Nhận được câu trả lời quen thuộc từ Triệu Đình Đình, Địch Sa chỉ biết thở dài. “Em luôn nói với chị không muốn đem trao hy vọng cho Lưu Luân, nhưng hiện tại chính em đang gieo mầm hy vọng trong tim anh ấy suốt bao nhiêu năm qua.” Triệu Đình Đình dừng bước, cô ngẩn cả người ra không biết đối mặt với Địch Sa như nào, càng không biết phải trả lời chị ấy như thế nào. Đúng là bao nhiêu năm qua cô chưa từng chấp nhận tình cảm của Lưu Luân, xong chính cô lại đối xử với anh rất tốt, cô đơn giản nghĩ coi anh như người nhà...còn anh thì không hề như vậy.
“Em…” Triệu Đình Đình quay sang nhìn Địch Sa, cư nhiên cô bị chị ngắt lời.
“Đình Đình, hãy nhìn lại quãng thời gian em và Lưu Luân đi qua cùng nhau, biết bao nhiêu thăng trầm trong cuộc sống, lúc vui buồn hay hoạn nạn Lưu Luân đều bên em. Em quên sao? Hai năm trước nhà bố mẹ em bị cháy, khi đó một thân Lưu Luân chạy vào cứu bố em ra ngoài mặc kệ hiểm nguy. Còn nhớ lúc đám người xấu xa do Châu Châu ghen ghét với em trong Showbiz sai lái xe đâm mẹ em, khi đó cả nhà em và Lưu Luân đi với nhau, cũng lại là anh ấy mặc kệ tính mạng đáng giá của mình để lao tới cứu bác gái. Em thấy Lưu Luân không đáng với em ở chỗ nào? Tại sao em lại không hề động lòng? Em là tảng đá, hay khúc gỗ vô cảm vậy Đình Đình?” Địch Sa dừng bước, chị kể lại những lần cả cô và gia đình đối mặt với hiểm nguy, tất cả là nhờ có Lưu Luân mà mọi chuyện được giải quyết. Khuôn mặt chị có phần thương hại khi nhắc đến người đàn ông đã cố gắng suốt bốn năm qua nhưng nhận lại vẫn là sự thờ ơ của Triệu Đình Đình. Đôi khi chỉ cần một hành động bình thường của Triệu Đình Đình thì trong mắt Lưu Luân đó cũng hành sự ngọt ngào chớp nhoáng. Thật khó để có thể khiến Lưu Luân buông bỏ được thói quen này.
Triệu Đình Đình siết chặt nắm tay. Cô hồi tưởng lại cái đêm định mệnh ba năm về trước ngày mà cô được Lưu Luân trịnh trọng cầu hôn ở tầng thượng tòa khách sạn nổi tiếng nhất đô thành. Anh giống như một đứa trẻ, tươi cười chờ đợi và ngắm nghía ngôi sao lấp lánh trên cao, chỉ mong cầu nguyện là có thể hái xuống. Nhưng sao mà...nó vốn dĩ thuộc về thiên nhiên, nó vốn vô định và không được ai sở hữu một cách vẹn toàn, nó lơ lửng giữa khoảng không vô định, nay mất, mai tồn tại nhưng đâu ai biết nó ở chỗ nào khi một loạt vì sao sáng hơn đang lấp lánh bên cạnh nó. Chỉ có Lưu Luân là trường hợp đặc biệt nhìn nhận ra được ngôi sao mập mờ này bằng đôi mắt si tình, xung quanh anh có hàng triệu cô gái đẹp mê người, yêu anh mê muội. Anh để ý sao? Không, dường như cuộc sống của Lưu Luân từ khi nào đã xoay quanh ba chữ Triệu Đình Đình, thiếu cô...cuộc sống liền trở nên buồn chán và vô vị, anh sẽ không còn tìm thấy được lý do đáng sống của mình ở đâu nếu có một ngày Triệu Đình Đình thực sự rời bỏ anh mà biến mất.
Còn nhớ khi cô nhận bó hoa từ tay anh, trái tim cô đã đập loạn lên. Cô cảm động, chính là rất cảm động. Lưu Luân không những yêu cô, mà còn không quan trọng quá khứ cô đã xảy ra những gì, một lòng một dạ muốn lấy cô về để chăm sóc, để hết mực yêu thương. Cô đã ngập ngừng giây phút ấy, sự cô đơn, trống trải, buồn đau trong một giây nhất định đã biến mất trong mắt cô. Cô chỉ cần buông bỏ những thù hận không đáng có, cùng Lưu Luân sống đến đầu bạc răng long, chẳng phải rất hạnh phúc ư? Nhưng không thể, cảm giác khi buông lỏng cánh tay xuống cùng sự bất lực, không phải là vô tâm, nhưng cô càng không thể Lưu Luân chìm đắm bản thân trong men tình màu hồng, còn cô thì mãi mãi trao anh sự dối trá suốt nửa phần đời còn lại. Lưu Luân xứng đáng có những gì tốt nhất, mà trong đó không có cô!
“Em không thể…”
Lời nói của cô khi ấy như con dao nhọn cứa rạch tim Lưu Luân đến rướm máu.
“Đình Đình…” Khi anh gọi tên cô, chất giọng run run mà vô vọng. Anh đã nghĩ rằng cô sẽ đồng ý, dù là chưa yêu anh thì sau này anh cũng có thể cố gắng làm được điều đó mà…
“Lưu Luân, xin lỗi anh. Chúng ta không thể đến với nhau, đúng như những gì em nói với anh trước kia...em chỉ coi anh là một người bạn thân thiết. Em không muốn đánh mất tình bạn này của chúng ta, nếu anh còn lặp lại chuyện này một lần nữa, e rằng sau này đến việc gặp anh em cũng không muốn nữa.” Vừa nói Triệu Đình Đình vừa trả lại bó hoa hồng lấp lánh trên tay mình về vị trí Lưu Luân, giọng của cô lạnh cả đi, gương mặt vô hồn cùng thần sắc lạnh lùng đột nhiên xuất hiện. Cô chính là muốn Lưu Luân hãy từ bỏ cô đi, từ bỏ từ phút cô vô cảm với anh...tại thời điểm này.
Bó hoa được trả lại, Triệu Đình Đình cắn môi dứt khoát quay lưng đi, cô bước qua trái tim bằng những ngọn nến, thẳng chân ra khỏi sân thượng dưới sự chứng kiến của hàng chục nhân viên của nhà hàng, trong đó có cả Trần Hy Nhi…
Tưởng tượng lại cô mới thấy rằng mình thật sự vô tâm như thế nào, đổi lại là cô ở vị trí Lưu Luân,
không biết anh đã trải qua những giai đoạn cảm xúc nào, nhưng nếu là cô...cô thấy đó thật là kinh khủng. Kinh khủng hơn cả lời tỏ tình bị từ chối của cô, mối tình đầu chóng vánh ấy…chưa nở đã lụi tàn.
“Em sao vậy? Cứ ngẩn người ra.” Địch Sa thấy Triệu Đình Đình không nói gì, vội vỗ vào vai Triệu Đình Đình một cái giúp đối phương tỉnh ngộ.
Triệu Đình Đình có chút giật mình, cô nhìn Địch Sa, đôi mắt có chút thất vọng, vô vọng, rồi lại hoang mang và bối rối. “Chị Địch Sa, em muốn hỏi chị câu hỏi này, nhưng sợ chị tức giận và gợi lại những ký ức không hay…”
Địch Sa hơi nhíu mày, chị đưa tay lên gãi gãi đầu suy nghĩ, rất nhanh liền trả lời. “Cứ hỏi đi, nếu giúp được em thì chị sẵn lòng.”
Được sự cho phép của Địch Sa, Triệu Đình Đình ậm ừ, hai má hơi hồng lên, cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa, có nên hỏi đúng trọng tâm của vấn đề không? Hay là mượn gió bẻ măng vậy…
“Khi xưa chị từng rất thích Lưu Luân mà…” Cô nhẹ giọng, mắt len lén nhìn thái độ của Địch Sa, quả nhiên nghe đến đây chị ấy lập tức đỏ bừng mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Triệu Đình Đình. “Chị thậm chí còn vì anh ấy làm nhiều điều mà cho đến giờ chị còn không dám tin đó là sự thật. Vậy tại sao…” Triệu Đình Đình ngừng lại, cô không dám nói.
“Tiếp tục đi.” Địch Sa hắng giọng lấy lại khí chất ban đầu, dù sao cũng chỉ là quá khứ, có lẽ thời gian đã chôn vùi đi tất cả rồi, trong mắt ba người họ bây giờ đơn giản là những người bạn thân thiết.
Triệu Đình Đình thở phào một cái như trút mọi sầu lo ra, cô hỏi. “Tại sao chị lại có thể dễ dàng từ bỏ Lưu Luân để lấy người đàn ông khác, sống hạnh phúc và sinh ra...Tú Dao?”
Cô thật sự rất tò mò, chỉ cần nhận được câu trả lời đúng đắn từ Địch Sa, Triệu Đình Đình cô có thể giúp Lưu Luân tìm một người mới rồi, và anh sẽ không si tình cô một cách khó hiểu như vậy.
Nghe đến đây Địch Sa liền bật cười, giống như Triệu Đình Đình đang gợi lại một khoảng ký ức hạnh phúc và vui vẻ vậy. Đợi khi Địch Sa cười xong, chị từ tốn. “Duyên số đấy, oan gia ngõ hẹp. Chị và anh ấy rõ ràng là ban đầu không có ấn tượng tốt gì về nhau, còn cưới được nhau có lẽ là nhờ vào phước đức đã tu từ nghìn năm trước. Biết tại sao chị nói là nghìn năm chứ không phải kiếp trước không? Địch Sa nhìn Triệu Đình Đình lắc đầu, chị tiếp tục. “Phải tu trăm kiếp mới gặp được nhau, đó là cái duyên, phải tu nghìn kiếp mới nên duyên vợ chồng, đó là nợ. Hiện tại chị và anh ấy rất hạnh phúc, có lẽ chúng ta sẽ không thể mơ tưởng về tương lai với một người nào đó mà mình thích, bởi người mình thích thì không có nghĩa tương lai mình và họ được ở bên nhau, giống như chị và Lưu Luân. Mà đôi khi định mệnh đã ở ngay trước mắt mà chúng ta không nhận ra điều đó.” Vừa nói Địch Sa vừa cười mỉm, nghĩ đến người chồng mẫu mực lại biết chăm lo cho gia đình của mình, chị chỉ biết thầm cảm ơn trời phật vì đã cho chị gặp anh.
Cái duyên rồi đến cái nợ. Thì ra là như vậy, thì ra cô và Lưu Luân gặp được nhau cũng chỉ là cái duyên…kể cả người ấy. Giống như là cô và họ bước qua đời nhau, nhưng lại không thể bên nhau trọn đời. Cô thầm bóp nghẹt trái tim mình, cô tự nghĩ...rồi ai sẽ là cái nợ bước đến bên cô, một người mà cô chưa từng dám nghĩ, chưa từng dám mơ mộng, cũng không dám ngờ tới.
Nói như vậy là phải đợi đến khi cả Lưu Luân tìm ra chân ái của đời mình thì anh ấy mới có thể buông bỏ cô sao? “Anh ấy đã ba mươi tuổi rồi, phải đợi đến bao lâu để gặp người mình thích?”
Địch Sa ngưng cười. “Có lẽ cả đời này anh ấy chỉ có duyên với em, nhưng cũng không có nợ với ai.”
“Em vẫn mong Lưu Luân có thể quên em đi và bắt đầu với một người con gái thật tốt.” Triệu Đình Đình cười trí trá, cô tiếp tục những bước đi của mình cùng Địch Sa, hai người cùng quay trở lại phòng của Tú Dao mà không để ý góc khuất ở đó hộp thuốc trong tay người đàn ông đã bị bóp đến biến dạng. Lưu Luân trầm mặc, ánh mắt thẫm lại chỉ còn một màu đen trong bóng tối, màu xanh của sự hy vọng...đã mất.
“Mẹ!” Cánh cửa mở ra, vừa nhìn thấy Địch Sa, Tú Dao mắt sáng bừng đưa hai tay ra, muốn ôm lấy Địch Sa.
Địch Sa nhìn thấy con liền như nhìn thấy cả khối gia sản khổng lồ, chị chạy đến ôm hôn lấy con mình. “Con yêu, nhớ mẹ phát ốm rồi?”
Trong lúc hai mẹ của nhà Địch Sa đang ôm lấy nhau, Triệu Đình Đình nhìn quanh căn phòng không thấy Lưu Luân, anh ấy đã đi đâu?
Một lúc sau Lưu Luân quay trở lại, trên khay là ba cốc nước cam. Bởi anh là người thông báo cho Địch Sa là Tú Dao bị ốm, nên cũng không thấy lạ nếu có nhìn thấy Địch Sa ở đây.
“Anh đã đi đâu vậy?” Triệu Đình Đình tiến đến.
Lưu Luân lạnh nhạt. “Pha nước mời khách.”