Sở Tố mím môi một lúc lâu, chăm chăm vào khuôn mặt nam nhân phía trước, hóa ra cô ta nghĩ đúng, những điều mà Sở Minh Thành làm hôm nay đều là vì con cô ta chứ không phải vì yêu cô ta.
“Được. Sở Minh Thành, con anh là do em sinh ra, em là mẹ của nó. Lẽ nào em muốn hại cả con của mình hay sao?” Hạ tay xuống. Sở Tố xuýt xoa nhìn xuống cái bụng nhỏ còn eo ót của mình, môi khẽ nhếch, dần dần mắt lại di chuyển lên vầng ngực của Sở Minh Thành, nhìn kỹ chiếc ghim cài áo đắt tiền.
Nghe thấy Sở Tố nói vậy, Sở Minh Thành chiếu ánh mắt như dao như kim xuống cô ta, cái nhìn lạnh lẽo thấu tận lương tâm. Sở Tố cô ta nghĩ rằng mọi chuyện có thể qua được con mắt tinh tường của anh? Ngu xuẩn và cố chấp, nếu những suy nghĩ của cô ta có thể làm tinh thần tốt hơn, đứa trẻ phát triển khỏe mạnh thì anh cũng không ngại gì mà đóng một vở kịch chồng ngoan, cha tốt.
Rút từ trong túi ra chiếc điện thoại láng bóng, Sở Minh Thành cười nhạt di chuyển linh động ngón tay, ngay sau khi hồi chuông đầu đổ lên thì bên kia đã bắt máy. Anh chính là để loa ngoài cố tình cho người bên cạnh nghe.
“Boss?” Trợ lý Hàn Lâm cất tiếng dõng dạc, có thể đoán được anh ta đang rất nghiêm túc.
Sở Minh Thành chậm rãi nhả ra từng chữ, từng âm trầm vang lên không có bất cứ âm thanh nào xen lẫn. “Hôm nay không cần đến đón. Cứ làm việc của cậu.”
“Boss, việc của anh chính là việc của em. Đã từ rất lâu rồi anh không đến công ty, có nhiều lời đồn thổi đang vấy lên rất phức tạp. Nhiều công chuyện cần đến sự có mặt của anh.” Trợ lý Hàn Lâm vội lên tiếng giải thích. Một người coi công việc là hàng đầu nhưng anh ta thì làm gì có chuyện riêng, công riêng. Thời gian của Hàn Lâm dành cho boss lớn là vô thời hạn, chỉ cần một cuộc gọi dù xa hay gần anh ta có thể đến ngay trong một khoảng thời gian ngắn nhất có thể.
Sở Minh Thành nhướng mày. “Cậu có thể xử lý tất cả mà, Hàn Lâm, tôi không nhớ đã chọn một kẻ vô dụng làm cánh tay phải.”
Cánh tay phải? Chỉ cần là một lời mập mờ của Sở Minh Thành cũng khiến một tảng đá như Hàn Lâm phải hứng khởi. Đúng vậy, lý lẽ và cuộc sống của Hàn Lâm chỉ dựa vào một lời nói của cấp trên. Anh ta có thể hy sinh cả tính mạng của mình với người mình cho là tôn nghiêm nhất. Trước kia boss lớn dù có giao cho bao nhiêu việc, dù lớn dù nhỏ anh ta đều hoàn thành rất xuất sắc, trí thông minh của Hàn Lâm cao hơn người bình thường, về sức chịu đựng chỉ kém Sở Minh Thành một bậc. Nếu không phải là cấp dưới của boss, Hàn Lâm xứng đáng là một đối thủ đáng gờm của Sở Minh Thành.
“Nghe rõ.” Trợ lý Hàn Lâm cất tiếng.
“Còn nữa.” Trước khi cuộc gọi kết thúc, Sở Minh Thành đút một tay vào túi quần, dáng đứng hiên ngang và kiêu hãnh vô cùng. “Chuẩn bị du thuyền riêng, tôi và vợ con cần tới ngay bây giờ.” Liếc mắt sang nhìn Sở Tố, Sở Minh Thành liền thấy cô ta kinh ngạc đến đỏ ửng hai gò má, mắt chớp chớp như không dám tin vào tai mình. “Hơn hết, những kẻ nào bàn tán ra vào những lời lẽ xúc phạm đến Sở gia, hoặc đem tôi ra làm trung tâm… Xử lý.” Cong cong khóe miệng, Sở Minh Thành đưa một tay lên phía cổ, anh làm động tác không khác gì cắt cổ một người cho Sở Tố xem khiến cô ta dựng hết toàn bộ lông tơ trên cơ thể.
S...Sở Minh Thành chính là quá hung bạo rồi? Anh thậm chí có thể ra lệnh đàn em ‘xử lý’ những người ngáng đường mình không cần suy nghĩ. Cũng phải, một người có thể lật đổ cả gia tộc lớn vào mười năm trước chắc chắn không hề đơn giản. Huống hồ ở cung điện Sở gia mấy tháng Sở Tố cũng đã nghe ngóng đâu đó và biết được rằng Sở Minh Thành có một bang thế ngầm đều là đàn em xã hội đen, chuyên buôn bán vũ khí và còn có một nơi đấu giá chợ đen lớn nhất. Anh… lại chính là chồng của cô ta! Không sợ mà được sao? Có cảm giác Sở Minh Thành đang cảnh cáo cô ta qua hành động đó.
Điện thoại đã tắt, Sở Minh Thành vẫn quay lưng đi ra phía cửa. “Cho cô mười phút chuẩn bị để xuống dưới ăn sáng.”
“E...em biết rồi.” Sở Tố gấp gáp rẽ sang phòng tắm, vừa vào chưa đến nửa phút đã chạy ra mở tủ quần áo chọn lấy một trang phục. Chỉ có mười phút, và Sở Minh Thành không phải là một người thích trễ hẹn.
Đứng trong phòng tắm với phong cách thiết kế hoàng gia, bồn tắm bằng vàng nguyên chất, khung gương vàng. rất nhiều loại đá quý được đính trên tường. Nếu ai nói tất cả những thứ này chỉ là tưởng tượng và trong mơ thì chắc hẳn những người đó chưa biết đến gia tộc họ Sở, một gia tộc có tiểu sử ác liệt, một gia tộc ẩn chứa sự tinh hoa, thượng đẳng và quyền lực bậc nhất mà bất cứ ai nghe đến cũng phải khiếp sợ, kiêng nể đến tám, chín phần.
Sở Tố với chiếc váy voan mỏng màu vàng, chiếc bờm lụa trên đầu, khắp người đều là trang sức đắt tiền nhưng lại thiết kế đơn giản. Phải nói là gu thẩm mỹ của Sở Tố rất cao, không ngạc nhiên lắm khi cô ta vốn là một nhà thiết kế thời trang từ trước.
“Tuyệt.” Thoa xong son môi, Sở Tố đóng cạch nắp son một cái, mắt nháy mi cong. “Tố Tố, mày phải bình tĩnh. Bởi thế giới này mày là người phụ nữ có quyền thế nhất!”
Tiếng giày cao gót cứ thế đến gần hơn với nhà bếp. Sở Tố bước vào trong, tất cả mọi người đều đang dùng bữa tự nhiên, không ai chờ đợi cô ta ngoại trừ… Sở Minh Thành.
Nheo mày nhìn người phụ nữ phía xa. Sở Minh Thành tỏ rõ sự tức giận khiến cả mâm cơm phải ngưng đũa nhìn theo ánh mắt rực lửa của anh, bao gồm bố mẹ anh, ông nội anh.
“Ông nội, bố, mẹ, buổi sáng tốt lành.” Sở Tố cười tươi, cô ta hơi hạ thân trước xuống hành lễ.
Sở Hân nhìn Sở Tố, đôi mắt dần di chuyển xuống dưới. Đôi mày cũng nhíu chặt lại, đang định lên tiếng thì bị chất giọng lạnh lẽo nhất của con trai mình xen ngang.
“Tố Tố, cô là muốn chết hay muốn sống? Dám đi giày cao gót khi mang thai, cô muốn giết chết con tôi?” Sở Minh Thành đứng dậy, tiếng giày da bóng cộp cộp nhọn hoắt tiến về phía Sở Tố.
“Ồ.” Sở Hân ồ lên. Con trai bà từ khi nào biết phụ nữ mang thai không nên đi giày cao gót vậy, lẽ nào thằng bé chịu tìm
hiểu về những kiến thức mà trước kia nó đều coi là vô nghĩa này?
Sở Kiến Hoa không mấy bất ngờ, vì khi xưa ở cương vị Sở Minh Thành thì ông cũng đã phải chịu đựng người vợ ngốc nghếch hiện tại đang ngồi bên cạnh mình như này. Phụ nữ mà, bất cứ ai cũng muốn mình xinh đẹp và quyến rũ kể cả khi mang thai!
Bị dọa cho không còn dây thần kinh nào có thể hoạt động bình thường, Sở Tố đưa tay lên túm chặt vạt váy trước ngực, mắt trợn to nhìn Sở Minh Thành đi tới, chết tiệt là cô ta quên! Không thể nhớ ra rằng bản thân đang mang thai, lần này thì đúng là ngốc quá mà.
“Người đâu, đem đến đây một đôi giày đế ngắn.” Sở Minh Thành cúi chỉ tay xuống chân của Sở Tố rồi hạ giọng ra lệnh. Chưa dừng lại ở đây, anh nhìn vào đôi môi đỏ của cô ta, thái độ bất mãn tăng cao. “Như vậy có thể ăn sáng sao? Tôi nói cho cô biết, dù cô cố gắng hơn bao nhiêu thì trong mắt tôi cô cũng không thể xinh đẹp hơn đâu.”
“Em…” Á khẩu không biết nói gì hơn, Sở Tố đưa tay lên che miệng mình lại, cũng không dám nhìn Sở Minh Thành. Thật mất mặt.
Kết quả sau khi bị Sở Minh Thành giáo huấn, Sở Tố phải đi một đôi giày đế bằng mỏng, vì phải ăn sáng nên cô ta bắt buộc phải lau son trên môi mình đi để ăn, khuôn mặt không son trông thật nực cười. Nhìn vào đôi môi mày Sở Minh Thành lập tức chán ghét và nhớ đến cánh môi anh đào dịu nhẹ của ai kia.
“Đi du thuyền?”
“Đúng.”
“Chúng ta cùng đi?”
“Phải.”
Các câu hỏi được đặt ra bởi Sở Kiến Hoa và Sở Hân đều được Sở Minh Thành đáp ứng, anh uống một ngụm nước. “Đứa trẻ muốn đi. Cả nhà cũng phải đi.”
Sở Hân giật giật khóe miệng, con trai bà háo hức có con đến nỗi không biết phân biệt đâu là mong muốn của con trai chưa hình thành, đâu là mong muốn của con dâu, người biết nói ư? Lần này đi du thuyền, Sở Tố lại muốn bày trò gì đây.
“Ta già yếu rồi. Các con đi, ta ở nhà.” Sở Minh Hạo lau lau miệng, ông cất giọng khàn đặc, đôi mày lớt phớt vài sợi trắng nhướng lên một cách lạnh nhạt không hứng thú.
Không ai có ý kiến gì với lời nói của ông, chỉ biết nhìn ông vẻ tiếc nuối rồi thôi. Bởi Sở Minh Hạo ông là một người kiên định, bất cứ ý kiến nào của ông cũng phải được tôn trọng. Có thể nói một phần tính cách của Sở Minh Thành là di truyền từ ông nội.
Hơn một tiếng sau chiếc du thuyền lớn đã có mặt ở cảng biển. Cả du thuyền lớn sẽ chỉ có vệ sĩ và người hầu của cung điện đi theo, ngoài ra còn có Sở Kiến Hoa, Sở Hân, Sở Minh Thành và Sở Tố.
Du thuyền bắt đầu di chuyển, ánh bình minh cũng hé lộ nhiều hơn, mỗi người chia nhau một ngả, chỉ duy nhất có Sở Minh Thành là luôn đi theo Sở Tố, đôi mắt anh một mực nhìn vào bụng nhỏ của cô ta.
“Sở Minh Thành, du thuyền này là bao nhiêu tiền?” Tuy không phải loại lớn dành cho hành khách vì đây là du thuyền hạng sang dành cho các gia đình quý tộc, chất liệu làm nên con thuyền này cũng đặc biệt quý hiếm. Thuyền chạy êm, tiếng động phát ra cũng rất nhỏ bé.
“Ba trăm triệu USD.” Sở Minh Thành thản nhiên đáp trả.
“B...ba trăm?” Trời ơi, cô ta đang đứng trên một núi đồ sộ đấy ư? Lạy chúa, cô ta quả là phát tài rồi!
Nghĩ đến đây Sở Tố lại ngưng nụ cười của mình. Có tiền có ích gì khi Sở Minh Thành không yêu cô ta chứ, cô ta muốn cả hai, vì chỉ khi có được cả hai cô ta mới thỏa mãn được lòng mình.
“Em khát nước quá, em muốn ly nước cam kia.” Sở Tố chỉ tay ra chiếc bàn chứa cả rượu lẫn các loại nước ép, tay đưa lên quạt quạt vào khuôn mặt mình.
Sở Minh Thành híp mắt nhìn cô ta, bây giờ đang là trên du thuyền, chắc chắn sẽ không bày được trò gì, nể tình mang thai con của anh… Cứ chiều lòng vậy.
Ấy thế mà Sở Minh Thành vừa quay đi, Sở Tố đã lùi chân lại vài bước nhìn xuống mặt biển xanh đang từ từ di chuyển với độ cao trung bình. khóe miệng lại cong lên, Sở Tố nhìn về phía trước, Sở Minh Thành vẫn đang đi về phía bàn nước.
Cả người nghiêng về phía sau, hai tay duỗi ra thoải mái. Dường như không ai biết, cô ta từng đạt huy chương vàng trong giải bơi lội của trường trung học cao cấp. Lần này cô sẽ đem tính mạng ra đặt cược, thử lòng Sở Minh Thành đối với mình. Nếu Sở Minh Thành cứu cô ta, vậy chứng tỏ trong lòng anh cũng có cô ta, và cả con của hai người. Hoặc Sở Minh Thành có thể không cứu cô ta… Vì vốn dĩ chỉ coi cô ta là công cụ sinh đẻ, không có cô ta vẫn còn người khác biết mang thai!
“Áaaaaaa! Sở Minh Thành, cứu em!”
Tiếng nước dội lên thật lớn, Sở Minh Thành theo phản xạ liền quay lại nhìn phía sau, nghe thấy tiếng nước biển, tiếng Sở Tố, nhưng lại không nhìn thấy cô ta đâu.
“Chết tiệt. Đình Đình.” Lẩm bẩm trong miệng một câu nói vô thức, nghĩ đến đứa trẻ trong bụng Sở Tố là con của anh và Triệu Đình Đình. Sở Minh Thành tái mặt hét lớn. “Người đâu, hạ thang dây!”
Dứt lời anh liền chạy đến gieo mình xuống dòng nước lạnh, nơi Sở Tố đang chới với gọi tên mình bằng khuôn mặt vô vọng.
Nhìn Sở Minh Thành bơi đến chỗ mình, Sở Tố cười đắc ý trong lòng. Cuối cùng em cũng hiểu được lòng anh rồi, Sở Minh Thành, thì ra anh đã yêu em!
Người được đưa lên, Sở Minh Thành nhìn Sở Tố đang được mẹ mình lấy khăn lau giúp cơ thể đẫm nước. Nắm tay anh siết lại thật chặt, khuôn mặt tối sầm hơn cả một bầu trời u ám.
“Mẹ kiếp, hôm nay tôi phải dạy cho cô một bài học!” Sở Minh Thành bất ngờ đi đến, từ độ cao sẵn có của mình. Anh bóp chặt cổ Sở Tố, dồn cô ta đến thành lan can của du thuyền, cả người Sở Tố bị nhấc lên như một món đồ vật, đáy mắt anh xuất hiện những mạch máu đỏ au.