Huyền Quá nghe vậy thì lập tức đi sắp xếp ngay.
Hắn vừa đi thì Minh Tô lại có hơi hối hận, còn vì sao hối hận thì lại không thể nói, chỉ cảm thấy đột nhiên hoảng sợ.
Nàng đứng ngồi không yên, bèn dạo bước trong điện tự an ủi bản thân.
Cũng không phải chưa từng đi kỹ quán bao giờ, năm năm trước nàng thường xuyên đến giáo phường đó thôi.
Nhưng việc tự an ủi này cũng không có tác dụng gì mấy.
Dạo hai vòng trong điện, nàng dừng bước, từ trong ống tay áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ rồi mở ra, cây trâm vàng vẫn nằm bên trong.
Nàng cau mày, nhìn kim trâm rồi nói: "Ta chỉ đi nhìn thử dáng vẻ câu nhân thật sự là như thế nào thôi, như thế thì ta mới biết được hoàng hậu có mưu đồ gì."
Dứt lời, dừng một chút, lại nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Đây là chính sự."
Nói xong câu này thì cũng không còn quá hoảng hốt, nhưng trong lòng đột nhiên lại thấy trống rỗng vô cùng, nàng cất trâm vàng vào trong tay áo, ngồi xuống, trầm mặc nhìn đài diễn một cách xuất thần.
Huyền Quá làm việc cực nhanh, không lâu sau đã quay về.
Minh Tô cũng không nói nhiều, đứng dậy xuất cung.
Hai ba năm trở lại đây, trong kinh thịnh hành bầu không khí văn nhân, không chỉ là múa bút chơi chữ, ngâm thơ vẽ tranh, mà việc tìm kỹ nữ tục nhạc lại càng thành phong trào.
Cho nên những kỹ quán trong kinh thành làm ăn rất tốt, trong quán cũng nuôi không ít nữ tử tài mạo song toàn.
Huyền Quá chọn một nhà, đã phái người đi trước đến thông báo cho quản sự ở đó một tiếng.
Tú bà đã chờ trước cửa từ sớm.
Tín Quốc điện hạ thích nữ sắc là chuyện mà mọi người đều biết,nên hôm nay Minh Tô cũng chẳng buồn đổi nam trang.
Lúc nàng đến thì hoàng hôn đang buông xuống, chân trời nửa tối nửa sáng, đúng là thời điểm kỹ quán bắt đầu náo nhiệt.
Huyền Quá suy nghĩ thật chu đáo.
Mới đầu hắn cũng đã nghĩ là không cần phải đi kỹ quán, sai người vơ vét vài nữ tử đưa đến trong phủ, để điện hạ thoải mái chọn lựa là được.
Nhưng nghĩ lại ngày trước bề tôi dâng lên vô số mỹ nhân nhưng điện hạ cũng không thèm nhìn nhiều hơn một cái, thì cảm giác không thể thực hiện được.
Dù sao thì nếu như ngắt hoa dại dâng lên trên thì lại thiếu mất một phần dã thú.
Điện hạ tự mình đích thân hái hoa ở nơi ong bướm thì sẽ khác hắn, hoa dại mới mẻ, hoặc kiều diễm hoặc dã tính hoặc đang chớm nở.
Ngắt một cành hoa, mềm mịn đến mức chảy nước, lúc hái xuống thì sẽ thẹn thùng cúi đầu.
*Mọi người có thể hiểu nôm na là như việc tự mình câu được cá thì mới thú vị, chứ ngta câu dâng cho mình thì còn gì vui.
Chỉ mới tưởng tượng thôi mà đã khiến cảm thấy xương cốt người ta rụng rời hết rồi.
Tú bà đi bên cạnh Minh Tô, khi mụ nhận được tin Tín Quốc điện hạ sắp sửa giá lâm thì phấn khích khỏi phải nói.
Nếu Tín Quốc điện hạ có thể trở thành khách quen nơi này của mụ thì còn gì phải âu sầu chứ.
Nhưng bây giờ điện hạ đã tới, sự vui mừng của tú bà đã biến mất hơn phân nửa.
Mụ cũng không dám lại quá gần, giữ khăn tay, cẩn thận hỏi: "Điện hạ, nhã gian trên lầu đã chuẩn bị xong, ngài muốn đi xem không ạ?"
Minh Tô im lặng không trả lời, kỹ quán này tuy không lịch sự tao nhã bằng giáo phường, nhưng cũng xây dựng khá cao nhã, người lui tới đều là kẻ phong nhã.
Nhưng có phong nhã đến mấy thì cũng là kỹ quán, khách tới nơi này cũng chỉ để tầm hoan mua vui mà thôi.
Minh Tô mới bước vào đại môn thì đã nghe được một khúc tà âm, bên kia có vài tên nam tử đang rung đùi đắc ý gõ nhịp, mỗi người ôm một cô.
Mà những cô nương đó cũng không an phận, hoặc là đút thức ăn, hoặc là dựa vào lòng bọn họ cười duyên nịnh hót.
Khung cảnh này, năm ấy Minh Tô đi giáo phường đã từng gặp qua.
Năm năm trôi qua mà cũng chẳng có chút tiến bộ nào.
Minh Tô rất khó chịu, không nói một lời mà đi thẳng vào trong.
Tú bà cũng thấy vậy cũng không dám nói nhiều hơn, vội bước nhanh lên phía trước một bước để dẫn đường.
Nhã gian dùng để chiêu đãi Tín Quốc điện hạ tất nhiên phải là tốt nhất rồi.
Tú bà nghĩ tuy điện hạ yêu thích nữ sắc, nhưng rốt cuộc cũng vẫn nữ tử, có lẽ cũng không thích những thứ hoa hòe lòe loẹt nên còn đặc biệt gọi người thu dọn qua, lấy thanh nhã làm chủ đạo.
Minh Tô bước vào nhã gian, thấy bên trong vẫn đốt huân hương, sắp xếp đến cũng tạm xem là như văn nhã.
Lọ hoa là sứ Thanh Hoa, rất là tố nhã, treo hai bức tranh chữ, một là kiệt tác của thi nhân tiền triều, viết về cảnh tráng lệ của vị tướng quân ở nơi biên cảnh, cái còn lại là tranh chim nhạn bay về phương Nam, không những không thê lương mà ngược lại mang vẻ đẹp trong sáng của mùa thu.
Sắc mặt u ám của nàng giãn ra một chút, ngồi xuống bên mép bàn, một tay đặt trên đùi, tay còn lại đặt trên bàn, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ mặt bàn, lại nhìn xung quanh.
Tâm trạng nàng thay đổi làm tú bà sợ chết khiếp, mụ nịnh nọt Huyền Quá đứng ở ngoài cửa, lại trưng cầu ý hắn: "Mới vừa rồi ngài có truyền lời, lệnh các cô nương đa dạng đủ loại phong tình đều tới đây.
Nhưng ngài nhìn khí tràng ở trong kia đi ạ, như thế thì ta nào dám.
Lỡ như có cô nương nào bước vào mà điện hạ đặc biệt không thích thì kỹ quán của ta sao mở được nữa.
Xin ngài thương xót tiết lộ ra một ít, rốt cuộc điện hạ thích dạng nào?"
Điện hạ thích Trịnh tiểu thư nhưng ngươi có thể biến ra sao? Huyền Quá hừ lạnh một tiếng, nói: "Bảo ngươi làm như thế nào thì cứ làm như thế đó.
Đừng nói nhiều!"
Hắn đã phụng dưỡng điện hạ được chín năm, theo điện hạ lâu như vậy, đối với sở thích của điện hạ đương nhiên cũng biết được một ít.
Nhưng đây lại là chuyện thuộc về chữ "Tình", nên mặc cho hắn cẩn thận suy nghĩ thế nào, trừ bỏ Trịnh tiểu thư ra thì hắn chưa từng thấy điện hạ đối tốt với nữ tử nào bên cạnh, nam tử cũng thế, khác biệt hơn phân nửa.
Cho nên, hắn cẩn thận cân nhắc, có lẽ ngay cả điện hạ cũng không biết mình thích người ra sao.
Thế nên cứ trực tiếp đến một người nhìn một người đi!
Tú bà thấy hắn nói như vậy thì cũng chỉ đành nghe lệnh hành sự.
Đưa từng cô gái đã được sắp xếp tốt, từng người từng người đi vào trong.
Minh Tô nhìn từng người một, mỗi lần nhìn một người thì lại cau mày một chút.
Những nữ tử này không những câu nhân, mà ngược lại còn nhìn nàng mỉm cười quái lạ, nhìn chằm chằm nàng.
Còn có hai người cứ tới gần nàng, cơ thể đó cứ như là không xương vậy.
Minh Tô không thích, phần lớn chỉ nhìn sơ qua rồi lệnh cho lui xuống.
Tú bà sầu não liên tục thở dài, đưa nữ tử cuối cùng vào.
Cô gái cuối cùng là người có tiếng tăm nhất trong quán.
Nhà nàng ấy vốn cũng là quan gia, năm mười mấy tuổi thì phụ thân làm hỏng việc nên bị chém đầu, trong nhà dù chưa bị liên lụy nhưng tình cảnh cũng xuống dốc không phanh.
Chưa kể còn lâm vào cảnh bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội bắt nạt, mẫu thân bị bệnh nặng không có tiền mua thuốc thang nên nàng ấy dứt khoát bán mình vào kỹ quán kiếm một số tiền.
Nàng ấy đưa hết cho gia đình, còn bản thân thì trở thành hoa khôi trong kỹ quán.
Thế nên khí chất của nàng ấy khác hẳn những nữ tử khác.
Khi vào cửa, nàng uyển chuyển hành lễ: "Bái kiến điện hạ."
Giọng nói dịu dàng nhưng không phải là cố ý.
Minh Tô vẫn ngồi bên mép bàn, nói: "Miễn lễ......"
Nàng ấy đứng dậy, cũng không sợ sệt mà cười tủm tỉm tự mình rót trà