3 năm sau.
“Mami ơi!”
Trong ngôi biệt thự lớn rộng một nghìn mét vuông bao gồm sân vườn rộng rãi, ánh nắng len lỏi qua các ô cửa sổ chiếu thông xuống nền đá hoa mát lạnh. Đứa trẻ trông chừng đã ba tuổi mặc chiếc váy công chúa, tay cầm con búp bê đắt tiền, khuôn mặt cười rạng rỡ cùng đôi mắt nâu đẹp đẽ. Nó lao về phía người phụ nữ khoác lên mình bộ đầm đơn giản mà sang trọng, mái tóc dài quá hông màu đen óng ả, đôi mắt đen hút người ấy chăm chăm vào cô bé, hai tay đã dang rộng đón chào lấy nó.
“Lại đây mami ôm con một chút.” Triệu Đình Đình ngồi xuống nhẹ nhàng, đón nhận đứa trẻ vào trong lòng mình, hai gò má hồng hồng xinh đẹp.
“Tú Dao nhớ mami, chơi búp bê cùng Tú Dao nha.” Miệng đứa bé chúm chím, bàn tay mũm mĩm đưa ra con búp bê.
Bên ngoài cửa một bóng nam nhân bước vào, bề ngoài phong độ, lịch lãm, trông trưởng thành hơn bao nhiêu, đôi mắt xanh ngọc luôn khiến đối phương hòa mình vào bãi biển cát trắng, mái tóc đã thay đổi, Lưu Luân với mái tóc gọn gàng tôn lên từng ngũ quan trên gương mặt. Tay anh cầm cặp sách nhỏ bé, thâm tình nhìn người phụ nữ mình yêu nhất cùng Tú Dao.
“Ai đã đưa con về nào?” Triệu Đình Đình vuốt ve mái tóc của Tú Dao, cô từ từ buông nó ra.
Tú Dao ngây thơ quay người lại, đôi mắt trong veo không hề bị vấy bẩn. “Baba đưa con về, baba đã đến trường đón con.” Nhìn thấy Lưu Luân, Tú Dao cười rạng rỡ lộ ra vài chiếc răng sữa, nó chạy lon ton đến ôm lấy chân anh. “Baba!”
Lưu Luân cười ôn nhu, anh hạ người xuống bế Tú Dao lên cao. “Tú Dao của baba hôm nay đi học có vui không? Có nhớ baba và mami không?”
Được bế lên cao vô cùng thích thú, Tú Dao la hét vui sướng, đầu nhỏ không ngừng gật gật. “Vui lắm, cũng nhớ baba, mami nữa.”
Thấy Lưu Luân cùng con trở về, Triệu Đình Đình vén gọn tóc ra sau tai, cô từ từ bước đến cười ngọt, ánh mắt nhìn hai người họ bằng cả sự yêu thương. “Mừng anh đã về.”
Anh gật đầu trao đứa trẻ trên tay cho Triệu Đình Đình, Tú Dao vẫn cười tươi như đóa hoa tú cầm, mạnh mẽ nhưng vẫn giữ được nét tự nhiên, yêu đời của một đứa trẻ.
Vừa về đến nhà Tú Dao đã đói, cô bé ăn xong vài miếng bánh quy đã an giấc trong vòng tay của Triệu Đình Đình, nhìn Tú Dao ngủ, Triệu Đình Đình không kìm được lòng mình mà đặt nhẹ nụ hôn trên trán con.
Nhanh thật, đã qua ba năm rồi, chứng kiến Tú Dao ngày một lớn lên khỏe mạnh khiến cô rất vui, niềm hạnh phúc này không chỉ riêng mình cô có, ngay cả Lưu Luân cũng rất yêu Tú Dao. Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất biết lấy lòng người khác, vừa lớn lên đã biết dùng cái miệng xinh xắn của mình làm hài lòng bao người. Không hổ xứng danh con gái của một người nổi tiếng, tương lai rất sáng lạn.
Lặng nhìn Tú Dao ngủ, Triệu Đình Đình đắp tấm chăn mỏng lên cho cô bé, một tay vỗ vỗ nhẹ vào tay Tú Dao để con bé có thể vào sâu giấc ngủ hơn, ngủ ngon hơn, tay còn lại vuốt ve mái tóc mềm mượt của nó. Thật giống mẹ nó, mái tóc chắc khỏe và mềm mượt…
Cánh cửa phòng mở ra, Lưu Luân nhìn vào thấy Triệu Đình Đình vẫn không nỡ rời con, anh cười ôn nhu đi vào trong, tay đặt nhẹ lên vai cô. “Con ngủ rồi sao?”
Triệu Đình Đình có chút giật mình, rất nhanh cô gật đầu trả lời, cô không muốn nói to sợ con bé thức giấc. Lưu Luân nhỏ giọng. “Cơm anh nấu xong rồi, chúng ta ra ăn trước, lát nữa Tú Dao dậy rồi cho con ăn sau.”
“Được.”
Gian bếp rộng lớn thiết kế theo kiểu hiện đại, chùm đèn trên cao như một bông hoa nở rộ to lớn. Dưới ánh đèn, Lưu Luân và Triệu Đình Đình ngồi đối diện nhau.
“Kế hoạch tuần này của em là gì?” Lưu Luân hỏi.
Triệu Đình Đình gắp một miếng thịt cho vào miệng, cô nhai nhai, mặt hơi ngẩng lên nhìn anh, trong đầu thì đang phân tích. “Có lẽ là rảnh hôm nay và ngày mai.”
“Bây giờ em còn bận hơn cả anh rồi.” Lưu Luân gắp cho cô một miếng sup lơ, nói bằng giọng không nỡ.
“Hứ, đương nhiên là bận hơn anh rồi. Em đã nổi tiếng hơn cả anh.” Thật ra cô chỉ nói thể để tự mãn, chứ cô và Lưu Luân vốn cho đến thời điểm hiện tại là song kiếm hợp bích, cô nổi tiếng bao nhiêu, Lưu Luân cũng nổi tiếng bấy nhiêu.
Lưu Luân tiếp nhiều vị trí khác nhau trong giới nghệ thuật, bất cứ thứ gì cũng không thể làm khó được anh. Còn cô thì chỉ đảm nhận ba vai trò là chủ yếu.
“Thật trùng hợp, đêm ngày kia anh cũng phải trở về Phần Lan, có một dự án làm phim lớn đang chờ đợi anh. Em ở một mình không có vấn đề gì chứ?”
Triệu Đình Đình lắc lắc đầu, cũng đâu phải là chưa từng xảy ra trường hợp này. Cô và Lưu Luân thường xuyên đi công tác, có lần còn xa nhau đến mấy tháng trời. “Sẽ có những lúc em cần tới anh, nhưng không sao, em vẫn tự xử lý được.” Cô cầm lên ly rượu nhẹ bên cạnh, nâng lên nhấp một ngụm rồi giãn chân mày ra thoải mái và hưởng thụ.
Lưu Luân nhìn lên, trực tiếp nhíu mày nhìn cô. Triệu Đình Đình đã trưởng thành rồi, hình như anh đang lo lắng cho cô một cách thái quá. Hoặc có lẽ nào vì anh đã sắp trở thành một ông lão, đang cùng một cô gái trẻ trung sống hay không?
“Thôi
nào, đừng quá quan tâm đến vấn đề này. Mỗi lần đi công tác anh luôn nhắc nhở em nhiều điều, em đã ghi nhớ hàng trăm lần rồi, được chứ?” Triệu Đình Đình hạ ly rượu xuống, cô mấp máy đôi môi đỏ mọng. “Lưu Luân, anh quên rằng em đã không còn là cô gái ngây thơ hai mươi ba tuổi rồi à? Em bây giờ đã là một người phụ nữ trải qua mọi đắng cay ngọt bùi, em đã hai mươi sáu tuổi rồi.”
“Ha…” Lưu Luân gật gù, anh dường như đã quên mất điều đó. “Phải, em đã trưởng thành rồi. Không còn là tiểu yêu tinh ngây thơ như trước kia.”
Nghe vậy cô lập tức bất mãn. “Ý của anh là em đã già và không còn đáng yêu sau bao nhiêu năm chung sống với nhau ư? Lưu Luân, có phải anh đã phải lòng người con gái xinh đẹp nào rồi không?”
Anh bật cười, muốn xoa đầu cô một cái nhưng khoảng cách khá xa, vòng qua xoa đầu cô một cái cũng là ý kiến không hay cho lắm. “Trong mắt anh em lúc nào cũng như Tố Tố năm xưa vậy. Ngoan ngoãn ăn cơm đi, dừng ăn giữa chừng lại bị đau dạ dày bây giờ. Khi đó anh sẽ nhốt em trong nhà để an dưỡng, đừng hòng ra ngoài gặp đám ký giả hay fan cuồng nhé!”
“Anh dọa em?” Triệu Đình Đình bĩu bĩu môi. Cô hất mặt tiếp tục ăn cơm trong bát của mình.
Ba năm trải qua vừa già lại cũng vừa ngắn, vừa nhanh nhưng cũng vừa chậm. Thoắt một cái chẳng mấy mà Triệu Đình Đình chạm mốc ba mươi tuổi. Đây vẫn được cho là độ tuổi đẹp nhất của người phụ nữ, vậy mà so với những bà nội trợ khác, ngày ngày nấu cơm, chăm lo việc nhà, giúp đỡ chồng con. Triệu Đình Đình cô lại thiếu ngủ, bữa ăn đàng hoàng cũng rất hiếm có trừ khi Lưu Luân ở bên cạnh. Sáng sớm phải dậy tập yoga để giữ thân hình và sức khỏe, tập xong cũng bắt đầu công cuộc cho một ngày làm việc liên miên đến tận đêm mới về đến nhà, hoặc có những ngày cô phải làm thâu đêm đến tận sáng. Thành quả sau ba năm miệt mài của Triệu Đình Đình cô...chính là ngôi sao xứng danh và đạt nhiều thành quả nhất của cả một quốc gia, cái tên Layla đã vươn tầm thế giới, hàng trăm bộ phim lớn nhỏ đã có sự tham gia góp mặt của cô thu về giá trị lớn nhuận vô cùng lớn mà trước nay chưa ai có thể làm được, cô và Lưu Luân cho đến thời điểm hiện tại chính là cặp đôi đứng nhất nhì top danh sách nghệ sĩ nổi bật của thế giới. Ai có thể sánh bằng đây? Không ai!
Nhận biết bản thân mình có thể tự vực dậy bằng đôi chân của mình, Triệu Đình Đình đã từ chối sự hậu cần của Lưu Luân, cô không muốn anh vì yêu thương cô mà bỏ mặc sự nghiệp phát triển của mình. Lưu Luân cũng hiểu ý cô và ngưng làm trợ lý của Triệu Đình Đình vào ba năm trước. Hai người đều tự phát triển sự nghiệp của mình, nhưng khi đi đâu hay tham dự những bữa tiệc hoành tráng nào cũng không thoát được sự góp mặt của đối phương, họ luôn rực rỡ nhất mọi bữa tiệc và khoác tay nhau đi mời rượu từng đối tác lớn.
Những thứ mà hai người sở hữu hiện tại là quá đủ cho một đời người. Bất cứ thứ gì người giàu khác có, Triệu Đình Đình cũng có. Cô đã giàu đến nỗi không thể đếm nổi giá trị tài sản của mình, cũng không nhớ mình có đến bao nhiêu cái thẻ tín dụng. Nói về xe hơi, cô không biết sở hữu bao nhiêu chiếc, tài bắn súng, cưỡi ngựa, bắn cung, múa ba-lê, cô đã vẹn toàn đáp ứng được mọi khán giả. Có lẽ chỉ có một thứ là cô không thể thực hiện được… Nghĩ đến đây Triệu Đình Đình thở dài nhìn bàn ăn mà Lưu Luân đã chuẩn bị. Đó là nấu ăn!
“Sao lại thở dài?” Lưu Luân đang ăn liền bị tiếng thở dài của Triệu Đình Đình làm cho phân tâm.
“Không có gì, em đang nghĩ liệu mãi sau này cho đến lúc già nua, con cháu đầy đàn, có nên nói cho chúng là bà mặc dù bằng ngần này tuổi rồi nhưng vẫn chưa biết nấu ăn hay không.”
Lưu Luân chớp mắt, anh bụm miệng cười lớn khiến đối phương tức giận, anh từ từ vuốt ngực mình cao giọng. “Lúc đấy anh sẽ nói với chúng là, yên tâm, bà của các cháu cả đời này đã có ông làm đầu bếp riêng rồi, bà ấy chỉ việc yêu ông thật nhiều.”
Triệu Đình Đình đỏ mặt, cô đưa tay lên đánh vào không trung. “Đồ sến súa.”
“Mami…”
Đang ăn cơm lại nghe thấy âm thanh nho nhỏ phát ra từ phía cửa bếp, cả hai người đồng thời nhìn ra, phát hiện ra Tú Dao đã đứng ở đó từ lúc nào, hai mắt vẫn còn ngái ngủ, hai má đỏ hồng rất kỳ lạ.
Cô vội đứng dậy đi tới. “Con dậy rồi sao? Có đói không?” Vừa chạm tay vào khuôn mặt Tú Dao, Triệu Đình Đình liền giật mình rụt tay lại. “Lưu Luân, con bé bị sốt rồi, mặt nó nóng quá.”
Lưu Luân vội vã buông đũa đi tới, anh sờ tay lên trán Tú Dao. “Con có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Không...con khát nước.” Nói xong Tú Dao từ từ nhắm mắt, con bé ngã đổ người vào Triệu Đình Đình, hơi thở khò khè.