Mưa đã ngừng hẳn, gió đã thôi đưa, bầu trời vẫn tối đen, ánh sáng mờ ảo quanh biệt thự không thể chiếu sáng khuôn mặt của cả ba người.
Một người vui, một người khổ, một người rơi vào trạng thái mông lung với lớp sương mù dày đặc trong mắt không tan. Triệu Đình Đình ngấn lệ đối diện với Sở Minh Thành, cô ngẩng đầu lên rất lâu mới có thể thấy rõ khuôn mặt anh. Anh đang...cười? Hoặc cũng có thể cô nhìn nhầm.
Cô quay lại với Lưu Luân, đôi môi khô khiến cô không muốn mở miệng, cổ họng vì rượu mà bỏng rát. Lưu Luân giống như một cỗ máy ngừng hoạt động kể từ khi Triệu Đình Đình nói lời này. Cô ngồi xuống, nắm lấy tay Lưu Luân.
“Em…” Sở Minh Thành trừng mắt, Triệu Đình Đình vậy mà trước mặt anh dám động chạm với nam nhân?
Triệu Đình Đình quay ngoắt sang trừng mắt lại với Sở Minh Thành, giống như một ký hiệu khiến Sở Minh Thành hiểu, anh nổi gân đầy tay quay mặt đi. Không có Triệu Đình Đình ở đây, không giết tên công đực này anh sẽ không phải là Sở Minh Thành!
Chứng kiến Sở Minh Thành quay đi, Triệu Đình Đình mới quay lại với Lưu Luân, cô liền giật mình khi thấy Lưu Luân nhìn mình.
Đưa hai tay lên áp nhẹ nhàng vào khuôn mặt anh, cô hơi khép lại đôi mi, miệng khẽ mỉm chua chát. “Lưu Luân, em sẽ kể cho anh nghe mọi chuyện.” Hạ tay xuống, Triệu Đình Đình ngồi dựa vào tường, cô ngả đầu vào vai Lưu Luân. “Em và Sở Minh Thành đã từng xảy ra rất nhiều chuyện, dù Sở Minh Thành có không tốt, nhưng tâm hồn của một thiếu nữ mới lớn nó rất khác so với mọi người. Em đã yêu Sở Minh Thành...từ rất lâu rồi, kể cả khi gặp được anh trong cơn mưa đêm ấy, kể cả khi bị mất trí nhớ, em đã luôn nhớ đến Sở Minh Thành ở một nơi nào đó trong tiềm thức. Chỉ trách ông trời không khiến em quên đi, chỉ trách ông trời lại khiến em tìm lại được ký ức của mình. Trước đó...em đã suýt yêu anh rồi, anh tin không?” Cô tự cười với chính mình, cô biết Sở Minh Thành cũng đang nghe những lời cô nói. “Em chưa từng muốn nhớ đến Sở Minh Thành, em chưa từng muốn nhớ lại quãng thời gian em ở bên Sở Minh Thành. Nhưng gặp lại anh ấy...em đã biết bản thân mình không thể dũng cảm cầm súng để tiễn đưa đoạn tình vô vọng này, em không muốn thừa nhận mình còn yêu Sở Minh Thành. Vậy mà...em lại động lòng rồi Lưu Luân à, một lần nữa em lại yêu anh ấy, anh có nghĩ đây là cuộc tình oan trái nhất không? Em không thể đến với Sở Minh Thành, em cũng chưa từng nghĩ mình sẽ được Sở Minh Thành đáp lại tình cảm ngây thơ của mình. Năm năm không gặp lại, em đã được nghe hai câu em từng rất muốn nghe, ‘tôi cần em’, ‘tôi yêu em’. Anh biết gì không? Khoảnh khắc đó em như tan chảy vậy. Em muốn nói với Sở Minh Thành là em yêu anh ấy rất nhiều, em rất nhớ anh ấy, nhưng em cũng ghét và hận anh ấy. Anh ấy đã khiến em sống không là chính mình suốt một quãng thời gian dài.”
Cô xòe những ngón tay thon gọn của mình ra. “Chính xác là sắp năm năm rồi, còn chúng ta mới bên nhau gần bốn năm. Trong lúc bên anh em đã rất vui, em nghĩ rằng mình sẽ yêu anh thôi, thật đấy.” Cô hạ tay xuống, nhắm mắt lại. “Mọi khó khăn anh đều chia sẻ cùng em, em rất cảm động, mọi tình cảm anh dành cho em, em chưa bao giờ quên. Nhưng em không muốn anh tiếp tục dùng bốn năm tiếp theo, hoặc năm năm, sáu năm để bên em mà không có tương lai. Lưu Luân, em rất thích anh…”
Tiếng thì thầm yếu ớt của Triệu Đình Đình đều đang lọt vào tai Sở Minh Thành, rất ổn cho đến khi bảo bối của anh nói thích Lưu Luân. Vốn định quay lưng lại, không nhiều lời mà đem Triệu Đình Đình đi, nhưng tâm chí anh lại không cho phép, anh muốn tiếp tục nghe tâm tư của nha đầu anh đã lãng quên chăm sóc suốt bao năm.
Triệu Đình Đình ngồi dậy, cô lau đi vết máu ở khóe miệng Lưu Luân, từng hành động của cô Lưu Luân đều đang cảm nhận được, nhưng cô chạm vào anh lại khiến anh lạnh lẽo vô cùng.
“Nhưng anh biết gì không? Thích và yêu là hai chuyện khác nhau. Em luôn coi anh như một người bạn tri kỷ. một người anh trai tốt. Xin lỗi, em chưa từng có tình cảm với anh. Lưu Luân, quên em đi và bắt đầu cuộc sống mới.”
Lưu Luân run run tay, anh đưa tay lên vuốt nhẹ khuôn mặt Triệu Đình Đình, cẩn thận nhìn cô như muốn lưu giữ lại vẻ đẹp này. Anh hiểu rồi...anh còn có thể tranh giành cô với Sở Minh Thành sao, thì ra anh là người đến sau...anh là người đến sau Sở Minh Thành.
Anh đứng dậy, Triệu Đình Đình nhanh chóng đỡ lấy tay anh. Sở Minh Thành lúc này cũng quay lại vì nghe thấy tiếng động. Anh nhíu nhíu mi tâm khi thấy Lưu Luân kia đắm đuối nhìn nha đầu.
Lưu Luân tránh đi tay của Triệu Đình Đình, anh nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ khiến đối phương có chút sợ hãi. Anh đột nhiên nở nụ cười, một nụ cười thê lương. “Phải chi...anh đến trước Sở Minh Thành.”
Triệu Đình Đình đưa tay lên che miệng khóc, không thể nào đâu...bởi tất cả đã được sắp xếp bởi định mệnh.
Cô đưa tay về phía trước, cánh tay mềm yếu cùng đôi chân rã rời của cô không thể chạy đến níu lấy Lưu Luân. Anh đã quay lưng đi rồi, nhưng là đi ra phía cửa chính…
“Anh đi đâu?” Cô như muốn đổ nhào về phía trước, đột nhiên được cánh tay chắc chắn của Sở Minh Thành giữ lại, cô đã không bị ngã.
Lưu Luân dừng bước, nhưng anh không quay lại nhìn cô. “Đình Đình, từ giờ anh sẽ không
xuất hiện trước mặt em nữa.” Dứt lời Lưu Luân liền kéo va-li đi, cửa chính dần khép lại.
Không còn thấy bóng dáng ấy, không còn thấy Lưu Luân, anh đi rồi, đi thật rồi...tại sao anh phải làm vậy chứ, cô muốn anh sống tốt, chứ không phải muốn anh không xuất hiện trước mặt cô. Cô khóc nức nở, mặc kệ người bên mình là Sở Minh Thành, cô bám víu vào người anh, dựa người vào bờ ngực anh mà khóc, nước mắt thấm ướt ngực anh.
Anh chỉ biết để cô khóc, anh không giỏi an ủi phụ nữ. Tâm trạng của nha đầu bây giờ, vẫn là nên khóc cho thỏa mãn!
Trong phòng Triệu Đình Đình, cô vẫn khóc trong lòng Sở Minh Thành, bọng mắt đã sưng phồng, cô thút thít như một đứa trẻ.
“Khóc đủ rồi.” Sở Minh Thành hạ giọng.
“Anh có quyền gì mà ngăn tôi khóc?” Cô khàn giọng trả lời, nhìn cô bây giờ thực sự đáng thương.
“Em nghĩ tôi không có quyền?”
Nghe thấy lời cảnh cáo của Sở Minh Thành, Triệu Đình Đình có chút chạnh lòng, cô ngừng khóc, nhưng vẫn còn khó thở vì khóc quá lâu.
“Ngủ đi, trời sắp sáng rồi.” Sở Minh Thành vuốt vuốt mái tóc Triệu Đình Đình, tay còn lại xoa xoa lưng của cô.
Từ bên trên đầu Triệu Đình Đình nở một nụ cười hài hòa. Sở Minh Thành chính là rất nâng niu bảo bối trong lòng. Cô là người đầu tiên cho anh cảm giác trân quý từng kỷ niệm đang diễn ra. Anh đã ba mươi bảy rồi, phải để lỡ bao nhiêu năm nữa để có được Triệu Đình Đình đây? Năm năm cho một cuộc tình, là quá đủ.
Sáng ngày hôm sau khi Triệu Đình Đình thức giấc và ra khỏi phòng, cô đã thấy Sở Minh Thành và tiểu Hàn ngồi phòng khách, ai nấy đều đang ăn cơm hộp cao cấp rồi nhìn chăm chăm vào tv xem thứ gì đó.
Nhớ lại cảnh tượng đêm qua, Triệu Đình Đình đỏ mặt quay đi. Đêm qua vì say mà cô đã nói hết tất cả cho Sở Minh Thành nghe, bây giờ làm thế nào để đối diện chứ.
“Mẹ!”
Triệu Đình Đình giật thót mình quay lại, tiểu Hàn đang vẫy tay gọi cô đến. “Mẹ mau đến ăn sáng, đồ ăn vẫn còn nóng.”
Cô thở dài, Sở Minh Thành cũng nhìn cô, anh đặt cơm xuống bàn rồi thản nhiên nói dù cô không hỏi gì. “Tôi không biết nấu ăn, gọi đồ nhà hàng ăn tạm. Thấy em ngủ ngon không muốn gọi dậy.”
Cô chầm chậm đi đến ngồi xuống bên cạnh tiểu Hàn, vừa ngồi xống đã nghe tiếng nói lạnh lùng đến sởn gai ốc. “Tại sao em ngồi gần nó mà không ngồi gần tôi?”
“Vì mẹ yêu con.” Tiểu Hàn nhanh nhẹn nhìn Triệu Đình Đình cười vui vẻ, một hạt cơm dính bên má của thằng bé.
Cô nhẹ nhàng đưa tay gỡ hạt cơm xuống. “Ăn từ từ thôi.” Cô xoa đầu tiểu Hàn nhắc nhở.
“Mẹ ơi, đồ ăn ở đây rất ngon, không như ở Mỹ ăn toàn sơn hào hải vị, ăn mãi cũng chán.” Tiểu Hàn nhún vai chê bai đồ ăn ở Mỹ nhưng lại nức nở khen hộp cơm trên tay là đồ ăn ngon.
Cô gật đầu rồi quay sang nhìn Sở Minh Thành. Anh có vẻ không bận tâm đến hai người nữa, khuôn mặt có chút tị nạnh. Triệu Đình Đình giật mình, nhìn rất giống với lúc Sở Minh Thành ghen giữa cô và Lục Niên, không phải chứ, thằng bé là con của anh đấy!
Giữa hai người cho đến giờ vẫn không biết nói gì, cô không thể mở lời. Có nên...cứ duy trì mãi cuộc sống như thế này không?
Tin tức Sở Minh Thành đang xem là thời sự buổi sáng, cũng chẳng có gì quan trọng nhưng khi nhìn anh nghiêm túc tập trung vào một vấn đề nào đó rất chú tâm và tinh tế. Triệu Đình Đình không biết rằng tiểu Hàn đang tủm tìm cười vì cô nhìn bố nó mê mẩn.
Bất ngờ bản tin chuyển sang một vụ án khiến Triệu Đình Đình cũng có hứng thú mà nhìn theo.
“Sáng nay người dân thành phố X đã phát hiện ra một thi thể nữ đã trôi dạt từ phía đầu nguồn về bị mắc kẹt ở ria bờ sông. Thi thể nạn nhân xấu số được xác định đã tử vong được chín đến mười tiếng, vì ngâm trong nước quá lâu đã dẫn tới hiện tượng tím tái, cơ thể đã co cứng.” Nói đến đây phóng viên chuyển cảnh sang một đám đông xúm lại, đa số là người dân hiếu kỳ và cảnh sát đến hiện trường. “Nạn nhân nữ xác định khoảng 26-28 tuổi, hiện tại vẫn chưa tìm ra sơ yếu lý lịch.”
Sở Minh Thành bất ngờ đứng bật dậy, mắt anh mở to đến nỗi nhìn thấy cả mạch máu li ti. Trùng hợp thay tiểu Hàn cũng làm rơi hộp cơm xuống đất. Nó run rẩy một cách sợ hãi, miệng lắp bắp.
“Mẹ Tố Tố!”
“Sao?” Triệu Đình Đình nhíu mày, nó nói gì vậy? Cô định nhìn lên màn hình tv thì thấy bóng dáng Sở Minh Thành chạy vụt qua, anh đi đâu?
Tiểu Hàn thấy bố đi cũng chạy đi theo, để lại bàn tay của Triệu Đình Đình giữa không trung. Cô hốt hoảng đưa tay lên che miệng. Kia chẳng phải người cô đã gặp ở Mỹ sao? Là vợ của Sở Minh Thành! Cô ta sao lại ở đây...cô ta...chết rồi! Cô ta là Tố Tố, không thể nhầm được.
Cô từ từ đứng dậy đi ra phía cửa sổ, xe của Sở Minh Thành đã lao đi với tốc độ rất nhanh. Quả nhiên, Sở Minh Thành yêu Tố Tố...