Bước chân ra khỏi giường, Tố Tố mơ hồ đi vòng quanh căn phòng với hy vọng tìm lại được mẩu ký ức quen thuộc nào đó với chồng mình trong căn phòng nhưng không có hiệu quả gì cả. Cô còn chưa từng nghĩ mình sống ở đây. Đặc biệt là nơi này không có một chút đồ vật hay thứ gì đó liên quan đến cô.
Khuôn mặt ngây dại nhìn khắp xung quanh, Tố Tố dừng chân bên tủ kính lớn chứa rất nhiều huy chương quý báu của Lưu Luân, bên trong có cả ảnh của anh. Một người đàn ông trẻ trung nhưng lịch lãm, tất cả ảnh của anh đều mặc những trang phục chạy theo xu hướng. Không cầu kỳ, riêm rúa càng không lộ vẻ trân trân của giản dị. Mọi bức ảnh đều được đóng khung nhỏ. Số chung đều là ảnh mà Lưu Luân đang đứng trên sàn diễn.
Bằng chứng nhận có rất nhiều, những dòng chữ khắc ở đó cho cô nhận ra được một điều. Chồng của cô tên là Lưu Luân.
“Sao vậy?”
Từ khi nào Lưu Luân đã đứng ở phía trước cánh cửa, anh dựa người vào khoanh tay trước ngực nhìn cô, đôi mắt lộ vẻ yêu thương.
Tố Tố giật thót mình lui lại, cô đã nhìn những thứ này, liệu Lưu Luân có tức giận không? Không hiểu vì sao nhưng khi đối diện với Lưu Luân cô lại thấy bản thân mình đang nhớ đến một người không tồn tại. Một áp lực từ đó tỏa ra khiến cô sợ hãi.
Lưu Luân không nhận được câu trả lời thích ứng liền đi tới đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn chiếc tủ kính cao và rộng đó. Tất cả như kho báu của anh.
“Chồng...anh là nghệ sĩ?” Tố Tố rụt rè hỏi Lưu Luân, đáy mắt có chút ngưỡng mộ khi nhìn vào tủ kính đó.
Lưu Luân nhìn người phụ nữ bên dưới cười cười gật đầu. Có lẽ cô ấy không biết anh là ai, hoặc thậm chí còn chưa nghe về cái tên Lưu Luân. “Đúng vậy.”
Cô trợn tròn mắt kinh ngạc, miệng cong lên bám lấy cánh tay anh đung đưa. “Giỏi quá!”
Tố Tố đứng đến ngang vai anh, từ khoảng cách gần có thể thấy đôi mắt hút hồn của cô đang phản chiếu lại khuôn mặt Lưu Luân. Càng nhìn càng thấy cô rất xinh đẹp, trải qua hai mươi tám năm lần đầu tiên trong đời anh thấy bản thân xuất hiện một cảm giác rung động khác lạ này. Đối với những người khác cũng chỉ là ngẫu hứng ngó nhìn, đối với cô gái này lại là một cảm giác muốn giữ lấy cả đời.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Tố Tố nhún nhún vai, mạn phép đưa tay lên nhéo nhẹ má anh một cái rồi cười khả ái. “Chồng đừng nhìn em nữa. Người ta thấy không quen.”
Không quen là đúng, vốn dĩ đây là lần đầu tiên em gặp tôi mà. Lưu Luân lắc nhẹ đầu, anh lấy từ trong túi quần ra chiếc dây buộc tóc. “Lại đây, tôi buộc tóc cho em.”
Tố Tố vẫn còn chưa mặc quần áo hẳn hoi, tóc của cô dài và vẫn rũ ra, như vậy càng khiến Lưu Luân không thể chiêm ngưỡng hết vẻ đẹp của cô. Đêm ngày xảy ra vụ tai nạn là lúc Lưu Luân vừa trở về từ buổi liên hoan với đoàn làm phim, đạo diễn trong bộ phim mới quay của mình, mắt lúc đó có chút mơ hồ xong lại xe vượt tốc độ cho phép khi đã có chút men say. Tuy nhiên đâm phải Tố Tố không hẳn là lỗi của anh khi mà cô ấy từ đâu lao ra đường mà không nhìn trước nhìn sau, tựa như muốn tự tử vậy.
Phải mất mấy phút ngồi trong xe để định thần lại mình thì Lưu Luân mới dám mở cửa xe ra xuống xem tình hình, lúc đó anh cũng không biết mình đâm phải một cô gái. Lúc chạm vào người Tố Tố da thịt cô ấy đều tái cả đi, tuy nhiên vẫn còn hơi thở, mạch đập yếu ớt. Nhìn xung quanh không còn thấy bóng người, không tìm được sự trợ giúp Lưu Luân mới đưa cô về đây và gọi bác sĩ riêng tới khám ngay trong đêm. Chính vì lý do này mà đến ngày hôm nay Tố Tố vẫn còn mặc...quần áo của anh, nó thật rộng và thô làm sao, không phù hợp với Tố Tố một chút nào.
“Chồng sao thế?” Tố Tố nhìn Lưu Luân đang thất thần như đang suy nghĩ điều gì, cô lập tức chớp chớp mắt hỏi anh.
Lưu Luân giật mình quay lại thực tại, anh cong cong khóe miệng vén hai bên tóc Tố Tố ra phía sau lưng cho cô. “Tôi không sao, mau, quay lưng lại đây.”
Cô cười thoải mái, cư nhiên quay lưng lại với Lưu Luân để anh buộc tóc cho mình. Những hành động anh làm cho cô mới ngọt ngào làm sao, bàn tay của anh cũng rất ấm nữa. Không ngờ cô lại có một người chồng tài giỏi và đẹp trai đến thế này, đúng là lời lãi.
Mái tóc hạt dẻ của cô vừa mượt lại chắc khỏe, Lưu Luân mê mẩn sờ vào nó không muốn buông tay. Mọi thứ từ Tố Tố đều rất tự nhiên, không xen thêm dao kéo hay sự hỗ trợ từ phẫu thuật thẩm mỹ. Đoán chắc người sinh thành ra cô cũng hẳn là một mỹ nhân hoặc một quý ông như viên đá quý giá. Lưu Luân buộc tóc lên cao cho Tố Tố xong thì xoay người cô trở lại, hơi cúi xuống nhìn cô. “Có đói hay chưa?”
Tố Tố đưa tay xuống bụng xoa xoa, khuôn mặt giống như đang ngẫm nghĩ, suy cho cùng vẫn gật đầu cười tươi. “Có đói.”
Đã mấy ngày kể từ khi Tố Tố bị tai nạn đến nay cô đều nằm giường bất tỉnh không được ăn gì, vậy mà cô ấy có vẻ thản nhiên đến nỗi nếu không nhắc đến ăn uống cô ấy sẽ không thấy đói vậy. Lưu Luân thu tay về, anh quay lưng đi đến tủ quần áo trong phòng. Hôm qua anh đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho Tố Tố, vì không biết cô thích mặc gì nên mỗi thứ mua một ít. “Trong đây đều là đồ của em, bên kia là phòng tắm, nước nóng đã có sẵn, em tắm xong ra ngoài ăn cơm...tôi đợi.” Anh chỉ tay từng chút một để cô có thể nhớ hết mọi thứ.
Đi đến bên Lưu Luân nhìn vào tủ quần áo, Tố Tố không giấu được niềm vui mà lật xem từng bộ đồ đang treo trong tủ. Chúng đều là những bộ quần áo, váy vóc còn mới và đắt tiền. Đều là đồ của cô ư? Thật thích quá. “Em biết rồi, sẽ không để chồng đợi lâu, ngoan đợi em nhé!” Một lần nữa cô cười đáng yêu, bắt chước hành động của Lưu Luân mà đưa tay lên, chân khẽ kiễng xoa đầu anh như một đứa trẻ ngoan được thưởng vậy.
Cho đến khi Tố Tố đã đóng cửa phòng tắm Lưu Luân vẫn đứng ngớ ngẩn hồi lâu. Anh hồi lại khoảnh khắc Tố Tố xoa đầu mình mà mặt đỏ ửng. Anh đưa tay lên vỗ nhẹ vào mặt như nhắc bản thân tỉnh táo, không ngờ lại bị tiểu yêu tinh này mê hoặc chỉ bằng một hành động nhỏ. Sau này khó có
thể sống yên ổn với cô gái đáng yêu này rồi đây.
Nước trong nhà tắm lần lượt chảy xuống dưới sàn nhà, thông qua lỗ thoát nước kêu róc rách. Tố Tố đứng dưới vòi hoa sen để dòng nước ấm chảy xuống mình, nước đi đến đâu cô có cảm giác như sống lại đến đấy. Biết vậy trước đó không cần Lưu Luân buộc tóc cho cô, đến giờ lại phải tháo ra để gội đầu.
“Ưm hưm…” Vừa tắm Tố Tố vừa hát trong tâm trạng phấn khích, còn gì thoải mái bằng lúc tắm chứ. “Ư…” Chợt một cơn nhói xuất hiện trong đầu khiến cô trừng mắt vịn một tay vào tường, một tay ôm lấy đầu muốn định thần lại.
Có chuyện gì vậy! Trong đầu cô khi nãy vụt qua một hình ảnh gì đó rất quen thuộc, vừa khó thở lại vừa sợ hãi, cảm giác như cô bị thiếu khí trong nước. Tố Tố vuốt mái tóc ướt của mình ra phía sau rồi nhìn vào gương. Có lẽ nghĩ nhiều rồi, Lưu Luân nói cô vừa gặp tai nạn, có lẽ đây cũng là một phần triệu chứng của việc chưa khỏe hẳn.
Thức ăn đều được dọn sẵn ra bàn, Lưu Luân ngồi xuống nhìn đồng hồ đeo tay. Tố Tố có phải là tắm quá lâu rồi không? Có khi nào cô đã gặp chuyện gì trong lúc tắm? Vừa lo lắng vừa sốt ruột, anh kéo ghế đứng dậy toan vào phòng xem xét.
Lúc này đột nhiên cửa phòng mở, Tố Tố mặc chiếc váy yếm màu hồng phấn bước ra để lộ hai bên xương quai xanh gợi cảm, váy chỉ đến đầu gối, chân cô cũng trắng ngần. Vẫn còn giữ khăn trắng trên đầu, cô như người mất hồn đóng cửa lại.
Nhận thấy sự khác biệt từ cô, Lưu Luân nhướng mày đi tới lấy chiếc khăn từ đầu cô xuống, lau đi mái tóc vẫn còn ướt của Tố Tố, tiện anh hỏi han. “Có chuyện gì sao?”
Tố Tố giật mình nhìn lên. Lưu Luân từ khi nào đã đứng trước mặt cô mà cô không biết, thật không hiểu nổi tại sao hình ảnh vừa rồi cứ khiến cô bâng khuâng mãi. Cô lắc đầu, đột nhiên ôm chầm lấy Lưu Luân, mi mắt hơi cụp xuống vẻ buồn rầu.
Lưu Luân như hóa đá, anh nhìn xuống cô, lồng ngực không giữ được kiềm chế mà đập mạnh mẽ. Tố Tố đột nhiên sao lại ôm anh như vậy. Có chuyện gì với cô ấy sao, hai người chỉ mới chưa bên nhau được...à, phải rồi. Lưu Luân tự trách bản thân mình, đúng là hai người vừa mới tiếp xúc không lâu nhưng Tố Tố thực sự đã coi anh là chồng rồi.
“Chồng, có phải em từng bị đuối nước không?” Tố Tố rưng rưng mắt ngước lên. Quả là vừa rồi cô thấy rất đáng sợ.
Đuối nước? Không lẽ cô ấy nhớ ra được điều gì rồi? Anh thậm chí không biết gì về Tố Tố thì sao có thể nói được gì đây. “Em nhớ được điều gì à?”
Cô lắc đầu phủ nhận, tay cũng rời khỏi Lưu Luân. “Em có cảm giác mình bị đuối nước trong lúc tắm. Có lẽ là nghĩ nhiều thôi.” Sợ chồng lo lắng, Tố Tố lấy khăn từ tay anh tiếp tục lau khô tóc của mình.
Đuối nước...Lưu Luân nhíu mày. Lẽ nào Tố Tố trước khi mất trí nhớ đã từng bị đuối nước hay đại loại gặp tai nạn với nước không? Nhìn mặt cô ấy bây giờ không vui, chắc hẳn những gì cô ấy cảm nhận được rất tệ.
“Wow, anh nấu hết ư?” Tố Tố rất nhanh nhìn thấy bàn thức ăn phía trước, đều là những món ăn ngon. Bụng cô ngay lập tức cồn cào lên mà lao tới.
Lưu Luân chầm chậm đi đến kéo ghế ra giúp cô ngồi xuống, anh đặt xuống trước mặt cô bát cơm. “Chút tài lẻ. Em ăn nhiều một chút.”
Không đợi Lưu Luân nói nhiều hơn, Tố Tố cầm đũa lên gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng, thịt vừa cho vào cô liền cảm thấy bản thân tươi tỉnh lên mấy phần, không ngờ Lưu Luân lại nấu ăn ngon như vậy, thế mà cô lại không nhớ chút gì về anh, thật có lỗi quá.
Đoán chắc Tố Tố là một cô gái rất thích ăn uống, Lưu Luân cong khóe miệng ngồi xuống đối diện cô. Tố Tố như thể nhìn thấy thức ăn là quên hết mọi thứ xung quanh, nhìn bộ dạng ăn uống hăng say của cô khiến anh phải bật cười. Miệng thậm chí dính sốt vang mà không hay biết.
“A…” Tố Tố giật mình nhìn lên, Lưu Luân đang vươn tay đến lau đi khóe môi cho cô, tay anh ấy thật ấm… “Em xin lỗi.” Có lẽ bản thân cô hơi thô lỗ khi mà ăn uống vô duyên như vậy.
Anh rụt tay về lấy khăn giấy lau qua rồi gật đầu, ánh mắt lộ vẻ cưng chiều. “Tố Tố, em có muốn trở thành người của công chúng không?”
Cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, lấy một tờ khăn giấy đưa lên lau miệng. Lưu Luân nói thế là có ý gì nhỉ? Người của công chúng nghe quan trọng quá.
Đúng lúc này tivi từ ngoài phòng khách lại phát ra tiếng động. Lưu Luân quay sang nhìn về hướng đó rồi đưa tay lên xoa xoa thái dương. Khi nãy anh quên tắt tv thì phải.
“Biệt phủ của Sở gia đã bị kẻ lạ mặt phóng hỏa vào cận trưa ngày 14/9, hiện tại vẫn chưa xác minh được những đối tượng tình nghi là ai. Chủ tịch của tập đoàn Sở thị, Sở Minh Thành đến giờ vẫn chưa lên tiếng, liệu trong vụ việc lần này có phải do thù oán giữa các công ty đối thủ với anh ấy hay không? Căn biệt phủ lâu năm với tổng giá trị lên đến mười tỷ USD, chưa kể đến nội thất bên trong đã bị thiêu cháy, có thực sự boss lớn sẽ bỏ qua chuyện này? Tin tức sẽ còn được cập nhật. Phóng viên đưa tin từ hiện trường, Trần Mạt.”
Bản tin như cơn gió thoáng qua, nhanh như cắt chỉ một chút đã chuyển sang bản tin mới. Mẩu tin đó không khiến ai trong hai người chú tâm. Tố Tố vẫn nhìn Lưu Luân, cô cười cho qua. “Có chồng là nghệ sĩ em vui rồi, em chỉ muốn làm một người bình thường để bên anh.”
Lưu Luân ồ nhẹ, anh gắp miếng thịt vào bát cho cô, nhìn cô vui vẻ tiếp tục ăn cơm anh thở phào. Tố Tố, một viên ngọc trong đá như em sẽ được tôi mài giũa. Tất cả chỉ là khởi đầu.