Editor: Lăng
Trong Tử Thần Điện, Vô Vi đang ở trong điện nói chuyện với hoàng đế: "Lò đan này luyện suốt ba ngày ba đêm mới được một viên này, bệ hạ nên dùng càng sớm càng tốt." Nói chưa hết lời thì ngoài cửa đến bẩm hoàng hậu đến.
Trịnh Mật vào điện, hành lễ với hoàng đế.
Vô Vi đứng cạnh hoàng đế, tay cầm phất trần, khom lưng hành lễ với hoàng hậu: "Bái kiến hoàng hậu nương nương."
Hắn trông rất kiêu ngạo nhưng hoàng đế lại không để bụng, Trịnh Mật cười nói: "Miễn lễ......"
Nàng lại nhìn viên đan dược đặt trong hộp gấm: "Bệ hạ muốn dùng đan dược sao?"
Hoàng đế mới nói chuyện với Minh Tô xong, khi đó hắn cản thấy với sắc mặt và lời nói của Minh Tô thì nàng hẳn nghe vào tai, nhưng Minh Tô vừa đi, hắn nhớ lại rồi lại thấy không chắc lắm, thế nên không khỏi có chút phiền lòng.
Nghe hoàng hậu hỏi, hắn gật gật đầu, lại nhìn về phía viên đan dược, nhìn một lát rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Lương.
Triệu Lương hiểu ý, cười xòa bước đến lấy đan dược lui xuống, chẳng mấy chốc đã quay về.
Viên đan dược đó được đặt trong một đĩa bạc nhỏ, đã bị cắt đôi chia làm hai.
Triệu Lương đưa đĩa bạc đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế lấy một nửa, sau đó lại đưa đến trước mặt đạo sĩ, Vô Vi cầm trong tay nửa còn lại.
Hoàng đế nhìn hắn, nâng tay nói: "Mời đạo trưởng."
Vô Vi hơi nheo mắt, bỏ đan dược vào trong miệng rồi nuốt xuống.
Một lát sau, thấy hắn không có việc gì, hoàng đế có vẻ nóng lòng nên cũng bỏ nửa viên còn lại vào miệng rồi nuốt xuống.
Trọng điện không ai nói chuyện, Trịnh Mật đứng ở bên cạnh một lúc lâu, nhìn cảnh tượng trước mắt.
Hoàng đế nhắm mắt lại, như đang cảm nhận sự thần kỳ của đan dược.
Trịnh Mật nhìn thoáng qua Vô Vi, Vô Vi cũng nhìn qua, hắn khẽ cụp mắt, gật đầu trong vô hình.
Trịnh Mật hiểu là hắn đã được Minh Tô dặn dò nghe nàng sai phái.
Sau một lúc lâu, hoàng đế mới mở hai mắt ra, trên mặt lộ rõ ý mừng: "Tốt lắm, trẫm thấy trong bụng như có một luồng khí ấm áp, chạy từ đan điền tràn ra khắp kinh mạch toàn thân.
Cơ thể nhẹ đi một chút, như đang trên mây, rất thoải mái."
Vô Vi bình tĩnh không chút gợn sóng, nhướng mi nói: "Chỉ là dược hiệu của nửa viên đan dược thôi, bệ hạ quá khen."
Đan dược bị chia làm hai, mỗi người dùng một nữa thì nghĩa không tin dùng hắn.
Hắn nói trắng ra như thế nhưng hoàng đế cũng không nghĩ là ngỗ nghịch, ngược lại còn hối hận.
Đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, sao hắn lại có lòng nghi ngờ khinh thường gây khó chịu cho đạo trưởng chứ.
Hắn vội nói: "Đan dược này thật sự rất kỳ diệu, đạo trưởng vất vả rồi.
Chỗ trẫm có chuẩn bị chút lễ mọn, xin tặng cho đạo trưởng."
Nói xong, đang muốn sai người mang lên bỗng chợt nghĩ lại, dù sao cũng chỉ là vàng bạc ngọc khí phàm tục, mang lên thì có vẻ khiến hoàng đế hắn đây tục khí quá, bèn sửa lời: "Chút lễ mọn thôi, trẫm sẽ sai người đưa đến đan phòng của đạo trưởng."
Vô Vi không kinh không hỉ, nói: "Đa tạ bệ hạ."
Trịnh Mật đứng ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ đạo trưởng này đúng có chút bản lĩnh.
Hoàng đế lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Vô Vi hỏi: "Đạo trưởng là người mang đại tài, tại sao lại ở trong phủ của một hoàng tử suốt năm năm?"
Trước nay hắn vốn đa nghi, không cần phải nhắc đến việc người này đã từng được hoàng tử dùng qua.
Hăn không thể không suy nghĩ, sợ gã này là người đại hoàng tử xếp vào bên cạnh hắn.
Vô Vi dường như không chút quan tâm, hờ hững nói: "Duyên phận đến, vi sư vi hữu mà thôi.
Tiểu đạo và bệ hạ cũng là có duyên phận ở đây, nếu không có duyên thì đã không gặp nhau."
Sau khi hoàng đế nghe xong chỉ cảm thấy hắn cũng không muốn ở trong cung lắm, nhưng ngẫm lại thì thấy như hắn chỉ đang làm ra vẻ.
Dù sao thì Vô Vi vẫn có bản lĩnh, có thể luyện ra đan dược, hoàng đế dù có lòng nghi ngờ nhưng cũng không dám lộ ra mặt.
Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Con trẫm dùng đan dược của đạo trưởng suốt năm năm, chẳng hay có gì khác người thường không?"
"Chỉ đặc biệt khỏe mạnh hơn thôi." Vô Vi nói.
Hoàng đế ngẩn ra, bỗng nổi giận, trong nổi giận lại có vài phần thẫn thờ, nói: "Dùng đan dược suốt năm năm nhưng chỉ khỏe mạnh hơn người thường thôi sao?"
"Đó là đương nhiên......" Vô Vi vẫn giữ bộ dạng thờ ơ, "Có thể trường nhạc vô cực hay không thì phải xem vận và mệnh, hoàng tử có vận, nhưng tiếc là không có mệnh." Vận ở đây đương nhiên là đang nói đến việc gặp được hắn.
Cơn giận của hoàng đế biến mất, tim đập thình thịch, hắn có chút suy đoán rồi lại không dám tin, vội hỏi: "Thế người nào có mệnh?"
Vô Vi ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Trong thiên hạ này mệnh ai là quý nhất?"
Hoàng đế ngẩn ngơ, ngay sau đó cười ha ha, liên tục nói: "Hay lắm hay lắm!"
Vô Vi không có ý muốn nói chuyện với hắn, bấm đốt tay tính rồi nói: "Ra ngoài cũng lâu rồi, tiểu đạo nên về đan phòng thôi."
Hoàng đế đang vui mừng khôn xiết, nghe vậy cũng không giận, thậm chí còn đứng dậy đưa tiễn, hiển nhiên đã tin tưởng Vô Vi không chút nghi ngờ.
Trịnh Mật vào điện đứng một bên như vô hình, bàng quan quan sát cả quá trình.
Đặc biệt là lúc hoàng đế vui mừng đắc ý khi nghe được câu "Mệnh ai quý nhất" thì không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất buồn cười.
Lần đầu tiên hoàng đế dùng đan dược đã sinh ra vọng tưởng.
Đan dược đó thật sự rất lợi hại, hắn bệnh liệt giường, cơ thể suy nhược, không chút tinh lực.
Đông đảo thái y thay phiên bắt mạch, bàn bạc dùng thuốc, dùng liên tục trong mấy ngày nhưng vẫn không chút tác dụng.
Kết quả Vô Vi không làm gì cả, chỉ dùng nửa viên đan dược là đã khiến hắn như được sống lại, quay lại tuổi tráng niên.
Sự tương phản lớn như thế không khỏi khiến hoàng đế sinh ra vọng tưởng, khi đó hắn đã loáng thoáng có ý niệm trường sinh.
Nếu hắn muốn trường sinh thì giữ lại hoàng