Minh Tô kích động nắm lấy cành liễu đó.
Không sai, nếu là hồn phách bám vào người thì có thể giải thích vì sao tính tình giống nhau nhưng tướng mạo, giọng nói lại khác nhau rồi.
Nàng chỉ cảm thấy tất cả đã nghĩ thông suốt.
Dưới sự hưng phấn, nàng đã tuốt sạch lá trên cành liễu trong tay.
Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện một người đã chết năm năm chiếm cơ thể người khác để quay về dương gian là một việc kỳ lạ, kinh hãi.
Nàng chỉ muốn được sờ khuôn mặt của nàng ấy.
Trong lúc phấn khích, nàng đã ngắt cành liễu rồi đi về phía Nhân Minh Điện.
May thay đang là mùa hè nên tuy thời điểm không còn sớm nhưng sắc trời vẫn còn sáng, thậm chí ánh nắng gay gắt cũng đã dịu xuống, nhẹ nhàng soi sáng, kéo bóng của con người, cây cối và hoa cỏ ra thật dài.
Dọc đường, rõ ràng con đường đã đi qua vô số lần này vẫn rất quen thuộc nhưng lại có chỗ nào đó không giống nhau.
Cỏ cây xanh hơn, sắc hoa đỏ hơn, ngay cả đá lát trên đất cũng có vẻ ôn nhuận xinh đẹp.
Minh Tô cầm theo cành liễu vội vàng chạy đến điện Nhân Minh, nội thị ngoài đại điện muốn vào bẩm thay nàng mà nàng cũng không để ý, chạy thẳng vào trong điện.
Trong điện có một người lạ mặt đã bẩm chuyện với hoàng hậu, thấy Tín Quốc điện hạ xông tới thì dừng lại, nhìn về phía nàng.
Hoàng hậu đang đứng trước cửa sổ, đưa lưng về phía cửa điện, nghe thấy tiếng động bèn quay đầu, thấy là nàng thì cười cười với nàng.
Sau đó thấp giọng nói gì đó, cấp sự lui xuống.
Minh Tô vội vàng hoảng hốt chạy đến, ngược lại đến khi đến trước mặt hoàng hậu lại không biết nói gì.
Hoàng hậu bước đến gần, làn váy nhẹ nhàng, nhìn nàng cười hỏi: "Vội vàng chạy đến đây, nhưng sao gặp rồi lại không nói gì?"
Nàng ấy nói xong thì đưa mắt nhìn xuống, thấy cành liễu trong tay Minh Tô, hỏi: "Sao ngươi lại cầm theo cành liễu?"
Minh Tô nghe nhắc đến cành liễu thì lập tức hoàn hồn, vội xoay người ném cành liễu ra cửa điện, ném rất xa như sợ thứ này sẽ làm tổn thương hồn phách của A Mật.
Nàng quay về, đi đến trước mặt Trịnh Mật, lại có vẻ câu nệ, lắc đầu nói: "Tiện tay ngắt thôi."
Nói xong lại tiếp tục ngơ ngác nhìn nàng ấy, như là nàng chưa bao giờ gặp người này vậy.
Trịnh Mật thấy nàng ấy ngơ ngẩn đến thế thì cũng không biết nàng ấy bị làm sao.
Nàng thử chạm vào vai nàng ấy, Minh Tô không né, Trịnh Mật bèn lướt dọc theo cánh tay nàng ấy, cầm tay nàng ấy, lòng bàn tay đang đổ mồ hôi và ướt đẫm.
"Ngươi sao vậy?" Trịnh Mật hỏi.
Minh Tô căng thẳng mím môi dưới, nhìn nàng ấy chằm chằm.
Nàng muốn nói là ta đã biết bí mật nàng bám trên cơ thể người khác rồi.
Nhưng chưa nói ra khỏi miệng thì nàng lại đột nhiên nhớ ra đây chỉ là phỏng đoán của nàng, hoàng hậu vẫn chưa thừa nhận.
Suốt nửa năm tìm kiếm và phỏng đoán này, Minh Tô đã vô cùng chắc chắn hoàng hậu chính là Trịnh Mật.
Chỉ là nàng cũng không rõ vì sao lại có thể như vậy được.
Bây giờ tất cả đã thông suốt nhưng đột nhiên Minh Tô lại cảm thấy ấm ức.
Vì sao nàng đã ở ngay trước mặt ta nhưng lại không chịu nhận nhau.
Chẳng lẽ những gì nói ở tiểu khách xá trong đêm đó đều chỉ vì an ủi ta thôi sao? Thế sao lại muốn nhận tiểu Tỳ Hưu của ta?
"Nhi thần muốn xin nương nương ban cho một bức thư pháp." Minh Tô nói, "Mấy ngày gần đây nhi thần thường hay mê mang nên muốn xin nương nương ban cho một bức thư pháp để lấy làm cố gắng."
Nàng ấy đột nhiên đến đây, rồi lại đột ngột muốn có một bức thư pháp khiến Trịnh Mật cảm thấy bất thường.
Nhưng khi Minh Tô nhìn nàng bằng ánh mắt trong veo thì Trịnh Mật bừng tỉnh, nàng ấy muốn xem bút tích của nàng.
Nàng chợt thấy hoảng loạn, cố gắng bình tĩnh nói: "Đã lâu chưa từng động bút nên chỉ sợ viết không được đẹp.
Không bằng công chúa chờ bổn cung luyện thêm vài ngày đi."
"Ta muốn là hôm nay, ngay lúc này." Minh Tô nói, cố chấp và tùy hứng.
Trịnh Mật bối rối, Minh Tô lại từng bước ép sát, hỏi: ""Ngươi có cho hay không?" Buộc Trịnh Mật phải tỏ thái độ với nàng ấy.
Trịnh Mật nhìn nàng ấy, Minh Tô nhìn lại không chút e sợ nào, việc này vốn nên trông có vẻ bá đạo càn rỡ, nhưng nàng ấy lại mím chặt môi khiến người ta mềm lòng.
Trịnh Mật suy nghĩ, Minh Tô chắc hẳn đã phát hiện ra được điều gì đó.
Nhưng sao nàng ấy lại đoán được nàng là Trịnh Mật?
Nàng thở dài, lại nhìn Minh Tô, hỏi: "Ngươi thật sự muốn sao?"
Minh Tô gật đầu không hề ngập ngừng.
Trịnh Mật sớm đã sai người lấy thư tịch mà trước kia Đường Ngọc đã viết, phỏng theo nét chữ của nàng ấy rất giống, đủ khả năng làm giả.
Nàng từng viết một phong thư gửi về mà ngay cả Đường Diễn còn không nhận ra.
"Được....." Trịnh Mật đáp.
Hai mắt Minh Tô chợt sáng lên, như là sợ nàng hối hận nên đi trước nàng, nói: "Để nhi thần mài mực cho nương nương."
Nàng ấy tỏ ra vô cùng phấn khích, trong giọng nói còn có mấy phần nũng nịu, là niềm hân hoan mà trong một năm này hiếm thấy được.
Trịnh Mật đi ở phía sau, hơi ngẩng đầu nhìn lỗ tai nàng ấy.
Nàng nhớ năm đó khi chia tay nhau ở tiểu khách xá thì đầu Minh Tô còn thấp hơn nàng một chút, năm năm trôi qua, nàng ấy đã cao hơn rồi.
Minh Tô cười tủm tỉm, không cần hoàng hậu nói gì thì đã tự đổ chút nước vào trong nghiên.
Sau đó cầm thỏi mực mài mực, nàng ấy vừa mài vừa nói: "Nương nương......"
Mới nói được hai chữ chợt nàng ấy dừng lại, vẫn không dừng động tác trên tay nhưng lại sửa lời: "Nàng, nàng muốn viết gì cũng được.
Chỉ cần là nàng viết thì ta thích hết."
Trịnh Mật đã cầm bút, nghe thế thì khựng lại.
Minh Tô thấy nàng ấy cầm bút lên bỗng nhớ lại, có một lần A Mật từng thử sao chép bút tích của thái phó.
Trừ lực đạo ra thì phải giống đến bảy, tám phần, nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra được.
Nàng lập tức nhớ tới trong khuê phòng của Đường Ngọc có một kệ sách, sách trên đó có bút tích của nàng ấy, hoàng hậu có thể sai người đem sách của nàng ấy đến để chép theo trong vài ngày.
Lấy thiên phú của A Mật, thì chắc chắn sẽ nhanh chóng phỏng ra bút tích đủ khả năng để đánh tráo.
Minh Tô hoảng hốt, ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt của hoàng hậu, ánh mắt là điểm đầu tiên nàng phát hiện giống A Mật nhất.
Minh Tô nhấn mạnh: "Muốn nàng viết, là chữ của nàng thì ta mới thích."
Ý tứ trong lời nàng ấy quá rõ ràng.
Trịnh Mật ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn nàng ấy, lại thấy đôi mắt Minh Tô ngập nước.
Trong phút chốc, Trịnh Mật hiểu rằng Minh Tô biết tất cả.
"Muốn chữ của nàng." Minh Tô lại cường điệu lần nữa, gằn từng chữ một, "Không cần của người khác."
Tay cầm bút của Trịnh Mật khẽ run run, ánh tà dương chiếu xiên, tre trúc ngoài cửa sổ chen chúc sinh sôi, bóng người cũng in nghiêng trên cửa sổ.
Minh Tô nhìn nàng, ánh mắt nàng ấy dần chuyển sang cầu xin, như thể tất cả hy vọng đều đặt lên ngòi bút của nàng.
Trịnh Mật hoảng loạn, chỉ cảm thấy cây bút trong tay nặng hơn thiên quân, nàng cúi đầu, trong đầu có vô số ý nghĩ xuất hiện.
Khi bút sắp đặt xuống, bỗng có một người đến gần cửa, đứng ngoài lên tiếng: "Tham kiến hoàng hậu nương nương, tham kiến Tín Quốc điện hạ."
Trịnh Mật dừng bút, nhìn ra ngoài cửa, là Triệu Lương.
Trên giấy chỉ có một giọt mực, là do vừa rồi Triệu Lương đột ngột lên tiếng làm hoàng hậu run tay rơi xuống.
Minh Tô nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay tràn thấm đẫm mồ hôi lạnh.
"Là tiểu nhân lỗ mãng, quấy rầy đến nương nương và điện hạ rồi." Triệu Lương cười làm lành, nói, "Chỉ là bệ hạ triệu gấp, nên Tín Quốc điện hạ mau theo tiểu nhân đi diện thánh thôi ạ."
Đột ngột triệu kiến, bất ngờ cắt ngang làm lòng Minh Tô vô cùng chán nản, suýt nữa đã nói là "Không phải trưa nay mới gặp à", nhưng Trịnh Mật khẽ kéo ống tay áo của nàng ấy.
Minh Tô thuận tay nắm lấy tay nàng.
Nàng ấy dùng sức nắm hơi chặt khiến Trịnh Mật thấy đau.
Trịnh Mật khẽ chau mày, Minh Tô lập tức ra nên vội thả lỏng tay, lòng bàn tay khẽ xoa xoa nơi bị nàng ấy nắm đau.
"Làm phiền trung quý nhân đi chuyến này rồi." Minh Tô nói, rồi thả lỏng tay ra.
Trịnh Mật quay đầu nhìn nàng ấy, nhìn thấy đáy mắt nàng ấy đè nén sự phẫn nộ, cáu kỉnh.
Triệu Lương đứng bên ngoài thủ thế mời, Minh Tô đang đứng cạnh Trịnh Mật bước ra ngoài.
Nàng đi đến cạnh cửa, Trịnh Mật ở phía sau nói: "Ngày sau lại vì công chúa viết bức thư pháp này."
Minh Tô dừng bước, nàng biết lời này của hoàng hậu là muốn an ủi nàng, nhưng vì một câu của nàng ấy mà nàng càng thêm nóng lòng.
Càng sốt ruột không chờ nổi, càng muốn lập tức nhìn thấy hồn phách của cơ thể này.
"Đa tạ nương nương." Minh Tô vẫn không xoay người, chỉ đưa lưng về phía hoàng hậu, nói xong thì đi ra ngoài.
Rời khỏi điện Nhân Minh, sự sốt ruột không chỉ không giảm mà ngược lại còn lấp kín lồng ngực.
"Vô Vi sơn nhân bản lĩnh cao cường, bệ hạ dùng đan dược của hắn dâng lên nên tinh thần đã khá hơn nhiều." Triệu Lương đột nhiên lên tiếng.
Minh Tô nghe vậy, chỉ đành phải dời sự chú ý, cười đáp: "Vậy là tốt rồi."
Triệu Lương đi chậm hơn nàng nửa bước, hai người đi nhanh nhưng không ảnh hưởng đến việc trao đổi với nhau.
"Giữa trưa mới bái kiến phụ hoàng xong, sao lúc này lại triệu kiến rồi, phụ hoàng có phân phó gì sao?"
Triệu Lương cúi đầu, trên mặt vẫn giữ nụ cười tủm tỉm như cũ, tấm lưng hơi cong lộ ra mấy phần hèn mọn: "Việc bày thì tiểu nhân không biết rồi."
Hắn dứt lời, cười vài tiếng, lại nói: "Thánh tâm bệ hạ độc đoán, sao tiểu nhân có thể đoán được tâm tư bệ hạ chứ.
Nhưng lần này bệ hạ chỉ triệu kiến ngài thôi, có lẽ là do dùng đan dược, có tinh thần nên nhớ tới điện hạ.
Trong ngoài cung có ai mà không biết hài tử mà bệ hạ thích nhất là ngài chứ."
Minh Tô nghe hiểu, đây là nói muốn cho nàng, hoàng đế dùng