Yoo Jinho sững sờ.
“Đại ca, em thậm chí còn chưa nói hết...”
“Tôi nghĩ không cần nghe tiếp để hiểu hết ý của cậu.”
Jinwoo nói một cách chắc chắn. Không phải anh không thích Jinho. Cậu nhóc là một người năng động và chân thành. Jinho khác hoàn toàn với hình ảnh một người thừa kế mà Jinwoo thường thấy. Tuy nhiên, Jinwoo không có ý định thân quá với một Thợ săn rich boy, người có lẽ xem Hầm ngục như các sân chơi.
“Vậy, nếu đó là tất cả những gì cậu muốn nói, thì tôi đi đây!”
“Hyung... Đại ca...!”
Jinho cố gắng níu kéo Jinwoo.
“Đại ca! Chỉ cần 20 lần, à không, 19 lần nữa thôi...”
“Ở đâu? Hầm ngục sao?”
“Vâng, và em sẽ đưa cho anh khoản thù lao xứng đáng!”
Jinho nói như cầu xin. Jinwoo nghiêng đầu. Có hai lý do khiến một người đi làm Thợ săn: tiền và trách nhiệm. Nhưng Jinho có vẻ như không phù hợp với nguyên tắc đó. Cậu ta là người thừa kế trẻ tuổi, tiền trong Hầm ngục không hề quan trọng. Còn nếu đó là nghĩa vụ, Jinho sẽ không đi van nài người khác giúp đỡ như vậy.
Hay là cậu nhóc đang muốn thử cảm giác mạnh, sự sợ hãi trong các Hầm ngục? Cũng có thể như vậy. Một công tử sinh ra trong gia đình giàu sụ, được đáp ứng mọi nhu cầu và lúc nào cũng được chăm sóc, biết đâu lại chán ngán cảm giác an toàn vốn có thì sao.
‘Mình nghĩ rằng có đủ kiểu người trên thế giới này...’
Đó là ý kiến riêng của Jinwoo. Nhưng kì lạ thay, khi nhìn vào mắt Jinho, anh lại thấy một quyết tâm mạnh mẽ xuất hiện trong đó.
‘Không lẽ cậu nhóc có mục đích khác sao?’
Thay vì khoản phí bình thường, cậu nhóc đang muốn có hợp đồng riêng, và điều làm Jinwoo thích thú là con số 19 lần kia. Đột nhên, Jinwoo đưa ra sự tính toán của mình.
‘Nếu cuộc đột kích vừa rồi là lần đầu tiên, thêm 19 cái nữa thì...’
Một điều Jinwoo chưa từng nghĩ đến.
Anh đưa ra kết luận, gọn gàng nhưng chính xác.
“Cậu đang tính đến việc xin giấy phép chủ Hội sao?”
“Vâng, thưa Đại ca!”
Thật may mắn khi Jinwoo không gọi một tách cà phê. Nếu không, có lẽ anh đã phun lại một ngụm vào đó.
“Cậu định trở thành chủ một Bang Hội sao? Cậu...”
“Thật ra thì... khó nói lắm Đại ca...”
Mặt Jinho lúc này chả khác gì một quả cà chua.
“Hãy nghe em giải thích...Đại ca...”
“...”
Jinwoo ngồi xuống chậm rãi, anh muốn xem ý định của cậu nhóc là gì.
“Được rồi. Tôi nghe đây!”
Dù sao thì một giờ vẫn chưa trôi qua. Anh ngồi nghe thêm một chút cũng chẳng mất mát gì. Yoo Jinho ngồi xuống theo và đối mặt Jinwoo một lần nữa.
“Đúng như anh nói, em muốn nhận được giấy phép làm Hội trưởng.”
Không khó để một Thợ săn được cấp giấy phép chủ Hội. Chỉ cần Thợ săn đó có kinh nghiệm tham gia 20 cuộc đột kích. Sau đó, họ chỉ cần tham gia một bài thi viết đơn giản, cuối cùng là đợi cấp giấy phép.
Tuy nhiên, một Bang Hội thành lập bởi một Thợ săn không tên tuổi sẽ chẳng có ai thèm vào. Và nếu không duy trì đủ số lượng thành viên tối thiểu, họ sẽ bị giải tán.
Yoo Jinho tiếp tục.
“Điều này chưa được tiết lộ, nhưng thực sự là cha em đang muốn thành lập một Bang Hội...”
“Tập đoàn Yoojin muốn thành lập một Bang Hội sao?”
Thấy Jinwoo có vẻ quan tâm, Jinho tiếp tục hào hứng.
“Cha em muốn thành lập một Bang Hội lớn, và qua đó, cha muốn tiến hành các công việc kinh doanh liên quan đến Thợ săn.”
Nếu một công ty muốn tiến hành kinh doanh liên quan đến Thợ săn, sự hợp tác của Bang Hội vô cùng quan trọng. Nó yêu cầu một nguồn cung cực kỳ lớn. Từ ma thạch, lõi ma thuật, xác ma thú và hằng hà sa số trang bị từ Cổng hạng B, thậm chí là A.
“Nên ông ấy muốn cắt bỏ khâu trung gian?”
“Đúng là như vậy Đại ca!”
Với tiềm lực của Tập đoàn Yoojin, đó là điều nằm trong tầm tay.
Vấn đề ở đây, ai sẽ là người quản lý Bang Hội đó?
“Hiện tại, cha em muốn một Thợ săn hạng S làm hội trưởng, còn anh trai em làm Hội phó để điều hành mọi thứ. Như đó là chi nhánh của tập đoàn Yoojin vậy... Có điều...”
Jinwoo lờ mờ đoán được dụng ý trong câu nói của Jinho. Kế hoạch của cha cậu có một lỗ hổng nho nhỏ. Hội trưởng nắm quyền tuyệt đối trong một Bang Hội. Nếu có xích mích xảy ra giữa họ và Thợ săn đó, mọi tính toán sẽ bị phá sản.
Nếu muốn vậy, chỉ có thể đưa một người không bao giờ phản bội tập đoàn, trở thành chủ Hội.
Như con trai chủ tịch chẳng hạn!
Và Yoo Jinho là con trai của chủ tịch Yoo Myunghan.
“... tầm ảnh hưởng và thành tích của em đều không bằng anh trai em, nên cha không cho em làm chủ Hội. Ý tưởng kinh doanh liên quan đến Thợ săn cũng là của anh ấy. Nhờ đó mà công ty mới có lợi nhuận khổng lồ như bây giờ.”
Ở tuổi 31, anh của Jinho đã là một doanh nhân thành đạt. Trong khi đó, em trai anh ta chỉ là một sinh viên đại học 22 tuổi, dù cậu nhóc đã là một người đã thức tỉnh.
Rõ ràng là, chủ tịch muốn để lại tập đoàn cho con trai lớn. Dù anh ta trở thành Hội trưởng trong tâm thế không phải là một Thợ săn, nhưng anh vẫn có thể đem lại lợi nhuận không tưởng cho công ty cũng như Bang Hội. Có điều, họ phải đánh cược về lòng trung thành của những Thợ săn được tuyển dụng.
“Vậy là cậu định thuyết phục cha mình để làm chủ Hội?”
“Vâng, đúng là như vậy, Đại ca!”
Giờ thì Jinwoo đã hiểu, tại sao cậu nhóc bám víu vào anh với sự tuyệt vọng. Nếu cậu ta đi theo một Thợ săn cấp cao, đó chẳng khác gì việc mua giấy phép chủ Hội cả. Nhưng nếu Jinho đi với những Thợ săn hạng thấp hơn và hoàn thành 20 cuộc đột kích thì sao?
Điều này có thể làm lay động trái tim cha cậu ấy.
Jinho phải chứng tỏ mình có khả năng dẫn dắt mọi người. Đây như một canh bạc của cậu nhóc. Sau khi thành chủ Hội, Jinho có thể để Thợ săn hạng S làm Hội phó, đồng thời chiệu mộ thêm thành viên. Miễn là người đứng đầu có tầm nhìn và kỹ năng đủ tốt, các Thợ săn sẽ dễ dàng chấp nhận.
Muốn vậy, đầu tiên Jinho cần hoàn
thành 19 cuộc đột kích nữa. Nhưng phải với Thợ săn hạng thấp.
“Đại ca, làm ơn! Xin anh giúp em...”
Jinho cúi đầu một lúc lâu. Nếu không có Jinwoo, cậu nhóc đã bỏ mạnh không dưới hai lần, ngay với cuộc đột kích đầu tiên. Một lần là con Boss, một lần là Hwang Dongseok. Cậu nhóc cần một người đáng tin cậy.
‘Mình hy vọng có thể đặt trọn niềm tin vào Đại ca...’
Đối với Jinho, Jinwoo là người đối xử công bằng với tất cả. Anh ấy có thể lạnh lùng giết sạch kẻ thù, nhưng lại dễ dàng bỏ qua cho những người không liên quan. Một người không bao giờ lấy những thứ không thuộc về mình.
Thợ săn hạng E Sung Jinwoo là mảnh ghép hoàn hảo cho kế hoạch của cậu.
Nhưng Jinwoo đâu cần Jinho. Anh nhanh chóng hỏi lại.
“Vậy tôi sẽ nhận được gì?”
Jinho ngẩng đầu lên, cậu nhanh chóng rút ra một phong bì, có vẻ như đã chuẩn bị từ trước. Bên trong đó là bản thiết kế một tòa nhà. Cậu đưa nó cho Jinwoo.
“Đây là tòa nhà mà cha em định xây dựng văn phòng Bang Hội. Giá trị ước tính khoảng 30 tỉ won.”
Dù Hiệp hội Thợ săn làm việc cật lực hàng ngày, khả năng Hầm ngục bùng nổ luôn hiển hiện trước mắt. Do đó, khu vực nào có trụ sở của những Bang Hội lớn, giá nhà đất đều tăng vọt. Mạng sống con người vẫn là thứ quý giá nhất. Một Hội nhỏ cũng đã đem lại niềm tin cho họ, nếu đó là một Bang Hội lớn thì còn đến mức nào nữa?
“Nếu em được làm chủ Hội, em sẽ dành một năm để đưa Hội vào guồng. Sau đó, em sẽ chuyển quyền sở hữu cho Đại ca. Tất nhiên là em sẽ là một bản cam kết và công chứng.”
Tòa nhà trị giá 30 tỉ won. Chỉ với 19 lần đột kích.
Jinwoo bất giác mỉm cười.
“Cậu nói đây là cái giá để trở thành chủ Hội sao?”
“Đúng vậy, thưa Đại ca!”
Vào cái ngày Jinho bước vào Hầm ngục hạng C, cậu đã hiểu bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra bên trong một cánh Cổng. Nếu đi với Thợ săn yếu, cậu có thể mất mạng trước khi hoàn thành cuộc đột kích. Còn nếu thuê một Thợ săn hạng cao, cha cậu hẳn sẽ không chấp nhận.
Nhưng Jinwoo thì khác, Thợ săn hạng E lại hạ gục một con Boss hạng C. Thậm chí tiêu diệt luôn một tổ đội hạng C mà không có thương tích trầm trọng nào.
‘Đại ca ít nhất phải hạng B, có thể còn hơn nữa...’
Jinho đang cố đoán tâm trạng của Jinwoo lúc này.
‘Mình phải làm gì đây?’
Jinwoo đang rơi vào suy ngẫm.
30 tỉ won.
Một số tiền khổng lồ.
Nếu trúng xổ số 1 tỉ rưỡi won, Jinwoo phải trúng 20 lần mới có được số tiền này. Hơn nữa, giá của căn nhà sẽ tăng lên nhiều lần khi Bang Hội hoạt động. Một Thợ săn bình thường chắc chắn không bao giờ bỏ qua cơ hội này.
Nhưng Jinwoo thì khác.
Anh là Thợ săn độc nhất có khả năng đó.
Phát triển bản thân không giới hạn.
Chỉ cần Jinwoo tiếp tục làm nhiệm vụ và lên cấp, anh có thể trở thành một Thợ săn hạng S. Thậm chí còn có thể cao hơn.
‘Nếu mình là Thợ săn hạng S, 30 tỉ chẳng là gì cả...’
Chi phí để chiêu mộ một Thợ săn hạng S lên đến vài chục tỉ. Không một ngôi sao thể thao hay diễn viên nào có thể so sánh được với họ. Đây là thế giới mà Thợ săn có tầm ảnh hưởng tới cả quốc gia. Sự đối xử với một Thợ săn hạng S vượt xa tưởng tượng của mọi người.
Vì vậy, điều Jinwoo cần thiết bây giờ không phải là tiền, mà là tiếp tục thăng cấp. Và để làm điều đó, thì chỉ một mình là tốt nhất.
‘Mình cần giảm tối thiểu những thứ không liên quan.’
Đột kích cùng nhau sẽ làm giảm điểm kinh nghiêm anh nhận được, hơn nữa còn bị cái nhìn soi mói từ Thợ săn khác. Ngay cả trong Hầm ngục vừa rồi, Jinwoo cũng cần sự im lặng của Jinho để mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Đã vậy, để phù hợp với lịch trình của họ cũng là một chuyện khó khăn. Thành ra, trong chuyện này, có quá nhiều điểm bất cập.
‘Mình có thể kiếm được nhiều hơn số tiền này.’
Dù khá tiếc nuối nhưng Jinwoo quyết định sẽ từ chối.
‘Mà khoan đã...’
Trong đầu Jinwoo lóe lên một ý tưởng. Vừ có thể kiếm tiền, vừa đảm bảo việc lên cấp.
‘Nếu mình có thể làm vậy thì...’
Jinwoo ngẩng đầu lên, Jinho đang nhìn anh bằng đôi mắt lo lắng.
Anh bắt đầu cất giọng, xóa tan bầu không khí này.
“Tôi có một điều kiện!”
Khuôn mặt Jinho nhanh chóng bừng lên rạng rỡ.
“Bất cứ điều gì! Chỉ cần anh cho em biết Đại ca!”
Jinwoo tự hỏi không biết cậu nhóc còn cười được sau khi nghe điều kiện của anh không. Jinwoo nghiêm mặt.
“Tôi và cậu. Chỉ hai người chúng ta tham gia cuộc đột kích!”
“Dạ?”
Yoo Jinho ngơ ngác như vừa trên trời rơi xuống.
“Hyung...Đại ca... xin lỗi nếu em nghe lộn. Anh nói là em với anh sẽ dọn dẹp một Hầm ngục hả?”
“Cậu nghe đúng rồi đấy!”
Gương mặt Jinho chưa khi nào giống Bạch Tuyết hơn lúc này. Trắng bệch.