SỚM ĐÃ CÓ BẢO BỐI

Cậu bé năm xưa


trước sau

“Đình Đình, cậu nghỉ lâu như vậy có ảnh hưởng đến danh tiếng không?” Trần Hy Nhi mặc bộ đồ ngủ lụa tơ tằm, cô nằm dài trên ghế lướt điện thoại, không quên hỏi Triệu Đình Đình, người đang uống nước cam nhàn nhã trên ghế.

Triệu Đình Đình uống xong một ngụm liền lắc đầu. “Không hề gì.” Nói xong liền nhìn bộ dạng nằm xấu xa của Trần Hy Nhi. “Còn cậu thì sao? Đã ở nhà mình ba ngày rồi.”

Trần Hy Nhi ngáp một cái thật dài, nước mắt rơm rớm. “Dào ôi, không có mình thì công ty vẫn hoạt động bình thường dưới sự giám sát mà. Cậu nhìn xem.” Trần Hy Nhi đưa điện thoại ra cho Triệu Đình Đình nhìn.

Cứ tưởng Trần Hy Nhi an nhàn nằm lướt các web để giải trí tinh thần, Triệu Đình Đình không ngờ cô bạn thân vẫn đang chăm chỉ theo sát nút những chiếc camera được gắn ở các phòng làm việc khác nhau trong tòa soạn của cô ấy, chẳng trách nãy giờ Trần Hy Nhi vẫn luôn tập trung.

“Làm nhà báo có vất vả không?” Bất giác Triệu Đình Đình hỏi, mắt chớp chớp tò mò. Cô đã bỏ nghề viết cho đến nay cũng đã gần bốn năm, các dự án cô tạo, các bản thảo dở dang bây giờ cô đều không nhớ nội dung như thế nào, nghề báo chí cũng là thu thập những tin tức mới mẻ hay đáng chú ý để viết ra một bài báo nóng hổi cho người đọc, Triệu Đình Đình cũng muốn thử qua nghề này xem sao, nhưng nghĩ lại lịch làm việc dày đặc của mình, mấy lần muốn đề nghị Trần Hy Nhi cho tử sức rồi lại thôi. Cô chỉ có sức của con người chứ không có sức của quái vật!

Trần Hy Nhi ngao ngán thở dài. “Nghề gì chẳng vất vả, có ý chí hay không thôi. Nếu mình không có đam mê thì đã bỏ nghề từ lâu rồi, đâu có ngày hôm nay.” Cô ngồi dậy, nhúp một quả nhỏ trên bàn cho vào miệng, nhìn Triệu Đình Đình trả lời.

Triệu Đình Đình gật gù. “Đã lâu rồi mình không động tay vào chữ, khả năng viết của mình có lẽ không còn như xưa.”

“Thôi đi nàng, nàng đừng có mơ tưởng sang nghề viết một lần nữa, an vị làm idol quốc dân cho tôi đi.”

Là bạn thân của Triệu Đình Đình đã lâu, nghe những lời nửa vời của Triệu Đình Đình thì Trần Hy Nhi lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Chắc chắn ngày tường rảnh rỗi quá nên Triệu Đình Đình lại vẩn vơ nghĩ về quá khứ rồi.

Cô bật cười đặt cốc nước cam xuống bàn. “Mình biết rồi, chỉ hỏi cho có.”

Hôm nay Liên Liên xin nghỉ phép về chơi với gia đình, trong nhà chỉ còn lại Trần Hy Nhi. Triệu Đình Đình đang định bắt chuyện sang một vấn đề khác thì chuông cửa kêu lên mấy lần, cô tò mò đứng dậy. “Không biết ai đến nhà.”

“Biết đâu chồng về.” Trần Hy Nhi cười xấu xa, nghe cũng đủ biết Trần Hy Nhi đang ám chỉ Lưu Luân.

Triệu Đình Đình lườm yêu Trần Hy Nhi một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài mở cửa, cửa vừa mở ra đã thấy thiên thần bé bỏng lao tới ôm chân mình. Tú Dao ngẩng lên khuôn mặt hồng hào, nó cười tươi. “Mami!”

“Tú Dao?” Triệu Đình Đình vui vẻ cúi xuống bế lên Tú Dao, cô nhìn phía trước, là Lưu Dực. “Là anh à?”

Thật khó có thể công nhận được điều này, Lưu Dực và Địch Sa đã kết hôn và là bố mẹ ruột của Tú Dao. Mỗi lần nhìn thấy Lưu Dực, khuôn mặt có nét giống Lưu Luân này cô vẫn còn không thích nghi được. Năm xưa chị Địch Sa dốc lòng theo đuổi Lưu Luân, oan gia ngõ hẹp với Lưu Dực, bởi Lưu Dực là một stylist nên chuyện hai người họ gặp nhau thường xuyên là chuyện bình thường. Không ngờ vì tình một đêm ở bữa tiệc mà Tú Dao được ra đời… hai người họ cho đến giờ phút này lại còn yêu thương và quấn quýt nhau hàng ngày, chị Địch Sa đã một lòng yêu Lưu Dực từ mấy năm trước.

Tình yêu để từ bỏ thật khó, nhưng từ bỏ được rồi lại thấy thật dễ...nhỉ?

“Tú Dao nghe cô về, nằng nặc muốn đến.” Lưu Dực mặt mũi khôi ngô, anh ta cười xòa.

“Vào nhà đi.” Triệu Đình Đình gật đầu mời khách vào trong.

Lưu Dực từ chối ngay. “Tôi và vợ có việc tối nay, nhờ cô chăm sóc Tú Dao.”

“Bố đi cẩn thận. Tú Dao yêu bố!” Tú Dao trong vòng tay Triệu Đình Đình rồi mà vẫn còn lẻo mồm lẻo mép chào Lưu Dực ngọt ngào, con bé là người sống có tình cảm, lại rất đáng yêu.

Thơm vào má Lưu Dực một cái, theo tay của Triệu Đình Đình, Tú Dao vẫy vẫy tạm biệt Lưu Dực. Nhìn chiếc xe phóng đi ngay sau đó, Triệu Đình Đình thơm vào má con gái. “Nhớ mami không?” Vừa nói cô vừa đóng cửa lại, đi vào trong nhà.

“Nhớ mami lắm lắm luôn.” Tú Dao đưa tay ôm vòng qua cổ Triệu Đình Đình.

“Con đó, giỏi nịnh mami lắm rồi.” Cô cười ôn nhu, ôm lấy Tú Dao vào lòng, ước gì cô cũng có một đứa con đáng yêu như vậy.

Vừa thấy Triệu Đình Đình bế Tú Dao vào trong phòng khác, Trần Hy Nhi đã ngồi bật dậy lao tới dang hai tay. “Thiên thần của bác, bác bế nào!”

Tú Dao vốn là trẻ con, ai bế cũng theo. Nó cũng cười đưa tay để cho Trần Hy Nhi ôm ấp.

Chuông điện thoại trên bàn của Triệu Đình Đình reo vang, cô nhìn điện thoại rồi nhìn Trần Hy Nhi. “Bế Tú Dao một chút nhé, mình nghe điện thoại xem ai gọi.” Triệu Đình Đình rời tay khỏi Tú Dao, chậm rãi đến gần chiếc bàn rồi cầm lên điện thoại, là số máy lạ.

“Layla, có phải là cô không?”

Triệu Đình Đình giật mình bởi tiếng gọi thé tai này, hình như...nếu cô không nhầm là phó giám đốc Âu
Bình của C.M, giờ này ông ấy gọi là có chuyện gì chứ, chẳng phải cô đã hoãn lại các kế hoạch cho đến khi hết một tuần sao.

“Là tôi.” Cô nhã nhặn đáp trả.

“Tối nay có một show diễn rất quan trọng, ca sĩ chính đột nhiên bị ốm, viêm họng không thể hát được, cả công ty bây giờ chỉ còn cô là có thể hát bài đó. Cô có rảnh không?”

Triệu Đình Đình mím môi. Đích thân Âu Bình mời chắc hẳn rất quan trọng rồi, cô không thể từ chối. Thôi vậy, hi sinh một buổi tối có lẽ không sao. “Được, ông nhắn giúp tôi địa chỉ và giờ giấc nhé.”

“Tôi sẽ gửi ngay.” Dứt lời Âu Bình cúp điện thoại, hai phút sau đó có tin nhắn gửi đến cho Triệu Đình Đình.

Không sai, là sân khấu lớn nhất của thành phố A, hội tụ rất nhiều ca sĩ khác nhau về biểu diễn, nghe nói ca sĩ chính của ngày hôm nay là Khúc Ảo, không ngờ lại bị ốm đột ngột vào ngày quan trọng, đáng thương!

“Sao vậy? Cậu định đi đâu à?” Trần Hy Nhi bế Tú Dao đến gần, chớp chớp mắt hỏi. Sau cùng chỉ nhận lại cái thở dài của Triệu Đình Đình.

“Tối nay mình có show diễn, cậu trông chừng Tú Dao được không?”

Trần Hy Nhi có hơi ngạc nhiên, xong lại lấy tinh thần quay sang cười với Tú Dao. “Tú Dao có muốn đi xem mami biểu diễn không, bác đưa con đi nhé!”

Tú Dao tròn mắt ngây thơ, những nghe đến mami liền gật đầu dù không hiểu gì. Triệu Đình Đình thấy để hai người họ ở nhà cũng không nỡ, lập tức lên kế hoạch, diện đồ chuẩn bị cho tối nay. Đương nhiên người tư vấn trang phục cho cô là Trần Hy Nhi, người bạn tốt nhất lại còn xinh đẹp và có mắt thẩm mỹ hơn người!

Mặc chiếc áo ngắn đính đá body tôn lên vòng một, bên dưới là quần da bóng cùng nhiều dây xích phụ kiện trang trí. Triệu Đình Đình lần lượt đeo vòng tay, vòng cổ và nhẫn, tóc và cách trang điểm đương nhiên phải phù hợp với nội dung bài hát. Đây là một bài hát hiện đại và nóng bỏng. Chỉ có điều là bài hát song ca...cô quên không kịp hỏi phó giám đốc xem ai là người đồng hành với mình.

Bên trong văn phòng làm việc của phó giám đốc C.M. Chàng trai trẻ cùng bàn tay thon thả, gương mặt thanh thoát, dáng người năng động đang cầm điện thoại, phóng to màn ảnh nhìn kỹ Triệu Đình Đình.

“Tôi giúp cậu rồi, nhớ trung thành với C.M từ ngày hôm nay.” Âu Bình gõ gõ bút trên bàn nhìn đối phương.

Giọng nói rõ ràng cất lên. “Đương nhiên rồi Âu tổng, miễn có chị ấy, tôi sẽ làm người của ông!”

Khán đài lớn có tới mấy nghìn fan hâm mộ, tuy đã đứng quen trên sân khấu nhưng Triệu Đình Đình vẫn cảm thấy rất hồi hộp. Cô ngồi trong phòng trang điểm vẫn nghe thấy tiếng ồn ào. Trần Hy Nhi và Tú Dao không biết đã chọn vị trí nào để xem cô hát rồi. Có lẽ vì được Trần Hy Nhi và Tú Dao xem biểu diễn nên cô thấy hào hứng hơn bình thường.

Trong phòng trang điểm còn nhiều người khác, nhưng có duy nhất một người trẻ mà lần đầu cô gặp, cậu ta rất lạ.

“Chào chị.”

Triệu Đình Đình hơi nhíu mày nhìn trong gương, cậu ta chủ động làm quen cô sao?

“Chào cậu.” Triệu Đình Đình xoay ghế lại, cứ ngỡ cậu ta muốn bắt tay, không ngờ lại đưa tay cô lên hôn nhẹ một cái. “Cậu làm gì vậy!” Không quen làm những trò hành động thân mật này với người lạ, Triệu Đình Đình thu tay về tỏ ý muốn xa cách.

Thấy Triệu Đình Đình không ưa thích mình, cậu ta từ từ thu tay về, xong vẫn cười. “Chị không nhận ra em sao?”

Không nhận ra em sao? Triệu Đình Đình mắt tròn mắt dẹt nhìn đối phương, xong vẫn không hiểu chuyện gì, cậu ta trẻ trung và đẹp trai, cô còn chưa từng gặp sao có thể nhận ra chứ. Cô lắc đầu, mặt vẫn ngơ ngác.

Cậu ta tỏ vẻ buồn buồn, xong vẫn nheo mắt cười, đưa tay lên vuốt mũi. “Năm xưa chị có từng nhớ hứa hẹn hôn ước với một cậu bé không? Lời ước hẹn năm nào mà chị đã hứa em còn nhớ như in, sao chị lại quên rồi.”

Triệu Đình Đình tối mặt lại, tên này không lẽ bị thần kinh à? Ai mà hôn ước gì với cậu ta chứ. “Cậu nhận nhầm người rồi. Tôi làm gì có ước hẹn với ai.”

Giọng nói nghiêm túc vang lên. “Năm xưa tại chùa Hương Vân, chị đã hứa với em rằng nếu em chữa khỏi bệnh Highlander Syndrome chị sẽ đồng ý làm vợ của em. Vừa hay năm nay em đã hai mươi tuổi. Chị Đình Đình, chị không nên rút lại lời hứa của mình.”

Chùa Hương Vân...lời hứa...Highlander Syndrome...vợ?

Triệu Đình Đình đang từ từ ngộ nhận ký ức năm xưa, ngày mà mình bị Sở Minh Thành đến tận đỉnh núi Hương Vân để bắt cô về, ngày mà cô đã trốn anh sống trong ngôi chùa mà Trần Hy Nhi đưa cô đến…

Cô dần tái mặt lại nhìn chàng trai anh tuấn phía trước, cậu ta thậm chí cao hơn cô nửa cái đầu. “Cậu là… Nhạc Khuynh!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện