Cung điện của Sở gia.
“Chào mừng boss trở về!” Bên dưới chiếc ghế bằng lông thú mà Sở Minh Thành đang ngồi là hơn trăm người khác nhau đứng cúi đầu kính cẩn.
Tất cả những người ở đây đều là đại diện cho những gia đình có tầm ảnh hưởng mang dòng dõi con cháu của Sở gia. Đa số là người lớn tuổi nhưng vẫn phải lễ phép với người đứng đầu gia tộc là Sở Minh Thành.
Bên cánh tay phải của Sở Minh Thành là hai chiếc ghế đúc từ đồng vàng nguyên chất, ngồi bên trên là Sở Hân và Sở Kiến Hoa. Bên tay trái của anh...chính là Sở Minh Hạo, ông nội của anh.
Sở Minh Thành lạnh lùng liếc mắt qua hơn trăm con người đầy đủ chân tay, chân vắt chéo uy phong, một tay chống cằm, một tay gõ đùi. Phải đến hơn ba năm rồi mới quay trở lại nơi này, cũng là một thời gian ngắn, rất nhiều người già đi. “Được rồi.” Anh phất phất tay, mặt không có lấy chút hứng thú.
“Hèm.” Sở Minh Hạo bấy giờ mới hắng giọng, đôi mày trắng của ông chau lại, từng nếp nhăn trên khuôn mặt hiện rõ. Người ông đáng kính này đã sống đến năm thứ tám mươi nhưng vẫn minh mẫn và ra vẻ quyền lực, không tồi!
Mỗi lần trở về đây theo sát Sở Minh Thành lúc nào cũng là không khí khó thở, không khí này khiến anh nhớ lại quãng thời gian hơn hai chục năm trước mình phải học những gì để có được ngày hôm nay. “Hừ.” Sở Minh Thành hừ lạnh, anh tiếp tục đưa mắt nhìn đám người bên dưới. “Gặp được tôi rồi, còn gì muốn nói không? Không thì về đi.” Bắt buộc phải cho bọn họ nhìn thấy người thật mặt thật, giờ người cũng đã nhìn, biết vẫn còn sống, không còn gì để nói nữa thì chỉ đứng đây nhìn nhau thôi sao?
“Sở Minh Thành.” Tiếng trầm khàn của bố anh cất lên nhắc nhở, đôi mắt như sắp xé tan xác thịt người đối diện.
Nới lỏng cà vạt trên cổ, Sở Minh Thành nhướng mày. “Vậy thì cho phép mấy người làm trò gì đó vui vui, tôi không bận.”
Đám người bên dưới ai cũng nhìn nhau không biết phải nói thế nào. Đột nhiên bị một hiệu lệnh không có ý nghĩa quăng ném lên đầu, đều đã già cả rồi, phải làm gì cho boss lớn vui đây.
Sở Hân, mẹ của anh ngồi cách đó không xa liền đưa tay lên che miệng cười tủm tỉm. Con trai của bà vẫn là tấu hài nhất đấy nhỉ. Bất cứ hoàn cảnh nào cũng có thể người khác rơi vào thế ngàn cân treo sợi tóc. Không gặp tiểu tử này đã ba năm, không ngờ khi gặp lại nó vẫn giữ mặt lạnh như này, hơn nữa sự lãnh khốc tỏa ra từ thằng bé còn tăng gấp mấy lần. Có vẻ như cái chết từ con bé lăng loàn kia khiến thằng bé thông suốt và trưởng thành hơn rất nhiều thì phải. Sở Minh Thành ba mươi hai tuổi, thì bà cũng sắp năm mươi rồi, đến tuổi này vẫn chưa có cháu bồng bế, có nên gọi là gia môn bất hạnh không? Lẽ nào thằng bé vẫn còn nhớ về Giai Nghi mà ba năm qua chưa từng nhìn qua những bức ảnh của tiểu thư con nhà danh giá trong gia tộc mà bà gửi đến?
“Sở Minh Thành, con thôi làm khó họ đi.” Bà lên tiếng, quạt che nửa mặt.
Sở Minh Thành liếc mắt sang. Đôi mắt âm u khó tả. “Lão phu nhân đây liệu muốn chung vui với họ?”
“Con…” Sở Hân nhíu mày, ngay đến cả mẹ nó giờ nó cũng đem ra bắt bẻ được rồi, thật chẳng ra làm sao.
Bố của anh từ đầu đến cuối đều im lặng, ông chiếu mắt xuống nhìn những người phía trước, đáy mắt là sự thăm dò.
“Lần này cuộc hội họp gia tộc diễn ra là có mục đích. Có ai ở đây đã nghe được tin gì từ chúng tôi gửi tới hay chưa?” Sở Kiến Hoa đột nhiên đứng dậy, ông chắp tay sau lưng, mắt chiếu xuống ngạo mạn.
Tin? Sở Minh Thành dùng ánh mắt nghi ngờ chiếu qua Sở Kiến Hoa và mẹ cô. Đến cuộc hội họp ngày hôm nay anh chưa từng nghe đến chuyện có tin tức gì mới, thứ anh nghe được từ mẹ chỉ có là đến coi như cho những con người tầm thường ấy biết mình còn sống, bỏ đi ý định tranh đoạt ngôi thừa kế của anh mà thôi.
Chờ đợi những gì sắp xảy ra tiếp theo, Sở Minh Thành bẻ từng đốt ngón tay, tiếng rắc kêu lên đến đâu là đám người bên dưới run sợ đến đấy, chỉ đến hơi thở nặng nề của Sở Minh Thành cũng đã khiến bọn họ không dám ngước mắt lên nhìn rồi, lần này anh lại dùng đôi mắt bá khí cùng hành động man rợ đó...thật không an toàn. Một người lật đổ được cả cái gia tộc ở tuổi hai mươi hai, thế lực ngầm đông đảo, chỉ cần khiến Sở Minh Thành không vừa ý có khi đầu lìa khỏi cổ lúc nào không hay.
Bị Sở Minh Thành dọa cho tái mặt không ai dám lên tiếng, Sở Kiến Hoa bất mãn quay lại nhìn con trai mình vẫn đang thản nhiên dọa người, ông lập tức trừng mắt. “Chớ có loạn.”
Anh nhếch mép nhún vai. Bị cho là làm loạn rồi? Về đây mọi chuyện phiền phức quá.
“Còn không ai trả lời?” Ông nội của Sở Minh Thành cuối cùng mới là người hạ giọng, quả nhiên bọn họ bên dưới ai cũng rùng mình ngẩng lên.
“Đều đã chuẩn bị theo ý của lão gia, lão phu nhân.”
“Ồ.” Sở Minh Thành ồ một cái, đôi mày giãn ra quay sang nhìn bố mẹ mình. Không chừng hôm nay có một món quà đặc biệt từ hai người họ gửi đến tặng mình nhân ngày trở về cung điện nguy nga thì sao? Thật đáng mong chờ.
Một ông già tay chống gậy bước lên phía trước, râu cũng phải dài đến ngang cổ. Ông ta hít một hơi thật sâu ra lệnh về phía cánh cửa lớn cửa phía dưới. “Đưa người vào đây!”
Sở Minh Thành nhướng mày đen, khuôn mặt mưu mô ngẩng lên nhìn về phía cánh cửa đang khép. Ánh sáng dần xuất hiện, cánh cửa hé ra, dần dần được người canh cửa mở rộng sang hai bên. Đôi mắt ưng vệ chợt trừng lớn.
Cái quái? Ha…
Sở Minh Thành nhoẻn miệng cười, dường như anh đoán được điều gì.
“Sở Minh Thành, đây là một trăm hai mươi tiểu thư xinh đẹp và đa tài nhất được chọn lọc kỹ càng ở Sở gia chúng ta. Con hãy chọn một người để kế thừa chức phu nhân, vợ con.” Sở Hân đứng dậy, chiếc váy sườn xám ôm bó cơ thể bà, tay phe phẩy chiếc quạt lông công lóng lánh, bà đi từng bước xuống bậc thang để đến với hơn trăm thiếu nữ còn trong trắng đang mặc chiếc váy Hanfu màu đỏ. Ai nấy
đều xinh đẹp hơn người.
“Chúng em diện kiến boss.”
Đám người bọn họ nhún một chân ra phía sau, đầu cúi, lưng cong chào đón Sở Minh Thành. Tuy bọn họ không ai trang điểm nhưng vẫn mang nét đẹp rất ấn tượng, ngay cả đường cong trên cơ thể cũng không có chỗ nào để chê.
Sở Minh Thành vẫn chống cằm nhìn bên dưới, ánh mắt như xuyên thấu lòng người khiến ai cũng sởn da gà. Ba vòng 'nhân tạo' của đám tiện nhân này sao so được với...
“Đã đến tuổi lập gia đình rồi. Đừng làm ta phải thất vọng, cũng đừng làm bà của con nơi suối vàng phải chờ đợi.” Sở Minh Hạo ngồi ngay thẳng, ông ho nhẹ một cái, giọng nói cho đến thời điểm hiện tại cũng đã nghiêm khắc đi mấy phần.
Sẽ là bình thường nếu như ông ấy không nhắc đến bà nội của Sở Minh Thành, mặt anh càng thêm lạnh, mặt hất cao nhìn xuống dưới. “Có thể…”
Hai từ có thể khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc, Sở Minh Thành vậy mà chịu chọn ra một tiểu thư để lập gia đình rồi? Chẳng phải trước kia đến liếc mắt cũng không thèm sao.
“...Chọn hết tất cả hay không?” Sở Minh Thành nhếch mép, tay vuốt nhẹ mi tâm.
Bọn người họ ai cũng bị làm cho trận bất ngờ đến nỗi sắp rơi hàm xuống đất. Đây đã là một trăm hai mươi người, Sở Minh Thành mà chọn hết...há chẳng phải hơi quá đà?
“Ai da! Mẹ không ngờ đến tuổi này con còn sung sức như vậy. Thê thiếp chưa nói đến, mau chọn một người chính thất đi.” Sở Hân lộ vẻ kinh ngạc nơi đáy mắt, bà gập quạt phất giữa không trung.
Sở Minh Thành chỉ đợi đến câu này anh liền đứng dậy, bóng dáng cao lớn của người đàn ông một mét chín như cây cột nung nóng, nhưng cũng như một con rồng xanh cực đại. “Bỏ ý định này đi.” Dứt lời Sở Minh Thành quay đi.
“Nghe đây, hôm nay con không chọn, đích thân ta sẽ chọn!” Mẹ của Sở Minh Thành biết mình không thể đuổi theo bà liền hét lớn. Dù vậy vẫn không làm cho ai kia dừng bước. Bà hừ lạnh rồi quay xuống nhìn dàn thiếu nữ. Khóe môi lại cong lên.
Sở Minh Hạo và Sở Kiến Hoa từ bên trên vẫn ngồi trên ghế nhìn nhau. Vì quá hiểu Sở Minh Thành, bọn họ cũng không thấy bất ngờ gì khi gặp hoàn cảnh này. Nhưng đây cũng là điều đương nhiên. Khi xưa làm người đứng đầu cả gia tộc, từ đời Sở Minh Hạo đến Sở Kiến Hoa, ai cũng phải trải qua những lần chọn dâu như này dưới sự ép buộc của bố mẹ mà thôi. Thôi thì lần này cứ để Sở Hân chọn ra một người xứng đáng, Sở Minh Thành chấp nhận hay không cũng phải sinh một quý tử!
“Con.” Sau khi đi một vòng Sở Hân liền chĩa quạt vào một cô gái có khuôn mặt thanh tú, nước da hồng hào, ba vòng căng chuẩn, mái tóc màu nâu như socola. Cô gái ngẩng đầu lên mang theo ánh mắt sắc sảo. “Nhìn vào con ta thấy rất có khả năng sinh nở một đứa bé khỏe mạnh. Mau, lên đây.” Bà nắm lấy tay cô gái đưa lên trên bục lớn, ấn vai để cô ngồi lên chiếc ghế lông thú mà Sở Minh Thành vừa rời đi. “Mau giới thiệu về bản thân mình.” Bà xòe quạt ra che nửa khuôn mặt, ánh mắt chiếu xuống.
“Con là Sở Tố, hai mươi sáu tuổi. Con gái của Sở Mặc và Ngưu Nhiên, hiện tại là một nhà thiết kế thời trang và có một tập đoàn riêng.” Sở Tố biết mình được chọn, ánh mắt híp lại nhìn những người con gái thua cuộc bên dưới, miệng cười hở ra hàng răng đều đặn, nốt ruồi dưới mắt chính là điểm nhấn của cô ta.
“Tốt.” Sở Kiến Hoa đánh giá sơ bộ qua người con gái mà vợ mình chọn, đầu gật hài lòng. Như này mới xứng làm con cháu gia thất của Sở gia chứ.
Chỉ duy nhất một người không có gì là hứng thú với cô gái mà con dâu mình chọn, Sở Minh Hạo đứng dậy, tay đưa ra sau lưng cứ thế mà đi. Vừa nhìn đã biết, Sở Minh Thành sẽ không bao giờ có tình cảm với cô gái này.
Đám đông giải tán, Sở Tố được đưa đi thay đồ, ở Sở gia tất cả phụ nữ đều phải mặc sườn xám xẻ tà. Sở Tố mặc xong liền được mẹ của Sở Minh Thành đi đến khen rối rít. Bà chuẩn bị ngay điểm tâm cho ‘con dâu tương lai’.
“Đây là những món giúp con dễ sinh đẻ, mau ăn nhiều.”
Sở Tố cười cầm bánh, mắt nhìn chiếc bánh như nhìn mục tiêu. Mất đến hai mươi năm để đợi ngày hôm nay, đã phải rèn luyện gấp người bình thường hơn bao nhiêu lần. Cuối cùng cũng có ngày hôm nay, ngày người đàn ông ngang tàng đó thuộc về Sở Tố này. Người đàn ông quyền lực nhất, người đàn ông giàu có, mỹ hảo đến từng chi li. Được sinh con cho Sở Minh Thành, có khi nào là phải tu ngàn kiếp mới được đầu thai làm Sở Tố, con gái của Sở Mặc?
“Mọi thứ ta đều có sự chuẩn bị. Đêm hôm đó Sở Minh Thành ta xử lý, việc của con là phải làm tốt nhiệm vụ. Sở Tố, con phải sinh bé trai khỏe mạnh. Bằng mọi giá.” Sở Hân đột nhiên thay đổi sắc, ánh mắt lạnh lẽo chiếu lên ở Tố khiến cô ta chỉ biết gật đầu đáp ứng. Ai mà chả biết ý của bà là...nếu sinh con gái, mọi thứ sẽ kết thúc.
Thấy cô ta ngoan ngoãn, lại vẻ hiền lành, Sở Hân cười hài lòng, bà nắm lấy bàn tay xinh đẹp của Sở Tố, nâng niu như nụ hồng. “Con là người được chọn.”
Đâu đó trong phòng kín, mảng tối bao trùm xung quanh. Tay cầm ly rượu vang, tai đeo thiết bị nhỏ. Sở Minh Thành nhấp một ngụm rượu thơm. “Sở Tố? Tôi rất mong chờ đêm tân hôn của ‘chúng ta’.” Khóe miệng cười mà như không cười, ly rượu rất nhanh bị Sở Minh Thành thả xuống vỡ tan thành trăm mảnh vụn.