên cho xã hội.
Một cơn gió lặng thổi qua.
Nhưng đột nhiên, tiếng còi báo động của xe cứu thương có thể được nghe thấy từ xa trong gió.
* * * * *
Ngày tiếp theo.
Khi tất cả các tờ báo còn đang mê mải với vụ bùng nổ hầm ngục ở Nhật Bản, chỉ có một tờ báo đăng tải tin tức về vụ tai nạn tại hầm ngục đôi xảy ra ở Hàn Quốc.
Hôm đó, tờ báo ấy bán chạy như tôm tươi.
* * * * *
Cục thợ săn liên bang Hoa Kỳ (FBH) đã mở một chi nhánh ở châu Á để kiểm tra tình hình hiện tại ở Nhật Bản.
Chiếc trực thăng rời khỏi khu vực an ninh và bay qua bầu trời Tokyo.
Một sĩ quan cấp cao của FBH đã dành cả đời để chứng kiến những chuyện như thế này. Nhưng khi nhìn xuống, anh vẫn tặc lưỡi.
“Thật là khủng khiếp.”
Tình trạng ở Tokyo thậm chí còn tồi tệ hơn anh ta tưởng tượng. Vụ bùng nổ hầm ngục này đã khiến thành phố bị phá hủy hoàn toàn.
Những tòa nhà bị phá hủy, những chiếc ô tô bị dẫm nát như những mảnh giấy, đèn đường bị vỡ, lửa, khói, tàn tro của những đám cháy, và vô số công trình bị biến thành đống đổ nát.
Địa ngục có lẽ là từ chính xác để mô tả điều này. Viên sĩ quan cấp cao nhíu mày.
Nếu ai đó hỏi anh ta rằng anh ta đã nhìn thấy địa ngục bao giờ chưa, anh sẽ kể về cảnh tượng trước mặt mình.
Nhưng anh ta không ở đây để thương tiếc cho thành phố đã bị hủy hoại này.
Nhiệm vụ của anh ta là tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong khi quay video mọi thứ từ trên cao, viên sĩ quan hỏi nhân viên Nhật Bản đang ở bên cạnh.
“Khi thành phố bị tàn phá đến mức này, thật khó để tìm thấy các thi thể, phải không?”.
Viên sĩ quan đã từng nhìn vụ bùng nổ hầm ngục hạng S trên đảo Jeju, khi anh ta đang được đào tạo tại văn phòng FBH.
Trên màn ảnh, anh ta đã thấy vô số xác chết la liệt trên đảo Jeju. Những cư dân không kịp thoát khỏi hòn đảo đều bị lũ kiến giết chết.
Đó là một trong những vụ tai nạn tồi tệ nhất lịch sử.
Trong khi đó …
Có rất ít xác chết ở Tokyo. Mặc dù thành phố đã bị phá hủy hoàn toàn, rất khó để tìm thấy dấu vết của người chết.
Đáp lại, nhân viên Nhật Bản nói.
“Những người khổng lồ đã ăn xác của các nạn nhân, vì vậy có rất ít xác chết trong thành phố.”
Đó là một nhân viên nam trẻ tuổi, đến từ Hiệp hội thợ săn Nhật Bản.
Thông qua đôi mắt đỏ hoe và bộ râu lởm chởm của nhân viên này, viên sĩ quan Hoa Kỳ có thể đoán được những khó khăn mà người Nhật Bản đã phải gánh chịu trong những ngày qua..
“Những con quái vật này di chuyển như thể chúng đang cố gắng xóa sổ mọi dấu vết của nhân loại tại Nhật Bản. Chúng phá hủy các tòa nhà, ăn toàn bộ những thi thể chúng tìm thấy. Thậm chí cả cây cối được trồng trên đường phố cũng bị chúng xé nát.”
Viên sĩ quan gật đầu. Anh ta cũng đồng ý với lời nói của nhân viên người Nhật Bản. Những con quái vật khổng lồ của Cổng hạng S này rất khác thường.
Lũ ma thú khác chỉ cố gắng giết người, nhưng những con quái vật này đang phá hủy mọi thứ trong tầm mắt. Nơi những con quái vật khổng lồ đi qua chì còn là những đống đổ nát. Không thể thấy một tòa nhà hay một ngôi nhà nguyên vẹn nào ở bất cứ đâu tại Tokyo.
“Tuy nhiên, nhờ điều này, mọi người đã có thời gian để trốn thoát.”
“Vâng, ơn Chúa”
Nam nhân viên của Hiệp hội mỉm cười ngại ngùng.
Họ nên biết ơn vì nhiều người có thể trốn thoát được hay buồn bã bởi thực tế là những con quái vật đã phá hủy tất cả mọi thứ trong tầm mắt?
Tim của nhân viên đan xen những cảm xúc phức tạp.
Viên sĩ quan nhìn anh ta và nghĩ.
‘Đừng phát điên chứ anh bạn…’ Chỉ trong chốc lát, thủ đô của Nhật Bản đã bị tàn phá.
Tuy nhiên, người Mỹ cũng từng trải qua cảm giác mất mát đó.
Hơn tám năm trước, phía tây của Hoa Kỳ cũng bị tàn phá nặng nề khi một quái vật cấp tên là Karmish, xuất hiện từ Cổng hạng S.
Hàn Quốc, một quốc gia láng giềng của Nhật Bản, cũng gặp vấn đề tương tự. Sau 4 năm, họ mới chiếm lại được hòn đảo Jeju.
Viên sĩ quan đã chứng kiến trận chiến khốc liệt trên đảo Jeju qua một đoạn video.
Trong video, đoạn ấn tượng nhất là khi một thợ săn tên Sung Jinwoo xuất hiện cùng với đội quân bóng tối của anh ta. Họ đã giết tất cả những con kiến, bao gồm cả con kiến đột biến.
Tuy nhiên, ở chương này của lịch sử châu Á …
Đây không phải là cuộc đối đầu giữa một quốc gia nhỏ bé như Hàn Quốc và lũ ma thú, mà là đại diện của nhân loại và ma thú.
Đúng vậy.
Bây giờ và ngay tại đây, trận chiến giữa Nhật Bản, không, giữa loài người và quái vật lại xảy ra.
Tuy nhiên, kết quả là …
Phạch phạch phạch phạch-! Âm thanh của cánh chiếc trực thăng rất ồn ào, nhưng tình hình nghiêm trọng đến mức tiếng ồn ấy không còn quan trọng nữa.
Viên sĩ quan cảm thấy tức giận và thất vọng.
Nhưng anh ta không thể làm gì.
Anh chỉ có thể thực hiện nhiệm vụ của mình.
Sau đó, viên sĩ quan cấp cao, với máy quay của mình, bắt đầu nhìn ra bên ngoài từ chiếc trực thăng,
Rồi anh ta ngạc nhiên khi thấy thứ gì đó …
“Huh! Chà, đó là …!”
Viên sĩ quan nhanh chóng gọi người nhân viên đang ướt đẫm mồ hôi …
“Vẫn còn một con quái vật khổng lồ ở đó!”
Ở trung tâm Tokyo, nơi đã trở thành đống đổ nát, có một con quái vật khổng lồ đang bất động, một trong những sinh vật to lớn nhất mà viên sĩ quan từng thấy.
‘Đó có phải là một người khổng lồ? … ‘ Sau
đó, chiếc trực thăng từ từ tiếp cận mục tiêu.
Viên sĩ quan hỏi với khuôn mặt tái nhợt.
“Này, chúng ta tới gần một thứ như thế…liệu có ổn không?”
Cảnh sát đã giải thích với họ rằng tất cả những người khổng lồ đã rời khỏi Tokyo, và nơi này hiện đang ‘an toàn’.
Nhưng tình hình có vẻ không giống như thế.
Sau đó, nam nhân viên nói rằng anh không cần phải lo lắng.
“Không sao, trừ khi chúng ta tấn công nó trước, còn không thì chúng ta có thể nhìn quan sát nó từ xa. Tôi chắc chắn đấy!”
Ực Viên sĩ quan nuốt nước bọt.
Có thể quan sát từ xa
Nghe có vẻ dễ dàng, nhưng đã có bao nhiêu người hy sinh để đi đến kết luận đó?
Dù sao, điều quan trọng là anh ta phải thu thập thông tin về các quái vật hạng S và thông báo cho đất nước anh ta về tình hình thực tế tại Nhật Bản.
Vì vậy, viên sĩ quan không còn sự lựa chọn nào khác.
Anh ta nhìn người khổng lồ với đôi mắt mở to.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc mà anh ta từng thấy ở đâu đó.
‘Phải ha…’ Đó là người khổng lồ đã phá tan kết giới của Yuri Orlov bằng cơ thể của nó.
Không giống như những người khổng lồ khác đang phân tán khắp nơi, con quái vật khổng lồ này, dường như là con Trùm, vẫn ngồi đây.
Nhân viên người Nhật nói với vẻ cay đắng.
“Theo quan điểm của anh, anh có nghĩ rằng nó đang bảo vệ cánh Cổng không?”
“Có, tôi nghĩ vậy.”
Sau đó, nhân viên nói thêm
“Nhưng cũng có vẻ như nó đang đợi ai đó.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt của viên sĩ quan lại hướng về phía người khổng lồ.
Điều đó có vẻ là sự thật.
Trong khi hai người đàn ông đang bàn tán về con trùm khổng lồ, chiếc trực thăng đã hạ xuống hết mức. Người khổng lồ vẫn đứng yên, mặc cho chiếc trực thăng lơ lửng trên đầu.
Người khổng lồ đó thậm chí trông rất hiền lành.
“Phải chăng nó không nhận ra sự tồn tại của chiếc trực thăng?”
Tuy nhiên, nam nhân viên giải thích rằng người khổng lồ sẽ tấn công, nếu như thứ gì đó lọt vào phạm vi của nó. Bất kể mục tiêu con người hay máy móc.
Đó là những điều họ học được từ việc quan sát cử chỉ, hành động của con quái vật này?
Sau đó, cảnh tượng cuối cùng của Yuri Orlov đã lướt qua tâm trí của viên sĩ quan.
Chuyển động nhanh nhẹn và mạnh mẽ của con Trùm khổng lồ, khi nó phá vỡ kết giới và tóm lấy Yuri Orlov, khiến mọi người đều ngạc nhiên.
Cái chết của Yuri được truyền hình trực tiếp trên toàn thế giới.
Nghĩ lại thì…
FBH đã báo cáo rằng thợ săn Yuri Orlov là một người thèm khát sự giàu có và danh tiếng.
Mặc dù anh ta không nhận được tiền từ Nhật Bản, nhưng theo một nghĩa nào đó, anh ta đã trở thành một trong những thợ săn nổi tiếng nhất thế giới.
‘Haha… Đó có phải là kết quả mà anh ta muốn không’ Trong khi viên sĩ quan đang cau mày nhớ lại chuyện của Yuri Orlov, nam nhân viên nói.
“Đó cũng là một trong những phỏng đoán của tôi.”
“Phỏng đoán …?”
“Phải …”
Viên sĩ quan gật đầu và nhân viên nói lại.
“Nếu anh nhìn kỹ những người khổng lồ này, anh sẽ nhận ra rằng chúng cư xử như những vật vô tri, hay chính xác hơn, là những cỗ máy.”
“Cỗ máy …?!”
Viên sĩ quan không đồng tình với ý kiến đó.
Chỉ cần đến gần người khổng lồ, luồng ma lực từ cơ thể nó cũng đủ để áp đảo con người. Viên sĩ quan không bao giờ nghĩ rằng nó giống như một cái máy vì anh ta cảm thấy ngột ngạt đến nỗi trái tim như bị thắt.
Nhưng ngay lúc đó …
*Shtttt *
Đôi mắt của người khổng lồ hướng lên chiếc trực thăng.
“Huh!”
Viên sĩ quan một lần nữa lo lắng. Sau đó, nam nhân viên nhanh chóng trấn tĩnh anh ta.
Anh ta bảo viên sĩ quan yên tâm.
“Nếu chúng ta giữ khoảng cách, nó sẽ không tấn công chúng ta.”
Viên sĩ quan gật đầu. Cảm giác như trái tim anh ta vừa rơi ra khỏi lồng ngực.
Máy quay vẫn hoạt động liên tục, ghi lại mọi chi tiết về con quái vật. Màn hình bị di động vì chiếc trực thăng vẫn đang bay.
Viên sĩ quan nghĩ rằng anh ta đã thu thập đủ dữ liệu.
“Có bao nhiêu người khổng lồ bước ra khỏi cánh Cổng đó?”
“Tổng cộng có 31 người khổng lồ bước ra. Ngoại trừ con Boss đang ở đây, hiện tại chúng đang chạy loạn khắp nơi.”
“…Có bao nhiêu tên đã bị giết?”
“Chỉ có hai”
“Vậy là, bây giờ còn 28 người khổng lồ đang phá hủy Nhật Bản?”
“Bây giờ không còn thợ săn nào có thể chiến đấu chống lại chúng. Mọi người đều đã bỏ trốn”.
Mặt nhân viên tối sầm lại.
Vào ngày hầm ngục bùng nổ, tất cả các thợ săn đã tham gia trận chiến để câu giờ cho người dân Tokyo di tản.
Kết quả là chỉ có hai người khổng lồ bị giết, còn các thợ săn cấp cao đều đã hy sinh. Và bây giờ, 28 người khổng lồ còn lại thủa sức tung hoành khắp đất nước.
Hiệp hội thợ săn Nhật Bản, dù đang bận rộn với những chuyện này, vẫn gửi một nhân viên tới hỗ trợ FBH. Chỉ có một lý do duy nhất.
Tại thời điểm đó.
“Tôi cầu xin anh một điều?”
Viên sĩ quan giật mình khi nhìn thấy nam nhân viên quỳ xuống.
Đến nước này thì niềm tự hào hay phẩm giá không còn ý nghĩa gì nữa. Trong thời điểm khủng hoảng này, nếu gạt bỏ đi niềm tự hào và nhân phẩm mà có thể cứu được Tổ quốc, thì anh ta sẵn sàng đánh đổi.
Sau đó, nam nhân viên nói với viên sĩ quan.
“Xin hãy giúp Nhật Bản.”
Stop Viên sĩ quan, dừng quay video lại.
Anh không biết làm gì trong tình huống này.
Bằng tiếng Anh lưu loát, nam nhân viên nhắc lại.
“Nếu Hoa Kỳ không giúp đỡ, Nhật Bản sẽ bị xóa sổ. Không phải Nhật Bản luôn là đồng minh thân thiết của Hoa Kỳ sao? Liệu các ngài có thểhy sinh một lần cho đồng minh của mình?”
Không rõ đó là hành động bộc phát của cá nhân anh ta, hay là sự sắp đặt từ Hiệp hội thợ săn Nhật Bản?
Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, sự chân thành cũng đã hiện rõ trên khuôn mặt nam nhân viên.
Với vẻ mặt khó xử và bối rối, viên sĩ quan ngập ngừng.
“Chúng tôi sẽ yêu cầu hỗ trợ về Trụ sở chính”.
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều”.
Mặc dù viên sĩ quan nói điều đó với nhân viên Nhật Bản, nhưng anh ta rất hiểu thực tế phũ phàng của thế giới này.
Hoa Kỳ từng mất nhiều thợ săn cao cấp trong trận chiến với Karmish. Liệu họ có thể chìa tay ra để giúp Nhật Bản không?
‘Có lẽ là không’. Nhưng viên sĩ quan không thể dập tắt niềm hy vọng của chàng trai trẻ kia, nhất là khi chàng trai ấy đang dập đầu xuống sàn để cầu xin.
*Thở dài*
‘Thôi thì, cứ để mọi thứ diễn ra theo ý trời vậy.’ Ngay lúc đó, viên sĩ quan vô tình nhìn lên bầu trời.
‘Phải chăng là ý Chúa?’ Viên sĩ quan tiếp tục nhìn lên trời và lẩm bẩm.
‘Chúa ơi … làm ơn đừng bỏ rơi loài người.’ Trans: Moon Edit: Linye Chân thành cảm ơn bạn
Reycord đã đóng góp bản dịch!