Lời vừa ra nói khỏi miệng, Trịnh Mật lập tức hối hận.
Minh Tô lại không biết điều đó, đôi mắt người chợt sáng lên, lập tức giữ chặt ống tay áo nàng, nói: "Việc này không thể chậm trễ, ngươi nhanh chóng thu thập hành trang đi."
Dứt lời, lại nhìn quanh phòng, thấy mọi nơi rất đơn giản, đều là do giáo phường đặt mua, cũng không quá nhiều đồ của Trịnh Mật.
"Mang thứ quan trọng là được rồi." Minh Tô còn nói thêm, đôi mắt vẫn sáng như cũ, nhưng sự vui mừng vừa rồi đã chuyển thành quyết tâm phải dẫn Trịnh Mật thoát khỏi hiểm nguy.
Trịnh Mật đã nói thì cũng không tiện hối hận, lúc này cũng không thể trì hoàn, nàng lập tức bắt tay thu dọn đồ đạc.
Cũng không cần phải sắp xếp phân loại như thế nào, chỉ cần mở hòm lấy một tay nải ra, lại lấy vài bộ xiêm y, chỉ trì hoàn một lát.
Giáo phường khác thanh lâu ở chỗ, giáo phường lịch sự tao nhã hơn và cũng càng có trật tự hơn.
Nữ tử trong giáo phường gọi là quan kỹ, quan kỹ phân thành hai loại, một là từ nhỏ đã mua về, vào giáo phương làm kỹ, hai là nữ quyến của tội thân sung vào làm nô.
Vế trước thì còn tốt, không khác kỹ nữ ở thanh lâu là bao, vế sau thì lại bị quản lý sâm nghiêm, bình thường không thể rời khỏi phường, nếu có vương tôn hậu duệ quý tộc tới mượn để tổ chức yến tiệc trong phủ thì cũng nhất định phải có quản sự đi theo, không thể rời khỏi tầm mắt quản sự.
Trịnh Mật chính là vế sau.
Thời gian cấp bách, Minh Tô chỉ nghĩ ra được một kế hoạch sơ sài trên đường đi.
"Bệ hạ phái người ám sát, có thể thấy được là ngài không muốn bị lộ ra.
Như vậy thì sẽ có một sơ hở để tận dụng."
Nếu như hoàng đế trực tiếp phái cận vệ gây sức nặng lên quản sự giáo phường thì nàng có uy hiếp quản sự như nào đi chăng nữa cũng vô dụng.
Có thể thấy được là hoàng đế muốn giết Trịnh Mật, nhưng lại không muốn dính líu đến bản thân.
"Trình Trì Sinh tất sẽ lén tới đây vào ban đêm.
Chúng ta chỉ cần rời khỏi trước khi hắn đến là được."
Minh Tô dứt lời, lại nói tiếp: "Không những phải đi trước đi hắn đến đây, mà còn phải ra khỏi cửa thành trước khi đóng cổng.
Trình Trì Sinh tới giáo phường trước, phát hiện ngươi đã chạy trốn thì chắc chắn sẽ muốn đuổi theo, khi đó cửa thành đã đóng, hắn có muốn ra khỏi thành thì cũng muộn rồi.
Chúng ta có thể tranh thủ thêm được một chút thời gian."
Người phân tích, nàng lắng nghe.
"Cửa thành sẽ đóng vào lúc giờ Thân ngũ khắc, nếu đi cưỡi ngựa đến cổng Bắc thì cũng đã là canh ba, ta đã sai Huyền Quá đi mua ngựa, một lát nữa sẽ gặp nhau dưới lầu.Việc trước mắt phải làm đó là rời khởi giáo phường."
Nghe cũng không có chỗ nào thiếu sót.
Ngày mai Trình Trì Sinh phải báo cáo lại cho hoàng đế, thế thì chắc chắn sẽ ra tay ngay tối nay.
Các nàng có làm gì đi nữa thì bắt buộc cũng phải ra khỏi thành, nếu không thì cho dù có ẩn trốn ở đâu trong thành đi nữa cũng không ổn.
Trình Trì Sinh là Điện tiền đô chỉ huy sứ, có thể điều động cấm quân, một khi hắn phát hiện Trịnh Mật đã trốn thoát thì có thể tùy tiện kiếm cớ tìm người trong thành để lập các trạm kiểm soát ở các cổng thành.
Các nàng phải đi, cũng chỉ có thể đi vào lúc giờ Thân ngũ khắc, ra khỏi thành trước khi đóng cổng.
Ra khỏi thành thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Trịnh Mật liếc mắt nhìn hành lý của hai người, rất ít, Minh Tô chỉ mang theo một tay nải gọn nhẹ.
Trịnh Mật nghĩ nghĩ, bỏ lại y phục nàng lấy ở trong hòm vào chỗ cũ, bây giờ nàng cũng chỉ còn một tay nải
"Tay nải không thể để chủ sự nhìn thấy được."
Minh Tô thế mà lại quên mất chuyện này, mang theo tay nải thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ có phải muốn đi xa không.
Người ngẫm nghĩ, bèn nói: "Y phục ta rộng, ngươi lấy đồ trong tay nải ra đi, để ta giấu trên người cho."
Nữ tử ra vào giáo phường thì rất dễ bị để ý, vì để tiện lợi mà khi người tới giáo phường đều mang áo có tay áo rộng, buộc tóc giả nam trang.
Mới vừa rồi khi tới, lúc đi qua tiệm y phục thì Minh Tô nghĩ đến ban đêm rét lạnh, hai người phải lên đường suốt êm, cần phải giữ ấm, còn đặc biệt lệnh Huyền Quá đi mua một chiếc áo choàng.
Lúc này trời đã cuối thu, sự mát mẻ của chớm thu đã chuyển sang se lạnh.
Bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng cũng rất bình thường.
Có áo choàng che lấp, trên người có thể giấu được rất nhiều đồ.
Trịnh Mật nghe xong bèn mở tay nải ra, bên trong có vài món ngọc bội trâm tóc, còn có một ít giấy dầu, khăn vải, có thể thấy là không phải đồ vật hiếm có gì.
Minh Tô nhận ra một phiến trụy, là món quà sinh nhật mà người đã tặng nàng vào rất nhiều năm trước.
Trịnh Mật phát hiện ánh mắt người, như thể tùy tiện giải thích: "Lúc xét nhà thì sót lại, thủ vệ canh ta động lòng trắc ẩn, bèn cho ta lấy một ít vật giữ làm kỷ niệm."
Minh Tô trong lòng nóng lên, vật kỷ niệm sao, A Mật giữ lại phiến trụy mà người tặng nàng, có phải chứng minh là nàng cũng không hề oán hận người tới mức không thể tha thứ không?
Nhưng lúc này không phải là lúc để nói về chuyện đó.
Minh Tô nhét hết tiền bạc và những thứ trong tay nải vào tay áo, những thứ còn lại cũng được người giấu trong người.
Cất giấu xong xuôi, Trịnh Mật đi một vòng quanh người, vẫn chưa nhìn ra chỗ nào không ổn.
Thứ cần chuẩn bị thì đều đã chuẩn bị, tiếp theo là dẫn Trịnh Mật rời khỏi giáo phường.
Việc này Minh Tô cũng đã nghĩ trên đường tới đây.
Đám công tử vương tôn tới giáo phường đều tới để mua vui.
Minh Tô dù rất khó chịu khi đến đây, nhưng dù sao cũng đến nhiều ngày, cũng quen tai quen mắt một số việc.
"Lát nữa ta gọi chủ sự tới đây, ngươi hãy nói ngươi muốn đi ngắm hoa mai.
Bên bờ tiên hồ có một rừng mai, hoa mai ở đó hai ngày trước đã nở rộ, đi đến đó không chỉ có thể thưởng mai, mà còn có thể chơi hồ, giờ này đi thì có thể ngắm được cò bay hoàng hôn trên hồ." Minh Tô nói.
Trịnh Mật hiểu rõ ý người: "Ta đã lạnh nhạt với ngài nhiều ngày, đột nhiên lại có yêu cầu với người, lại còn là thỉnh cầu lãng mạn như vậy thì ngài tất sẽ đồng ý, cũng có cớ để để gây khó cho chủ sự, không thể không dẫn ta ra hồ ngắm hoàng hôn."
Minh Tô gật đầu, lại vội nói: "Khổ cho ngươi rồi."
Nếu dùng biện pháp này, thì lát nữa A Mật phải vờ như vô cớ gây sự thì mới hợp lý.
Nàng là tiểu thư thế gia, từ nhỏ đã đã được nuôi dưỡng phẩm hạnh đoan chính, chưa từng làm những hành động như vậy bao giờ.
Minh Tô vừa nghĩ thì đã thấy khó chịu.
Trịnh Mật nhìn người một cái, thản nhiên nói: "Ngài vì ta mà buông bỏ thân nhân phụ mẫu, từ bỏ tước vị công chúa, chẳng phải là lại càng thiệt thòi cho ngài hay sao."
Nàng nói xong thì đi mở cửa, tìm người gọi chủ sự tới.
Minh Tô thì lại hoảng loạn, hoàn toàn không còn dáng vẻ bình tĩnh khi sắp xếp mọi việc.
Người nhìn Trịnh Mật, thầm nghĩ, A Mật đang trào phúng mình sao?
Nhưng người cũng không có ý mượn cơ hội để tranh công.
Minh Tô bỗng nhiên tỉnh ngộ, A Mật đồng ý đi với người, chứ không phải là đồng ý hòa hảo với người như trước, người vẫn là con gái của kẻ thù giết cả nhà nàng ấy.
Trịnh Mật khép cửa lại, xoay người, thấy Minh Tô vẫn đang đứng đó, mờ mịt sợ hãi.
Thấy nàng nhìn lại đây, Minh Tô mím môi, lộ ra bộ dáng khẩn trương, một lát sau, như thể đã