Trong tay cầm một một chiếc lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chứa loại bột đã bào nhuyễn. Châu Châu nhếch mép nắm chặt chiếc lọ trong lòng bàn tay, vài giọt mồ hôi chảy xuống gò má dù là đang khí trời mát mẻ.
Lưu Luân và Liên Liên đứng phía xa, vừa rồi không rõ giữa Triệu Đình Đình và Địch Sa đối thoại những gì, nhưng có vẻ không được vui cho lắm. Thấy Triệu Đình Đình quay trở lại, Lưu Luân tiến đến vài bước hỏi thăm, mắt đảo về phía trước, nơi Địch Sa vẫn đang ngồi một cách nhàn rỗi.
“Địch Sa không làm khó em chứ?” Anh ân cần hỏi, chất giọng rất nghiêm túc.
Triệu Đình Đình hướng mắt theo cái nhìn khó chịu của Lưu Luân, thấy Lưu Luân đang nhìn Địch Sa một cách không hài lòng cô liền đánh nhẹ vào bả vai anh một cái. “Không có làm khó gì hết, anh thôi nhìn người ta bằng ánh mắt thám tử đó đi.”
Liên Liên nhíu mày níu lấy tay Triệu Đình Đình. “Chị nói dối chứ gì, Địch Sa vốn là người khó tính, vừa rồi nhìn mặt chị ta hằm hằm như thế, chắc hẳn không vui khi chị đến làm quen.”
Bị nói trúng tim đen, Triệu Đình Đình nhìn vào khoảng không vô nghĩa, cô cười như không có chuyện gì xảy ra. “Chắc chị ấy gặp chuyện gì không vui thôi. Lát nữa chị sẽ làm quen lại một lần nữa. Dù sao cũng phải đóng chung với nhau một thời gian dài. Chị chưa từng đối diện với Địch Sa nên không biết cách ăn nói, chị ấy là người nổi tiếng, khí chất như vậy cũng là điều bình thường, không có gì lạ.” Triệu Đình Đình lắc lắc đầu, vai nhún bất cần.
“Thật vậy?” Lưu Luân nheo mày nhìn Triệu Đình Đình như dò xét, sau cũng lại thở dài. “Anh thấy Địch Sa không dễ tính như em tưởng tượng đâu. Đối với anh…” Lưu Luân định nói gì đấy rồi lại thôi, anh quay lưng đưa một tay phe phẩy giữa không trung. “Bỏ đi. Đình Đình, để Liên Liên dẫn em đi trang điểm. Anh có chuyện đi đây một chút.”
Nhìn Lưu Luân đi xa, Triệu Đình Đình chớp chớp mắt khó hiểu rồi cũng cùng Liên Liên quay lưng đi về hướng ngược lại. Lưu Luân định nói gì cô cũng chẳng để tâm nữa, kệ vậy, anh ấy không nói nữa chắc không có gì đáng nghiêm trọng.
“Liên Liên, chị đói quá.” Dù có buồn ngủ hay mệt mỏi đến đâu Triệu Đình Đình vẫn không quên nổi bữa sáng, bữa ăn tích lũy nhiều năng lượng nhất trong ngày.
Cô đưa tay xuống xoa xoa bụng, mắt long lanh nhìn Liên Liên. Con bé nhìn vậy thôi chứ hiểu cô không ai bằng, về phần ăn uống chưa bao giờ làm cô thất vọng.
Liên Liên hất mặt, hai tay khoanh trước ngực giả vờ kiêu căng. “Em sẽ không cho chị ăn đâu. Mỗi lần chị ăn là sẽ ăn nhiều, ăn nhiều ngộ nhỡ bị ngộ độc thực phẩm thì sao?”
Triệu Đình Đình ngắn tũn mặt lại, cô bĩu môi nhìn Liên Liên. “Dào ôi, chắc quên chuẩn bị đồ ăn cho tôi chứ gì. Lại còn lý do lý trấu.” Nói xong cô quay lưng đi ngồi sụp xuống, cầm lấy cái cành cây khô bị rụng gần đó vẽ vẽ trên nền đất, giọng nói có phần đáng thương. “Có ai thương tôi đâu...có ai thương mình đâu, không ai thương mình cả, không một ai…”
Liên Liên hé hé mắt nhìn xuống bóng lưng nhỏ bé đang âm u của Triệu Đình Đình, bất giác bật cười ha hả. Triệu Đình Đình luôn đáng yêu như vậy, cô ấy mãi như dừng lại ở độ tuổi mười tám. Nhí nhảnh, hòa đồng, hài hước và hay cười, nhưng Liên Liên biết Triệu Đình Đình cũng là một người sống rất nội tâm. Bởi tâm trạng của cô ấy luôn bị giấu kín và bao bọc bởi nụ cười như không có chuyện gì xảy ra. Có cảm giác Triệu Đình Đình luôn muốn che giấu con người thật của mình. Dù không hiểu gì thì Liên Liên vẫn cảm thấy cô ấy rất đáng thương.
“Được rồi được rồi, em không thắng nổi sự đáng yêu này của chị. Thức ăn em đã chuẩn bị. Nhưng chỉ được ăn đủ, cấm có được ăn thừa nghe chưa?” Liên Liên hạ tay xuống, cả người thả lỏng thoải mái.
Đúng như dự đoán của Liên Liên, Triệu Đình Đình đứng phắt dậy, cô như mọc ra chiếc đuôi và hai cái tai đang ngoe nguẩy. “Chị biết, chị biết.”
Lưu Luân đến chỗ đạo diễn. Anh đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn đối phương không nói một lời nào, xong rất nhanh được đối phương hiểu ý. “Không cần phải khó chịu, sẽ không gây cản trở gì hết. Yên tâm.”
Chỉ khi nghe được những lời chắc nịch đó Lưu Luân mới giãn đôi chân mày. Cũng quá hiểu ý anh rồi? Hiểu qua ánh mắt sao?
Đạo diễn với khuôn mặt không cảm xúc, mái tóc ánh vàng cùng hàng râu thanh mảnh trên mép. Thấy Lưu Luân đi thì bản thân cũng quay trở lại với công việc, sắp xếp lại giấy tờ và ra hiệu cho mọi người chuẩn bị hậu trường kỹ lưỡng.
“Liên Liên này, nãy giờ em có thấy ca sĩ Châu Châu không?” Triệu Đình Đình cầm trên tay hộp cháo đậu đỏ thơm ngon, miệng vẫn còn nhai nhai, cô ngồi trên ghế, phía sau là Liên Liên đang giúp mình chải tóc.
Liên Liên nhún vai. “Em không thấy. Mà chị hỏi làm gì chứ, em thấy cô ta không bao giờ đi sớm ở các buổi quay phim hay chụp ảnh gì cả.”
Nói cũng đúng, nhớ buổi đầu tiên quay mv của chính cô ta do đạo diễn Cố đảm nhận cô ta còn đi muộn. Huống hồ những bộ phim cô ta đóng vai phụ nhỏ bé như này, nhưng nói gì thì nói, bộ phim này đắt giá và có tiềm năng phát triển hơn mv Chờ của cô ta gấp trăm lần.
“Đình Đình, tóc chị đẹp quá.” Liên Liên mân mê những sợi tóc dài của Triệu Đình Đình, tóc chắc khỏe lại còn mượt mà.
Triệu Đình Đình hơi liếc xéo mắt, cô cười duyên. “Tất nhiên là đẹp rồi, tóc là thứ chị cảm thấy thoải mái đi phần nào khi chạm vào đấy.”
“Tóc của chị đen óng mượt. Ghen tị với mái tóc tự nhiên này ghê.” Liên Liên đặt nhẹ hai tay lên vai Triệu Đình Đình, mắt hơi nhắm lại cảm nhận hương thơm từ tóc của Triệu Đình Đình.
Cô sững lại, tay ngưng súc cháo để ăn. Sau đó lại nuốt một ngụm nước bọt để nhấn chìm cảm xúc của bản thân. Mái tóc tự nhiên ư? Nó vốn không phải tóc tự nhiên của cô, từ nhỏ tóc cô đã có màu hạt dẻ rồi, vừa giống màu nâu, cũng vừa giống màu vàng. Nhìn vào liền thấy dịu dàng và tinh tế. Nhưng một ngày nọ bị bắt về một cái lồng sắt lớn để thay thế một người cũng có mái tóc dài màu vàng, khuôn mặt tám đến chín phần có nét giống mình, bị ruồng bỏ, bị vứt đi sau khi không còn giá trị lợi dụng. Nói xem...cô có nên giữ lại mái tóc màu tự nhiên của mình không? Cô nghĩ nên nhuộm thành màu đen như các cô gái khác, bởi cô
không còn muốn làm một người di động có sự tương đồng với nữ nhân của ai kia…
“Ừm, tóc tự nhiên luôn đẹp nhất.” Triệu Đình Đình không ăn cháo nữa, cô đưa hộp cháo ra sau cho Liên Liên, vừa rồi còn ăn rất ngon, chẳng hiểu sao giờ lại nhạt miệng.
Lúc này một người trong đoàn làm phim chạy ra, anh ta vỗ vỗ tay ra hiệu cho tất cả diễn viên cùng mọi người đang có mặt trong trường quay. “Mọi người chuẩn bị xong hết chưa, vào vị trí.” Nói rồi nhìn thấy Triệu Đình Đình phía xa cùng Liên Liên, anh ta cũng vẫy vẫy. “Người đẹp của tôi ơi, đến giờ quay rồi. Cô mau vào trong.”
Triệu Đình Đình hiểu chuyện, cô vội vã đứng dậy đi về phía người đó, đối diện cô chừng vài chục mét, Địch Sa cũng đi tới. Thần thái vô cảm cùng những bước đi có hồn.
Châu Châu từ trong khu rừng chạy ra, cô ta hớt hải giải thích. “Tôi đi dạo một chút mà quên luôn lối về. Xin lỗi.” Nói xong cô ta nhìn Địch Sa. “Em chào chị.”
Rõ ràng còn có Triệu Đình Đình ở đây nhưng cô ta coi cô như không khí, chỉ để ý duy nhất đến Địch Sa giống như muốn lấy lòng.
Địch Sa chỉ gật đầu một cái cho qua.
“Mọi người vào trong nhà dặm lại lớp trang điểm một lần nữa đi. Sau đó cùng đi ra ngoài nhé.”
Châu Châu vẫn đứng bên ngoài, cô ta nhìn Địch Sa và Layla tiến vào bên trong căn nhà, đợi khi anh ta đi khỏi đó, cô ta mới từ từ nhìn vào căn nhà đã đóng cửa, một lần nữa cười nham hiểm.
“Hai người, hình như em vừa nghe thấy đạo diễn nhắc hai người ra ngoài lấy kịch bản đọc lại một lần nữa.”
Cả Triệu Đình Đình và Địch Sa đồng thời nhìn Châu Châu nhưng không ai tỏ vẻ nghi ngờ, thấy Địch Sa ra ngoài, Triệu Đình Đình cũng đi theo, khi đi qua Châu Châu, Triệu Đình Đình vẫn hơi cúi đầu coi như cảm ơn cô ta đã nhắc nhở.
Đợi bọn họ đi hết, Châu Châu quay ra ngoài ngó nghiêng xác nhận lại, thấy không còn ai quanh đây cô ta mới vào bên trong căn nhà nhỏ. "Hừ, tỏ ra tốt đẹp gì chứ, khó ưa". Nhìn thấy chiếc túi đắt tiền của Triệu Đình Đình, Châu Châu liền rút từ trong túi ra chiếc lọ nhỏ, lấy hộp phấn của Triệu Đình Đình ra đổ đẩy những bột trắng khó nhận biết lên trên. Vừa làm vừa thở dốc, cô ta nhanh nhẹn cất hộp phấn vào vị trí cũ, sau đó chuyển sang giỏ xách của Địch Sa và lấy trộm đi hộp phấn mới ra mắt của thương hiệu nổi tiếng.
Năm phút sau Địch Sa và Triệu Đình Đình quay trở lại, bọn họ tay cầm kịch bản và không có điều gì nghi ngờ sau khi gặp đạo diễn. Nhìn thấy Châu Châu đang thoa lại son môi, Triệu Đình Đình chỉ nhướng mày đặt quyển kịch bản xuống bàn, cô lục túi xách tìm son và phấn.
“Lạ thật, hộp phấn của tôi để trong này bỗng dưng không thấy nữa.” Địch Sa nhăn mặt lục tìm giỏ xách, chị ta đảo điên cuồng cái túi nhưng vẫn không thấy đồ cần tìm.
“Chị tìm kỹ chưa? Quanh đây làm gì có ai chứ.” Châu Châu bịt miệng lo lắng.
Địch Sa ngưng tìm, chị ta ngẩng lên nhìn Châu Châu giải thích. “Tìm kỹ rồi. Lúc sáng ra khỏi nhà tôi nhớ đã để nó vào đây mà.” Dứt lời Địch Sa lại lục giỏ một lần nữa.
Thấy vậy Triệu Đình Đình liền lục tìm túi xách của mình lấy ra hộp phấn. Cô là người không thích dùng chung đồ với ai, nhưng nếu là Địch Sa thì cô có thể chấp nhận, Địch Sa là thần tượng của cô mà. “Nếu chị không chê có thể dùng của em, hộp phấn của chị có lẽ khi ra khỏi nhà chị đã để quên ở đâu đó rồi.”
Chăm chăm vào hộp phấn trên tay Triệu Đình Đình, Địch Sa soi mình trong gương, mày hơi nhíu lại, đúng là cần phải dặm lại một lớp phấn. Cứ cho là phấn chị ta đã để quên ở nhà, thì giờ cũng phải có phấn để dặm lại mặt. Có điều không thể dùng phấn linh tinh không rõ nguồn gốc và chất lượng.
“Vậy cảm ơn cô.” Địch Sa nhận lấy hộp phấn trên tay Triệu Đình Đình, tay mở hộp phấn ra nhìn một hồi liền có suy nghĩ. Rõ ràng Layla là một diễn viên có tiếng lại đi dùng hộp phấn một cách không sạch sẽ, phấn đều vỡ vụn ra hết rồi.
“Không có gì. Chị đừng khách sáo.” Triệu Đình Đình cười cười, cô cầm lên chuốt mascara, gương mặt hơi tiến sát lại gương một chút.
Nhìn hai người đối diện không biết chuyện gì đang xảy ra, Châu Châu cười đắc ý, thoa son môi xong luôn chu lên một chút để hôn gió với chính mình trong chiếc gương đối diện, ánh mắt âm u mơ hồ.
Cả ba vừa bước ra khỏi nhà, cũng là lúc Lưu Luân và đạo diễn đi ra, Triệu Đình Đình bặm môi kinh ngạc. Vậy ra lần này đạo diễn bộ phim không phải một lão già háo sắc mà là một chàng trai trẻ trung ư? Nhìn mái tóc vàng, khuôn mặt anh tú cùng đường râu mép của anh ta khá nam tính, chỉ có điều vẫn không vừa mắt cô...nói sao nhỉ, không giống người đàn ông tốt một chút nào cả.
“Chào đạo diễn.” Triệu Đình Đình cúi đầu, cô mỉm cười khả ái, đôi mi khi nhìn từ hướng này thật cong và đen nhánh.
Anh ta không trả lời, chỉ gật đầu rồi cười cho qua, đối với Địch Sa và Châu Châu cũng vậy. Không có gì đặc biệt khiến suy nghĩ Châu Châu được đóng bộ phim lần này là nhờ vào kỹ năng giường chiếu của Triệu Đình Đình bị bác bỏ. Cô không nên nghĩ non nghĩ già về người khác, thật đáng xấu hổ.
“A…”
Đột nhiên một tiếng hét phát ra từ phía sau khiến tất cả mọi người đều trừng mắt quay lại. Chỉ duy nhất một người cong khóe miệng chờ đợi kết quả.
“Địch Sa, chị bị sao thế?” Triệu Đình Đình chạy tới chỗ Địch Sa, chị ta vẫn còn đang che mặt mình.
“Đau quá, mặt tôi...đau quá.” Địch Sa mở bừng mắt, đôi mắt đỏ au, tay lộ ra những đốm đỏ nhỏ trên khuôn mặt, mũi của chị ta bắt đầu sưng phồng.