“Chị Đình Đình, em ở đây!”
Vừa được cho nghỉ ngơi giữa giờ, Triệu Đình Đình uể oải, người vẫn mặc bộ quần áo được thiết kế độc đáo, khuôn mặt trang điểm sắc sảo. Thấy Liên Liên đứng bên ngoài vẫy tay, cô cười đi đến.
“Chị uống đi, vất vả cho chị rồi.” Liên Liên đưa chai nước khoáng cho Triệu Đình Đình, tay kia cầm khăn giấy, chấm chấm mồ hôi trên trán Triệu Đình Đình. Đứng giữa bao nhiêu ánh đèn chiếu vào người, hẳn là rất nóng.
Không uống nước đã hai tiếng nên giờ cổ họng khát khô, Triệu Đình Đình nhận lấy chai nước, mở nắp ra uống một ngụm. Uống xong cảm giác cuộc sống liền như nở hoa, trước đó mắt cô chỉ có hai màu đen trắng.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
Liên Liên nhìn điện thoại sau đó ngẩng đầu báo Triệu Đình Đình chính xác từng giây phút.
“Đã là mười giờ đêm rồi, chúng ta chỉ cần chụp một chút nữa là xong.” Nói một chút nữa thế thôi, thật ra còn rất nhiều những kiểu dáng còn thiếu trong bộ sưu tập của nhà thiết kế. Dễ gì đêm nay được về sớm và ngủ sớm chứ.
Triệu Đình Đình ngồi xuống ghế, cô ngửa đầu ra sau thở dài, mắt nhắm nghiền lại. Cô ước gì vài phút nghỉ ngơi ít ỏi này cũng có thể chợp mắt ngủ một lát.
Mắt đột ngột mở bừng, Triệu Đình Đình ngồi thẳng lưng dậy vuốt vuốt ngực. C...chuyện gì vậy?
“Chị gặp ác mộng à? Vừa mới chợp mắt mà ngủ nhanh vậy sao?” Liên Liên ngồi bên cạnh chớp chớp mắt nhìn Triệu Đình Đình.
“Chị nghe thấy tiếng một đứa trẻ gọi mình bằng mẹ.” Triệu Đình Đình dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn không trung. Lẽ nào là Tú Dao đã nhớ cô rồi? Nhưng tiếng gọi này thật đặc biệt, nó không ngọt ngào như miệng lưỡi của Tú Dao, hơn nữa nó gọi cô bằng mẹ, không phải mami…
Không hiểu sao trong lúc suy nghĩ đầu Triệu Đình Đình lại hiện lên hình ảnh lém lỉnh của thằng nhóc đó, Sở Hàn. Cô và nó thật sự quen biết nhau sao? Cô vẫn mong chờ câu trả lời từ Sở Hàn, khả năng hội ngộ giữa hai người rất ít, Triệu Đình Đình cô rất bận bịu với công việc, không biết ngụ ý của thằng nhóc là gì.
Cô quay sang nhìn Liên Liên,mày hơi nhíu lại. Liên Liên là người đi theo cô suốt mấy năm nay kể cả ngày hay đêm. Nhất định con bé biết được cô đã tiếp xúc với những ai. “Liên Liên, trong số những đứa trẻ hâm mộ chị, có ai tên Sở Hàn không?” Nghĩ lại câu hỏi có phần không rõ ràng và khó hiểu, Triệu Đình Đình lại bào chữa. “Ý chị là những đứa trẻ mà chị đã gặp qua. Tiếp xúc qua chẳng hạn?”
Liên Liên cười gượng đưa tay lên gãi gãi đầu. “Chị hỏi thế em biết trả lời thế nào, rất nhiều, tên của chúng em không nhớ được. Sở Hàn hình như mới lần đầu em nghe.”
Nhận được câu trả lời không như mong muốn, Triệu Đình Đình thu lại sự hy vọng. Ở Mỹ mà Sở Hàn có vị trí lớn như vậy dù là người ngoại quốc, rốt cuộc nó là ai nhỉ?
“Chị bị đứa bé nào làm phiền phải không?” Liên Liên tò mò.
Triệu Đình Đình lắc đầu. “Không có gì, cảm giác hơi kỳ lạ một chút. Khi về nước tốt nhất nên đi khám bác sĩ xem bị sao.” Hoặc làm việc quá nhiều dẫn đến chuyện cô bị rối loạn động mạch thì sao, tim cô đập rộn cả lên…
“Giờ nghỉ hết rồi, Layla, cô có trong đó không? Chúng ta cùng làm việc thôi nào!”
Bên ngoài là tiếng thúc giục, nhìn đồng hồ trong phòng trang điểm Triệu Đình Đình mới biết mười năm phút đã trôi qua.
Cô và Liên Liên vừa ra khỏi phòng, chiếc điện thoại của cô để trên bàn liền rung lên mấy hồi, màn hình vẫn còn nhấp nháy một mẩu tin nhắn từ số máy lạ ghi rõ địa điểm.
Mười hai giờ hơn mới xong công việc, Triệu Đình Đình sau khi thay quần áo và tẩy trang cô mới cầm lên chiếc điện thoại trên bàn. Liên Liên từ bên ngoài đi vào đưa tay lên miệng ngáp một cái vẻ mệt mỏi.
“Chị Đình Đình, chúng ta về thôi, em buồn ngủ lắm rồi.”
Đọc được dòng tin nhắn, ánh mắt Triệu Đình Đình đen sầm lại, sự mệt nhoài biến mất thay vào đó là sự nghiêm túc và gấp gáp. Cô cầm lên chiếc áo khoác trên ghế. “Em về khách sạn trước đi, chị đi có việc.”
Liên Liên chạy theo. “Muộn rồi, giờ này chị định đi đâu?”
“Không cần để tâm, đừng nói chuyện này với ai. Đừng đi theo chị!” Triệu Đình Đình tháo giày cao gót ra chạy cho tiện, cô đưa đôi giày lên đung đưa.
Ra đến bên ngoài Studio, Triệu Đình Đình lập tức lên chiếc taxi gần đó. Xe đi đến một con đường vắng vẻ, hai bên là hàng cây khô chết đứng, tiếng gió thổi hoang vu rất đáng sợ. Bác tài là người quốc tịch Mỹ, đôi mắt xanh cùng biểu cảm có chút lo sợ. “Tiểu thư, cô đến đây làm gì vậy?”
Triệu Đình Đình đang nhìn ngắm cảnh bên ngoài liên giật mình. “Tôi có một cuộc hẹn ở đây.” Trả lời bằng chất giọng lễ phép, cô cười hòa nhã.
Bác tài thấy vậy còn rợn người hơn, tay cầm vô lăng run run. “Nơi đây có rất nhiều vụ mưu sát xảy ra. Tiểu thư nên cẩn thận vẫn hơn. Đã đến nơi rồi, tiểu thư thanh toán tiền giúp tôi.”
Triệu Đình Đình rùng mình, lông tơ dựng đứng cả. Ở đây nhiều vụ mưu sát diễn ra, Lâm Bác hẹn cô đến đây là có ý gì? Có kế hoạch gì cũng nên bàn bạc ở một nơi đàng hoàng chứ.
Rút trong túi áo ra tờ đô la giá trị lớn, để an ủi tinh thần của bác tài, Triệu Đình Đình đưa xong thì mở cửa xe luôn. “Không cần trả tiền thừa. Cảm ơn bác nhé, bác về cẩn thận.”
Taxi sau đó phóng vù đi với tốc độ nhanh chóng, cả con đường tối đen chỉ còn lại một mình Triệu Đình Đình. Cô nhìn khắp xung quanh tìm kiếm vẫn không thấy một bóng người. Ban nãy đọc tin nhắn của Lâm Bác, anh ta không hẹn rõ địa chỉ nhà, chỉ để lại tên của con
đường này. Không biết là cô có đến muộn hay không nhưng tại sao giờ này còn chưa thấy anh ta vác mặt tới xuất hiện.
“A…” Đột nhiên cảm thấy cổ mình bị vật sắc kè cạnh, Triệu Đình Đình bàng hoàng giữ yên tư thế, cô nhìn xuống bên dưới mình rồi liếc mắt ra phía sau.
Một con dao đã yên vị trên cổ cô, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể làm nó cứa sâu vào da thịt. Bả vai Triệu Đình Đình bị giữ chặt đến đau đớn, cô thầm nuốt một ngụm nước bọt. “Anh biết anh đang làm cái gì không?”
Lâm Bác nhếch mép. “Việc tôi làm, đương nhiên là tôi biết.”
“Anh định giết tôi? Vậy thì kế hoạch của anh sẽ không bao giờ thành công đâu, đồ hèn nhát.” Triệu Đình Đình cau mày nhỏ giọng, đối với một kẻ sát nhân thì vẫn nên khôn khéo, bởi chỉ cần bất cẩn thì mạng của cô sẽ không còn.
“Ha ha, lớn miệng lắm. Đi theo tôi.” Lâm Bác buông con dao khỏi cổ Triệu Đình Đình, anh ta đi dọc con đường tối đen phía trước, trên tay có một cái đèn pin rọi sáng dẫn lối.
Triệu Đình Đình siết chặt hai lòng bàn tay, cô nhẫn nhịn để đi theo Lâm Bác, hai phút sau trước mắt cô đã là một chiếc xe ô tô, nhìn thì có vẻ cũ kỹ nhưng lại là loại đắt tiền. Chiếc xe rất lớn, cô đoán khoảng trống bên trong thừa sức chứa mấy chục người.
“Vào trong.” Lâm Bác hất mặt vào cánh cửa xe ô tô đã mở sẵn, ra hiệu cho Triệu Đình Đình phải vào trong.
Vào thì vào, nghĩ Triệu Đình Đình cô sợ sao? Ngay từ đầu tìm đến Lâm Bác là cô đã đi vào một con hẻm nhỏ khó có thể thoát ra rồi, mọi tâm lý đều được cô chuẩn bị. Chỉ là khi đặt chân vào trong xe, người ngồi bên trong không thể không khiến cô ngạc nhiên đến nỗi mặt tái đi ba, bốn phần. Những ký ức xấu xa lần lượt ùa về trong đầu cô.
“Ô...Ông. Là ông?” Triệu Đình Đình run run tay chỉ vào khuôn mặt của Lục Viên, bác ruột của Hựu Hựu...không, không đúng, nói đúng hơn là bác của Lục Niên, người đã chết trong vụ hỏa hoạn ở biệt phủ Sở gia bốn năm trước.
Lục Viên nhìn thấy Triệu Đình Đình, ông ta nhanh tay rút ra khẩu súng lục, thẳng tay chĩa vào đầu Triệu Đình Đình. “Cháu dâu, lại gặp cháu rồi.” Dứt lời Lục Viên nhướng mày, ông ta đã già đi rất nhiều, khuôn mặt đều là nếp nhăn. Ánh mắt ông ta ra hiệu, bắp ép Triệu Đình Đình vào trong xe.
Quay lại phía sau nhìn, Triệu Đình Đình thấy Lâm Bác cầm sẵn con dao nhọn đứng đấy, vài tên cao lớn từ trong xe đi xuống bao vây quanh xe, cô muốn chạy cũng không thể.
Chỉ tiếc là Triệu Đình Đình cô lại không muốn chạy. Đúng là duyên số, người thứ hai cô muốn tìm chẳng phải Lục Viên sao? Thật không ngờ Lâm Bác và Lục Viên đã hợp tác với nhau để lên kế hoạch trừ khử Sở Minh Thành, cùng nhau sang Mỹ suốt bao năm qua.
Cửa xe đóng lại, ánh đèn vàng trong xe chiếu sáng gương mặt từ người, cô ngồi đối diện Lâm Bác và Lục Viên, bọn họ nhìn cô chăm chăm.
“Hẹn tôi ra đây có chuyện gì, chúng ta vào thẳng vấn đề.” Triệu Đình Đình là người mở lời trước. Nhìn lại lòng bàn tay cô đã thấy ướt đẫm mồ hôi.
Một cảm giác bị chèn ép xuất hiện khiến cô không thể nào thở bình tĩnh. Nhìn Lục Viên cô lại nhớ đến khoảnh khắc ô cửa sổ ấy vỡ tan thành nghìn mảnh vụn, Lục Niên cứ thế rời khỏi cõi đời mà không có một lời ly biệt. Mùi xăng, mùi tro, mùi gió, mùi đất, mùi nước mưa. Tất cả khiến cô như phát điên.
“Bình tĩnh, cháu…”
Lục Viên vừa mở miệng đã bị Triệu Đình Đình cắt ngang. “Ông biết tôi và Lục Niên không phải là vợ chồng thực sự rồi, đừng gọi tôi là cháu dâu nữa, làm ơn!” Lóe lên trong ánh mắt của Triệu Đình Đình là vài mạch máu đỏ li ti.
Lục Viên lạnh lùng đưa khẩu súng lên chạm nòng súng vào giữa trán Triệu Đình Đình. “Suỵt, đừng nhắc đến tên cháu trai đáng thương của ta. Súng không có trái tim.”
Triệu Đình Đình thở hổn hển, cô toát mồ hôi nhìn khẩu súng đang dí sát trên trán mình, cảm giác lạnh lẽo ngấm vào máu cô từng chút một.
“Vài năm không gặp, nhìn cô ra dáng người lớn rồi, không giống ả đàn bà không biết điều nhiều năm trước. Biết giữ mồm miệng là tốt.” Ông ta đánh giá Triệu Đình Đình bằng ánh mắt mà cô cho rằng thật ghê tởm.
“Ông muốn gì?” Triệu Đình Đình nhìn hai người trước mắt, lòng như cuộn trào lên một dòng máu tanh, cổ họng bị đẩy lên một thứ khó tả. Cô biết rõ mình đang trong vòng xoáy nguy hiểm, bản thân cô cũng không phân biệt được mình làm đúng hay sai, cô thật sự có muốn cùng họ...hại Sở Minh Thành không.
Lục Viên hạ súng, đưa tay lên gáy bẻ cổ kêu rắc một cái, giọng nói đúng như một con sói già đứng đầu bầy đàn. “Tôi cần gấp…” Mắt nhìn lên, ông ta nhếch mép khi thấy bộ dạng vừa hồi hộp vừa lo lắng của Triệu Đình Đình. “Năm triệu USD.”