Edior: Lăng
Rốt cuộc thì bữa tối hôm nay vẫn không thể dùng.
Lúc Minh Tô chạy đến thì mọi việc ở Thượng Hoa Cung đã chấm dứt.
Thái thượng hoàng nằm ở trên giường, đã tắt thở.
Thái y quỳ gối một bên, thấy hoàng đế vào thì hành lễ trước, sau đó bẩm: "Thượng hoàng băng hà rồi ạ."
Thái hậu và thái phi cũng ở trong điện.
Minh Tô hành lễ với hai người các nàng, sau đó mới đưa mắt nhìn cung nhân trong điện, rồi lại nhìn về phía thái thượng hoàng đang nằm trên giường.
Nàng chậm rãi đi về phía trước, thái thượng hoàng nhắm chặt hai mắt, vô cùng yên tĩnh.
Minh Tô nhìn hắn một lát, bỗng nhiên cảm thấy thái thượng hoàng nhắm mắt, không nói gì, cũng không tổn thương người khác thì trái lại có bóng dáng của vị phụ hoàng từ ái khi nàng có nhỏ.
Minh Tô nhìn hồi lâu, Trịnh Mật đi đến bên cạnh nàng ấy, thấy vẻ mặt nàng ấy không buồn cũng không vui, nàng thở dài trong lòng, nói: "Thượng hoàng đột nhiên băng hà, mong bệ hạ chủ trì đại cục."
Minh Tô thu tầm mắt lại, gật gật đầu, lại nhìn thái y kia, hỏi: "Xưa nay thánh thể của thái thượng hoàng vốn khoẻ mạnh.
Sao lại đột nhiên băng hà?"
Dù là kẻ ngu dốt thì cũng nhìn ra tất có nội tình trong cái chết của thái thượng hoàng.
Khi Minh Tô nghe thái thượng hoàng chết là đã có suy đoán.
Hôm qua khi A Mật biết được vụ việc của Lý Hòe thì hôm nay thái thượng hoàng đã băng hà.
Nào có chuyện trùng hợp đến thế.
Nhưng nàng chỉ có thể lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, giả như không biết gì cả, làm tốt mọi chuyện.
Một mặt sai người báo việc này cho thái hậu mà thái phi, mặc khác lại đến cung Thượng Hoa.
Mà trong cung Thượng Hoa, thái hậu và thái phi đã sớm ở đây, thái y cũng có mặt.
Toàn bộ cung nhân trong điện đứng nghiêm trang, không khí trầm lặng nhưng lại không có sự bi thương và kinh hoàng.
Minh Tô đã hiểu, chuyện ở nơi này đã xử lý xong.
"Thái thượng hoàng chết vì tim đập nhanh ạ." Thái y kia trả lời.
Minh Tô hỏi lại: "Sao lại tim đập nhanh?"
Người đáp lợi lại không phải thái y, mà là một nội thị bên cạnh, nội thị đó lên trước, trả lời: "Dạ bẩm, sáng nay khi thái tượng hoàng bệ hạ dậy thì ngã một cái từ trên bậc thềm, kinh hách nên tim đập nhanh."
Minh Tô gật gật đầu, không hỏi nữa.
Nàng triệu một tên hầu cận bên cạnh bước đến, sai phó lo liệu từng việc hậu sự.
Đầu tiên là chuông tang, tang phục cung nhân, đưa tin cho văn võ bá quan, chiếu cáo thiên hạ, còn phải sai người nhanh chóng chuẩn bị quan tài.
Tất cả sự vụ vừa nhiều lại linh tinh, nơi nào cũng có quy củ, lễ nghi, điều lệ.
Minh Tô chỉ sắp xếp những việc quan trọng nhất, còn lại thì sẽ có bên Lễ bộ sau khi nghe tin sai người phụ trách đến lo liệu.
Chỉ trong một canh giờ mà mà cung Thượng Hoa đã khoác một chiếc áo mới, tất cả những vật trang trí đều được cất đi, cung tì mang trâm cài bạch hoa trên tóc, hoạn quan thì buộc một tấm vải bố dài màu trắng bên hông.
Các đại thần lục tục đến, đứng chờ ngoài điện.
Mỗi người bọn họ đều có lòng nghi ngờ nhưng chẳng ai dám đặt câu hỏi, ngay cả tụm lại thì thầm cũng không có, đứng yên ngoài tiền điện.
Hôm trước, đám ngoại thần liên kết với thái thượng hoàng bị bệ hạ phát hiện, sau đó ngài đã thanh tẩy cung đình và truy cứu những đại thần qua lại với thái thượng hoàng, thủ đoạn như sấm chớp khiến người ta sợ hãi.
Đến hôm nay thái thượng hoàng đã băng hà, trong lòng các đại thần sao không ngờ vực cho được.
truyện ngôn tình
Nhưng việc này lại liên can rất lớn, một khi nói ra ngoài thì chắc chắn sẽ dấy lên phong huyết vũ, nên bọn hắn không ai dám lên tiếng.
Minh Tô từ trong điện bước ra, nàng đứng trên bậc thềm nhìn xuống bên dưới một lát, sai người tuyên đọc chiếu thư, phong Lễ bộ thượng thư làm Sơn Lăng sứ để lo liệu việc mai táng của thái thượng hoàng.
Xưa nay chuyện mai táng có rất nhiều điều cần lưu ý, tang lễ của đế vương lại càng không thể khinh thường.
Sau khi Lễ bộ thượng thư lĩnh chỉ thì mang theo mấy tên hạ quan đi làm.
Minh Tô đứng ở tiền điện chốc lát, trên mặt nàng không có bi thương, đương nhiên cũng không có ý cười.
Nàng chỉ đứng đó, ngẩng đầu nhìn trời rồi chậm rãi đến thiên điện.
Các đại thần thấy vậy lại càng hoảng sợ.
Đến giờ Tý, Minh Tô mới ra khỏi cung Thượng Hoa, nàng không vào ngự giá của mình, mà lại vào xa giá của thái hậu.
Đã hơn nửa ngày không ăn gì, cả hai đều cảm thấy đói.
Minh Tô nhìn trông có hơi mệt, Trịnh Mật muốn nàng dựa vào mình nghỉ một lát, nhưng Minh Tô lại nói: "Nàng cũng mệt mà."
Trịnh Mật cũng không ép, chỉ kéo tay nàng qua rồi đặt vào lòng bàn tay mình.
Long xa chạy trên đường cung dài, bánh xe lăn nặng trên trong đêm khuya,
Minh Tô cũng không thể nói lên cảm giác gì, đương nhiên là không có bi thương, cũng không thể nói là vui mừng.
Chỉ là tảng đá lớn vẫn luôn đè đến nay đột nhiên bị dọn đi, cảm giác trống trải hơn rất nhiều.
Như một