“Cả Choi Jong-in cũng bị từ chối sao?”
“Cái Gì?”
“Anh ta bỏ đi luôn kìa!.”
Đám đông ồn ào bắt đầu bàn tán.
Cả hội trường xôn xao.
Choi Jong-in nhìn xung quanh và cố giữ bình tĩnh.
“Ông Park.”
“Vâng?”
Vị Giám đốc trả lời với khuôn mặt khó xử.
“Tôi có quên giới thiệu gì không nhỉ?”
“Chà, tôi không biết”
Tất nhiên, vị Giám đốc Hiệp hội đã nghe thấy mọi thứ từ đầu đến cuối.
Nhưng bây giờ không phải là lúc để nói thẳng. Cứ ậm ừ là hơn.
Khi thấy ông ta bối rối lắc đầu, Choi đưa tay gãi cằm
‘Mình đã quá thô lỗ chăng?’ Tuy nhiên, không cần phải thất vọng. Anh đã có thông tin quý giá này sớm hơn tất cả các bang hội khác.
‘Mình là người duy nhất biết chuyện này. ‘
Ba ngày sau mới có thông báo chính thức.
Vẫn còn thời gian.
‘Phải lên kế hoạch hẹn gặp anh ta trước thời điểm đó…’
Có phương án nào hiệu quả không nhỉ?
Đang đau đầu suy nghĩ, Choi chợt nhìn thấy ai đó đang chạy về phía tòa nhà hiệp hội.
‘Ồ, đó là…’ Một khuôn mặt quen thuộc
Khi người đàn ông đẩy cửa kính bước vào, Choi Jong-in mấp máy môi.
“Chủ Hội Baek, anh…?”
Baek Yoon-ho cũng trợn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy Choi Jong-in.
“Chủ Hội Choi?”
Choi Jong-in nhanh chóng đọc biểu cảm trên mặt Baek.
‘Đó là vẻ mặt khi bạn bắt được thứ gì quý giá…’
… ‘Giống như mình’ Anh ta nhận được thông tin tình báo ư? Không thể nào. Thời gian có vẻ sai sai.
‘Khoảng cách từ Bạch Hổ đến Hiệp hội thợ săn quá xa…’ Nghĩa là, Baek biết điều đó ngay từ đầu.
‘Anh ta biết rằng tay Thợ săn đó sẽ đến?’ Không, nếu Baek quen biết người Thợ săn đó, chắc chắn Baek sẽ không để anh ta tự đến đây kiểm tra lại năng lực.
‘Nếu là mình, mình sẽ ký hợp đồng trước….’ Vào thời điểm đó, những mảnh vỡ nằm rải rác trong đầu Choi Jong-in bắt đầu ráp lại.
‘… Lẽ nào?!‘
Hội Bạch Hổ. Tai nạn trong quá trình huấn luyện, Xích Môn, Vị cứu tinh bí ẩn và anh chàng cấp S mới.
‘Có vẻ như, Bạch Hổ đã nhận được sự giúp đỡ từ một người bí ẩn’.‘Một tân binh chưa kiểm tra năng lực? Hoặc một tên tội phạm không thể tiết lộ danh tính của mình?’ Mọi thứ hợp lý đến hoàn hảo.
‘Mình hiểu rồi…’‘Chính là anh ta‘
Baek Yoon Ho đang thở hổn hển.
Nhìn anh ta, Choi mỉm cười.
‘Anh bỏ lỡ cơ hội rồi,
Baek.
Còn tôi thì không‘
‘Cảm ơn anh đã trao cho tôi cơ hội đó.’
Không nói một lời với Baek Yoon-ho, Choi lẳng lặng bước ra ngoài.
Baek Yoon-ho bối rối nhìn xung quanh.
Không thấy Sung Jinwoo.
‘Mình đến muộn sao? ‘
Baek Yoon-ho thở dài khi nhìn bóng lưng Choi Jong-in.
“Chết tiệt”
‘Tại sao anh ta lại đến đây vào đúng ngày hôm nay chứ’ -Baek Yun-ho gãi đầu và lẩm bẩm.
“Đau đầu rồi đây…”
***
Thời gian thăm bệnh nhân tại Bệnh viện Ilshin kéo dài đến 8 giờ tối.
“Bạn là người thân của bệnh nhân Park Kyung-hye, phải không?”
“Vâng.”
“Anh vào được rồi. Anh biết thời gian thăm bệnh, phải không?”
“Vâng tôi biết.”
Jinwoo chạy đến phòng của mẹ mình.
Cậu đã đến kịp lúc. Thật tệ nếu hết giờ thăm bệnh.
Jinwoo mở cửa và lặng lẽ ngồi cạnh mẹ cậu. Bà nằm trên giường bệnh như đang ngủ.
‘Cảm tưởng như mẹ có thể dậy bất kỳ lúc nào’
Giấc ngủ ma mị.
Đó là một căn bệnh đã xuất hiện cùng lúc với các Hầm ngục.
“Bệnh viện này có hàng chục bệnh nhân cùng triệu chứng.”
Jinwoo nhẹ nhàng nắm tay mẹ mình.
“Mẹ …”
May mắn thay, các thiết bị hỗ trợ sự sống bằng ma thạch đã giúp cơ thể bà không bị thoái hóa sau giấc ngủ dài.
Tuy nhiên, ma thạch rất đắt tiền. Chi phí lên tới năm triệu
won mỗi tháng. Khoản tiền đó vượt quá khả năng chi trả của một thanh niên như Jinwoo.
Nếu Jinwoo không nhận được hỗ trợ từ Hiệp hội, cậu không thể lo cho mẹ.
Nhưng bây giờ thì khác.
Không chỉ đảm bảo sự sống cho mẹ, hiện tại cậu đang nắm trong tay cơ hội chữa khỏi bệnh cho bà.
Nước Thánh của Sự sống
Một thần dược xuất hiện từ hệ thống.
Dù nó hiệu quả hay không, cậu cũng không có thời gian để trì hoãn. Phải bắt tay vào làm trước đã.
“Con sẽ cứu mẹ…”
Sau khi cha cậu mất tích, người mẹ yếu ớt của cậu đã phải gồng đôi vai gầy để chăm sóc gia đình. Giờ đây, cậu có thể giúp bà tỉnh lại.
‘Hãy chờ thêm chút nữa.’
Sau một lúc lâu, Jinwoo đứng dậy.Jinwoo lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại.
Khi nhìn quanh, cậu thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Vào ngày đó … Có phải chính cậu đã xử lý Hầm ngục kép không?”
Một giọng nói nhỏ, nhưng đầy sức mạnh.
Một cái nhìn sắc bén.
Đó là Woo Jin-chul, quản lý của Cục Giám sát Thợ săn.
Jinwoo không trả lời. Không có lý do gì để làm vậy,
Thay vào đó, cậu hỏi lại.
“Sao anh biết tôi ở đây?”
“Đoán thôi. Chỉ có vài chỗ phù hợp. Tôi đã gọi cho bệnh viện và họ nói rằng cậu đã ở đây.”
Hiệp hội đã chi trả toàn bộ viện phí.
Có lẽ bệnh viện là nơi đầu tiên hiệp hội kiểm tra.
Jinwoo bật cười và hỏi
“Anh cố gắng đến thế, chỉ để hỏi về ngày hôm đó sao?”
“Không…”
“Thế thì vì cái gì?”
“Có người muốn gặp cậu. Cậu sẽ đi cùng tôi một lúc chứ?”
Cục giám sát Thợ săn của Hiệp hội
Nhiệm vụ chính của bộ phận giám sát là giám sát các Thợ săn và Trừng phạt những kẻ phạm luật.
Một cái tên không mấy thân thiện với các Thợ săn.
Ngay cả Jinwoo cũng cảm thấy không thoải mái.
“Đó là một mệnh lệnh?”
“Không.”
Woo Jin-chul cởi kính râm ra.
Và anh nói một cách lịch sự, rồi quay lưng về phía bên phải.
“Đó là vì lợi ích của bạn.”
“…”
Jinwoo chưa bao giờ nghĩ rằng Woo Jin-chul, một người đàn ông trông rất nghiêm khắc, lại hạ mình như vậy.
Cậu quyết định tìm hiểu xem ai muốn gặp mình. Jinwoo cất lời:
“Ai muốn gặp tôi cơ?”
Chỉ sau đó, Woo Jin-cheol mới ngẩng đầu lên.
“Ngài Goh Kun-hee, chủ tịch Hiệp hội Thợ sănHàn Quốc.”
Lòng bàn tay của Woo Jin-chul hướng về một góc phía sau anh ta.
“Đây là Chủ tịch của Hiệp hội.”