Không những vậy, cô ta lại xinh đẹp, đậm sắc xuân quang. Trước giờ Sở Tố chưa từng thấy qua nữ hầu này. Hơn nữa ban nãy người bê khay sữa đi dọc hành lang là một người khác, người nằm trên giường bây giờ rốt cuộc là ai.
Chồng ư? Triệu Đình Đình lay động đôi mi, cô đối mặt với người phụ nữ có nét sắc sảo trước mắt mình, nhìn có vẻ già dặn so với cô, có lẽ đã là độ tuổi hai chín hoặc ba mươi. Cô ấy quả nhiên đã gọi Sở Minh Thành là chồng, cô ấy thật sự là vợ của Sở Minh Thành...là phu nhân chính thức, là người danh chính ngôn thuận làm vợ Sở Minh Thành, làm mẹ của con anh. Là phu nhân của gia tộc họ Sở.
Nhìn lại bản thân mình, cô đang làm cái gì ở đây? Nhìn quần áo xộc xệch của mình bây giờ, nhìn dáng vẻ nằm thướt tha của mình trên giường của một người đàn ông đã có vợ. Cô là người thứ ba chen chân vào mối quan hệ của bọn họ, cô đã phá vỡ niềm hạnh phúc của cô gái kia có đúng không? Cô đúng là người không giữ được nhân phẩm, một người tự khinh rẻ bản thân, Triệu Đình Đình, mày quá dày mặt rồi, biết họ đã có vợ, mày còn định rung động bao lần nữa đây?
Cô ngồi dậy chỉnh lại quần áo, gương mặt lạnh tanh không mang theo một tia biểu cảm, dứt khoát bước chân xuống dưới giường, Sở Minh Thành vốn dĩ níu tay cô nhưng lại bị hụt, anh khó hiểu nhìn Triệu Đình Đình. “Định làm gì?” Anh hạ giọng.
“Sao, Sở Minh Thành, anh đang ra giọng với ai vậy? Vợ yêu của anh đã đến rồi, nên giải quyết với chị ta thay vì tìm người thỏa mãn chăn ấm đệm êm thấp kém như tôi đi.” Triệu Đình Đình cười nhạo báng Sở Minh Thành, càng giống như tự cười cợt nhã chính mình, tại sao cô lại đáng thương thế này, rốt cuộc kiếp trước cô đã làm gì sai sao…
Sở Minh Thành chậm rãi bước ra khỏi giường, anh lặng lẽ nhìn Triệu Đình Đình, tức khắc lại nhìn Sở Tố đứng ngoài cửa bằng vài tia đe dọa đáng sợ khiến cô ta run rẩy.
“Mày...mày là ai? Mày dám vào phòng chồng tao, mày định dụ dỗ anh ấy đúng không?” Sở Tố không dám đổ hết tội lên đầu Sở Minh Thành, dù sao cô ta cũng trọng chức phu nhân hiện tại của mình, điều đáng quan tâm hơn chính là mạng sống của cô ta, chỉ cần làm Sở Minh Thành bức bối, anh liệu có còn nể mặt tiểu Hàn mà tha cho cô ta một mạng không.
Triệu Đình Đình nhăn mặt nhìn Sở Tố, chẳng phải cô ta đã thấy rõ Sở Minh Thành đang áp bức cô sao, nhìn thực sự giống cô dụ dỗ Sở Minh Thành? Cô ta là nhìn gà hóa cuốc hay ngay từ đầu mắt đã bị cận thị vậy. Nhìn mặt mũi người tên Tố Tố này cũng chẳng có gì tốt đẹp, đặt chân vào Showbiz bao nhiêu năm, mắt nhìn người của Triệu Đình Đình tuyệt đối không có vấn đề.
“Câm miệng!” Sở Minh Thành đưa tay chỉ mặt Sở Tố khiến cô ta câm nín, chỉ biết uất ức nhìn anh bằng đôi mắt ngấn nước rồi lại trừng lên nhìn Triệu Đình Đình, người đã đưa được Sở Minh Thành lên giường một cách dễ dàng.
“Bốn năm nay, từ ngày sinh con ra anh chưa một lần động chạm vào em thì thôi. Anh xa lánh em, anh ghét bỏ em thì thôi đi. Vậy mà giờ anh lại có hứng với ả đàn bà hôi hám, bẩn thỉu làm người hầu này sao Sở Minh Thành? Em rốt cuộc có phải vợ anh không? Hay là ả thì anh mới muốn lấy làm vợ?” Sở Tố muốn xông tới đánh Triệu Đình Đình, nhưng sợ Sở Minh Thành nên lại thôi. Cô ta bắt đầu kể khổ quãng thời gian không tình yêu suốt bốn năm qua, kể từ ngày mẹ tròn con vuông với tiểu Hàn, Sở Minh Thành đã ép cô ta ra ở phòng riêng, trong khi tiểu Hàn anh vẫn chăm sóc thường xuyên, còn cô ta lại coi như là không khí.
Từ khi sinh tiểu Hàn xong cô ta còn chưa được công nhận làm phu nhân chính thức, những ai biết cũng chỉ là do cô ta thuê người kín miệng đi lan truyền tin khắp gia tộc mà thôi. Một đám cưới hoành tráng trong mơ của Sở Tố mãi cho đến giờ vẫn chưa thành hiện thực, một chiếc nhẫn kim cương đến giờ vẫn chưa thấy có ở tay mà đeo, hay đơn giản thôi, mỗi lần Sở Tố đề cập đến chuyện kết hôn đều bị Sở Minh Thành gạt bỏ cho qua, anh không hề có ý định đăng ký kết hôn, đơn giản anh giống như coi tiểu Hàn là con nhưng đối với mẹ nó lại không bằng phế vật! Sở Minh Thành coi cô ta là máy đẻ không hơn không kém.
Triệu Đình Đình kinh ngạc lắng nghe, hóa ra hai người họ thật sự có một đứa con, nhưng bốn năm chưa động đến Tố Tố đó đúng là quá quắt, là vợ của anh cơ mà, tại sao anh lại không muốn động chạm chứ, để đến bốn năm thì nhất định có gì đó khó giải thích. Lẽ nào Sở Minh Thành bị...yếu sinh lý?
Cô mím môi quay lại nhìn Sở Minh Thành, nhìn cơ ngực to và vạm vỡ lộ qua khuy áo bị hở đó. Nhìn giống yếu sinh lý sao? Sở Minh Thành không thể nào yếu sinh lý, anh có thể giết chết một người phụ nữ trên giường nữa kìa!
Vậy thì lý do gì mà không thân mật với vợ mình, hôn nhân bị ép buộc ư. Nhìn vào sâu thẳm đáy mắt của Sở Minh Thành, cô thấy anh không có chút tình cảm nào dành cho người tên Tố Tố kia. Chuyện này thật khó lý giải. Còn lời Sở Minh Thành nói nhớ cô...là sao đây.
“Tôi nói cô câm miệng, cô giả điếc vậy thì để tôi cắt tai cô.” Anh dùng khuôn mặt u ám chiếu thẳng vào Sở Tố, cô ta nuốt một ngụm nước bọt,
không nói thêm câu nào vì sợ bị cắt tai.
“Đình…”
“Đừng nói gì thêm.” Sở Minh Thành muốn gọi tên cô, cuối cùng lại bị Triệu Đình Đình dùng lời nói lạnh nhạt cắt ngang.
Cô cảm thấy được Sở Minh Thành đã phẫn nộ như nào khi cô dám chen ngang lời anh như vậy. Suy cho cùng Sở Minh Thành vẫn là người lạnh lùng và rất thích trừng phạt kẻ trái lời. Cô thôi nhìn Sở Tố, đôi mắt dừng lại ở tấm ga giường, súng của cô và Sở Minh Thành đang ở đây.
Nhanh như gió, Triệu Đình Đình dứt khoát cầm lên hai khẩu súng, súng của mình cô cất vào bao bên hông, súng của Sở Minh Thành cổ cầm trên tay, chĩa thẳng vào Sở Tố, từng bước đi đến.
Làm tiểu thư nhà quyền quý từ nhỏ đến lớn, vặn chai nước còn khó khăn, nhìn thấy mình bị đe dọa tính mạng Sở Tố bất giác lùi lại vài bước, đồng thời đưa hai tay lên. “Cố định làm gì, đừng làm càn, cô biết tôi là ai không?”
Triệu Đình Đình cười rạng rỡ, nụ cười xinh đẹp lại bình thản. “Đương nhiên tôi biết cô là vợ của Sở Minh Thành. Ngoài vợ của Sở Minh Thành ra thì có thể là gì nữa? Sợ à, đừng sợ! Nhắm mắt vào viên đạn này sẽ xuyên qua bộ não của cô một cách vô tình mà cô không hề hay biết.”
Ồ, xem con cáo nhỏ kìa. Dường như đã rất mạnh mẽ và có khí chất, cầm súng còn không run tay, vậy là đối với anh thì sợ hãi, còn với người khác thì không? Triệu Đình Đình này đúng là vẫn rất thú vị, một người chứa ẩn rất nhiều bí mật cần khai phá mà có khi cả đời anh vẫn không tìm ra hết sự lý giải. đam mỹ hài
“Sở Minh Thành, anh mau cứu em, cứu em đi Sở Minh Thành!” Sở Tố vô vọng và cực kỳ ớn lạnh khi tưởng tượng ra viên đạn nóng hổi xuyên qua đầu mình. Ít ra thì chết cũng đừng đau đớn như vậy, mà căn bản cô ta chưa muốn chết!
Ngỡ Sở Minh Thành sẽ tới để ngăn mình lại và cứu Tố Tố, thế mà sau khi Tố Tố cầu xin khản cổ với Sở Minh Thành vẫn không thấy phản hồi. Cô nhìn thấy Sở Minh Thành đang đứng khoanh tay nhìn mình hành động như đang rất mong chờ vậy.
“Tại sao anh không cứu cô ta?” Triệu Đình Đình nhíu mày.
Sở Tố dùng đôi mắt đáng thương, long lanh nhìn Sở Minh Thành van xin, ít ra cô ta cũng là mẹ của tiểu Hàn, Sở Minh Thành nên biết điều đó.
“Tại sao phải cứu, em cứ bắn đi. Tôi cho phép em bắn.” Sở Minh Thành nhướng mày hất mặt về phía Sở Tố dưới sự kinh ngạc của cả hai người phụ nữ trong căn phòng.
“Sở...Minh Thành, anh nói gì vậy?” Sở Tố ngồi phịch xuống đất, vừa ngồi xuống thì đương nhiên nòng súng trên tay Triệu Đình Đình cũng chĩa vào đầu cô ta.
Triệu Đình Đình giãn đôi chân mày, cô nhìn Sở Minh Thành không cảm xúc. “Hừ, Sở Minh Thành, anh nên xuống địa ngục sớm nhất có thể.” Dứt lời triệu Đình Đình nhân lúc Sở Tố đang thất thần liền chạy qua cô ta, biến mất khỏi căn phòng trong giây lát, không một ai níu kéo cô, cũng không ai gọi tên cô. Sở Minh Thành cứ thế mà để cô tẩu thoát dễ dàng, không thể tin nổi.
Trở về căn cứ của Lục Viên, mặt mũi của Triệu Đình Đình vẫn còn đông cứng, cô đang định thần lại những chuyện vừa xảy ra, tua lại từng thước phim ký ức ban tối, khi mà mình còn ở bên cạnh Sở Minh Thành. Sở Minh Thành lạnh nhạt với vợ mình đến đáng sợ. Đối với cô...gọi em và tôi? Cách xưng hô mà cô chưa từng được biết đến khi bên anh vài năm về trước.
Đến gần căn cứ bí mật, đột nhiên tiếng còi báo động làm Triệu Đình Đình tỉnh ngộ, cô xé một lớn tạp dề nhỏ đưa lên che mặt mình lại, hòng tránh trường hợp bị người ngoài phát hiện ra mình là Layla. Nhưng rồi một tình huống động trời đang xảy ra trước mặt cô.
Căn nhà cũ đó đang bốc cháy lớn, hai tòa nhà bên cạnh cũng đang bị ảnh hưởng, lửa và khói hòa lại làm một, đứng cách xa vẫn thấy nóng bức.
Cô mất cân bằng lảo đảo chân, toàn thân đổ xuống đất trong vô thức, cô nhìn ngọn lửa đang rực lên trong mắt mình, giống hệt ngọn lửa năm nào, giống hệt khoảnh khắc Lục Niên biến mất mãi mãi sau khung cửa sổ kính…
“Làm ơn, chuyện gì đã xảy ra?” Níu giữ một người dân đang đứng gần đó bàn tán. Triệu Đình Đình hỏi.
Người đó có vẻ cũng là người thích kể chuyện, bà ta trả lời ngay. “Nghe nói đây là căn cứ của mấy tên trộm. Vừa rồi cảnh sát đã tìm ra được nơi bọn họ giấu vũ khí trong này. Một trong số bọn họ hình như đã tống tiền kẻ đứng đầu tổ chức không thành công, hắn đã lấy đi cái điều khiển gì đó của người đứng đầu, sau đó thản nhiên đi cướp của. Cảnh sát rượt gần đến nơi thì phát hiện căn nhà đã bị đổ đầy xăng và bốc cháy hết cửa ra vào rồi. Tối nay gió lớn, đội cứu hộ đến nơi thì đã thành ra thế này. Cái người cầm điều khiển đó hình như vừa được đem ra ngoài, thi thể cháy đen rồi!”
Từng chi tiết Triệu Đình Đình đều nghe rõ, cô theo hướng chỉ tay của bà ta mà lại gần chiếc cáng thương đang bị bao vây bởi người dân hiếu kỳ. Tay của hắn...là chiếc điều khiển có nút đỏ mà Lục Viên đã từng cho cô xem.
“Không, không thể nào…”
"