SỚM ĐÃ CÓ BẢO BỐI

Cao chạy xa bay


trước sau

“Hử?” Trần Hy Nhi khó hiểu nhìn cô bạn thân, cố load những gì Triệu Đình Đình nói mà thật tâm vẫn không biết thuốc ngủ này là dành cho ai. Trần Hy Nhi nhìn gói thuốc suy ngẫm, sau đó nhớ lại cảnh tượng từ tòa soạn trên đường đến Sở gia, một bóng người cũng không có, đến khi vào đến biệt phủ này cũng chỉ xuất hiện hai người là Triệu Đình Đình bạn thân cô và Sở Hựu, con trai của boss lớn nổi tiếng thế giới Sở Minh Thành.

Lẽ nào liều thuốc này…

“Đình Đình, cậu đang âm mưu điều gì rất mờ ám đấy.”

Cô nhìn Trần Hy Nhi nhăn nhó mặt mày, tay chạm vào gói thuốc trong tay cô như cố ý muốn lấy lại. Triệu Đình Đình bĩu môi giấu gói thuốc sau lưng, đưa ngón trỏ tay còn lại lên lắc lắc. “Đã là hội cùng thuyền, cậu nỡ lòng nào lại muốn đẩy mình xuống biển đen?”

“Đình Đình, rốt cuộc những người ở đây đã đi đâu? Tại sao cậu gọi mình tới đây?” Trần Hy Nhi đưa tay lên sờ cằm, mắt ngước lên trần nhà suy xét.

Đương nhiên gọi đến đây là có việc rất quan trọng rồi. Sở Minh Thành là ông trùm có máu mặt, Hựu Hựu là con trai hắn, cô là vợ của Hựu Hựu đương nhiên không dễ gì thoát khỏi bàn tay hai người này. Nhưng hôm nay chính Sở Minh Thành là người mở đường cho cô chạy thoát, lẽ nào cô không thử liều một phen? Còn hơn là sống với lời hứa cả đời chịu nhục ở Sở gia nhưng bản thân lại bị ‘bố chồng’ nắm thóp ăn hiếp từng chút một. Nếu như có thể rời khỏi đây cô sẽ xem như những ngày qua là một cơn ác mộng và bắt đầu lại một cuộc sống mới, coi như mới bước chân sang tuổi hai mươi hai thì gặp chút khó khăn, thử thách. Đã ở cái tuổi nên tìm hiểu về các mối quan hệ xác thịt giữa nam và nữ nên cô sẽ tự an ủi lòng mình bằng cách coi Sở Minh Thành như một tên cuồng dâm ‘bán hoa’ giúp cô thỏa mãn. Dẫu sao thì không thể phủ nhận được chuyện Sở Minh Thành rất đẹp trai và quyền lực, ngủ với hắn một lần có thể nói là nở mày nở mặt.

Còn chuyện vì sao cô bị hắn bắt đến đây chắc chắn phải kiểm tra kĩ ngọn ngành, hoặc là có mối liên hệ nào đó đối với cô, hoặc là giữa cô và hắn có thù oán mà cô không biết?

“Hy Nhi, mình muốn thoát khỏi nơi này, cậu sắp xếp cho mình một chỗ ở được không?” Triệu Đình Đình hạ quyết tâm, cô nắm lấy tay Trần Hy Nhi, giọng nói ngọt hơn mật ong sáp. Được biết Trần Hy Nhi rất cuồng cái gia tộc chết tiệt họ Sở này nên mới đồng tình bắt cô ở lại đây hưởng thụ, nhưng cô không hề có ý định tìm một đại gia nào đó cả đời sống trong nhung lụa mà trái tim không được vui vẻ, nói ra điều này chắc chắn bạn thân cô sẽ hiểu mà đúng không? Vì ngoài Trần Hy Nhi ra đâu ai hiểu cô hơn chứ.

Trần Hy Nhi nghe những lời ấm ức của Triệu Đình Đình xong mặt mày liền biến đổi đến mấy sắc thái. Đôi mày sắc của cô ấy nhíu lại thành nếp nhăn, đôi mắt mở to hết cỡ kinh ngạc. “Cậu bị điên ư? Sao cậu lại có ý nghĩ điên rồ thế? Là họ không tốt hay vì lý do gì mà cậu muốn bỏ đi?”

“Hy Nhi, không phải vì chồng mình không tốt, cũng không phải vì mình không thoải mái. Cậu biết mình còn rất trẻ mà, mình còn nhiều ước mơ và tương lai phía trước vẫn đang đón chờ mình, mình đâu phải người muốn dựa dẫm vào người khác. Huống hồ cậu biết đó, hôn nhân của mình không có tình yêu. Mình không muốn yêu người đó, hơn nữa…” Triệu Đình Đình ngập ngừng, đôi mắt đáng thương nhìn thẳng vào Trần Hy Nhi. “Có người bắt nạt mình...mình không muốn ở lại đây!” Cô thừa biết những lý do trên không đủ làm Trần Hy Nhi thay đổi quyết định của mình, cô đã lập ra một lý do logic từ lúc chuẩn bị cho kế hoạch rời khỏi đây rồi. Trần Hy Nhi tốt bụng lại tin tưởng cô vô điều kiện, trước nay đều muốn bao bọc cho cô như một người chị bảo vệ em gái, khi nghe tin Triệu Đình Đình bị bắt nạt chắc chắn Trần Hy Nhi không thể cứ thế mà nhìn ngang tai trái mắt, không đưa cô rời khỏi đây thì Triệu Đình Đình xin cắm đầu xuống đất cho mà xem.

Nghe tin bạn thân bị bắt nạt, mặt Trần Hy Nhi tối sầm lại, cô ấy cao giọng mà hỏi không cần suy nghĩ. “Là tên nào ức hiếp cậu? Mình tuyệt đối băm hắn thành trăm mảnh rồi xào thịt cho cậu ăn!”

Triệu Đình Đình giật giật khóe miệng, mắt híp lại trầm tư, nếu cô nói tên ức hiếp mình là Sở Minh Thành thì không biết Trần Hy Nhi có còn hung hăng dọa nạt người đó như bây giờ hay không? Hoặc chỉ cần những lời này đến tai Sở Minh Thành thôi thì Trần Hy Nhi của cô khó lòng nào mà sống yên ổn với tên biến thái ấy.

“Rốt cuộc cậu sẽ đưa mình ra khỏi đây chứ? Nếu cậu không đưa mình ra khỏi đây...mình sợ có một ngày nhìn thấy mình cậu cũng không thể.” Cô giở giọng yếu ớt, đôi mắt ầng ậc nước như sắp tuôn ra, hai vai run run lên như một con hươu tội nghiệp.

Ánh mắt Trần Hy Nhi lộ rõ vẻ chấn động, đôi mắt sâu thẳm không rõ tâm tư. Cô ấy nhìn cô chằm chằm mà không nói gì. Triệu Đình Đình bắt đầu cảm thấy lo lắng trước màn kịch không mấy hoàn hảo của mình.

Trần Hy Nhi sẽ tin cô mà...chắc chắn…

“Đình Đình.” Giọng nói sắc bén của Trần Hy Nhi vang lên khiến đối phương giật mình dựng hết tóc gáy.

“S...sao?” Triệu Đình Đình nuốt nước bọt, hít lấy một chút không khí khó thở lấy can đảm đối diện với người bạn tài giỏi của mình.

“Cậu nghĩ kỹ chưa? Rằng cậu muốn đi khỏi
nơi này?”

Biểu cảm đồng tình nhưng có chút đắn đo này...Trần Hy Nhi thực sự bị cô thuyết phục rồi, chỉ cần một chút nữa cô sẽ nhanh chóng làm cô ấy thuộc về phe mình thay vì Sở Minh Thành, tên già vô liêm sỉ đó.

“Mình chắc chắn muốn rời khỏi đây Hy Nhi à!” Cô cười tươi rói, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc. Giọng nói vì vui vẻ mà có chút cao hứng.

Từ một căn bếp ngang tàn tệ hại mà chỉ vì nghe được những câu nói của Trần Hy Nhi trong mắt Triệu Đình Đình lập tức nhìn thấy xung quanh bốn bề là một biển hoa đầy màu hồng. Nghĩ đến việc rời khỏi đây và tiếp tục ước mơ, ôi sao mà nói sung sướng!

Trần Hy Nhi đột nhiên tránh ánh mắt của Triệu Đình Đình, khuôn mặt xuất hiện sự lo lắng không rõ ràng. Triệu Đình Đình nói không thoải mái, hôn nhân không tình yêu, lại có người ức hiếp, thân làm bạn tốt của Triệu Đình Đình cô không thể trơ mắt nhìn cuộc đời người bạn tốt nhất bị hủy hoại. Không thể sống trong biệt phủ giàu sang này e đã là cái duyên, cô nên giúp Triệu Đình Đình ra khỏi đây mới đúng, nhưng cô còn chần chừ điều gì đây? Cô có cảm giác mình đang làm sai.

“Mình sẽ giúp cậu ra khỏi đây, nhưng không dễ gì mà cậu thoát khỏi họ dễ dàng, chi bằng cậu...lên ngọn núi Hương Vân sống tạm một thời gian, ở đó có một ngôi chùa bé ít có ai lui tới, không ai có thể phát hiện ra cậu. Mình chỉ giúp cậu được đến vậy.” Tiếng thở dài mệt mỏi của Trần Hy Nhi cuối cùng cũng vang lên, cô ấy đưa tay lên sờ trán, không biết mình làm vậy là nên hay không, nhưng giúp được Triệu Đình Đình thì đối với cô ấy luôn là đúng không sai…

“Yeah! Mình sẽ nghe theo lời cậu.” Triệu Đình Đình nhảy cẫng lên, hai tay vỗ vỗ như cổ vũ tinh thần cho cô bạn thân trước mặt.

“Vậy là liều thuốc này…”

Triệu Đình Đình sực nhớ ra, cô đưa gói thuốc lên lắc lắc trước mặt Trần Hy Nhi. “Là cho tên ngốc Hựu Hựu uống. Tất cả những người ở Sở gia đều đã vắng mặt bao gồm cả Sở Minh Thành. Nếu tên ngốc đó còn tỉnh táo việc rời khỏi đây là điều không thể.”

Sau khi giải thích sơ bộ tình hình ở Sở gia, Triệu Đình Đình bưng ra một đĩa bánh và cốc sữa bò nguyên chất còn ấm nóng. Cô cẩn trọng nhìn xung quanh một hồi, không quên nhờ Trần Hy Nhi đứng ngoài cửa bếp phòng trường hợp Hựu Hựu đi vào đây nhìn thấy. Lúc này lồng ngực cô đập thình thịch, hai mai tóc ướt đầm lo lắng, tuy vậy hai tay vẫn đổ một lượng thuốc vừa đủ vào cốc sữa bò. Thuốc vừa đổ vào chưa tan hẳn vẫn còn nổi trên mặt sữa, cô với tay lấy chiếc đũa bạc khuấy đều một hồi rồi cười thỏa mãn. Mọi chuyện đã đâu vào đấy rồi!

“A...Đình Đình, Hy Nhi…” Tên cốc Hựu Hựu đang ngồi ở sofa chán nản, nhìn thấy Trần Hy Nhi và Triệu Đình Đình cùng nhau đi ra liền cười tươi tắn, chân cũng vừa hay đứng dậy.

“Cứ ngồi đi. Sữa đây, uống đi, còn ấm rất ngon.” Triệu Đình Đình nở nụ cười ngọt ngào trên gương mặt khả ái, một nụ cười mà khiến tất cả mọi thứ xung quanh bao gồm cả người nhìn phải cảm động đến khắc cốt ghi tâm!

“Của hai người đâu?” Cậu ta nhận lấy cốc sữa, đôi mắt ngây thơ khép híp lại, mũi đưa xuống hít lấy mùi sữa rồi tò mò hỏi.

“Chúng tôi uống trước rồi.” Trần Hy Nhi chủ động mở lời, cô ngồi vắt chéo chân đầy khí thế.

Cậu ta nghe xong liền đỏ mặt, khuôn mặt như vừa được ai đó cưng chiều vậy, khiến Triệu Đình Đình phải nheo mày quan sát thật kỹ, sau cùng cô không quên thúc giục.

“Mau uống!”

“A…” Hựu Hựu giật mình tiện tay đưa cốc sữa lên miệng uống một hơi.

Nhìn cậu ta uống cốc sữa ngon lành mà hai người phụ nữ đối diện dán cặp mắt không thôi, cả hai cùng nhìn mực sữa ngày càng vơi đi mà lồng ngực trái cứ rộn ràng không ngừng. Uống...uống hết rồi!

Mất đến năm phút để thuốc có công dụng, Hựu Hựu mắt nhắm mắt mở ôm đầu không nói lên lời, cậu ta nấc cục một cái, chỉ kịp nhìn hai người phụ nữ kia, họ đang cười trí trá khiến cậu ta không thể hiểu nổi, cơn buồn ngủ kéo đến không thôi…

Phịch.

Hựu Hựu hoàn toàn bất tỉnh trên ghế sofa, toàn thân không còn động đậy cũng không còn nhiều lời. Triệu Đình Đình hốt hoảng bật dậy chạy đến lay lay vai cậu ta. “Này, có sao không? Này!”

“Cậu bị khùng hả Đình Đình?” Trần Hy Nhi gấp rút đứng dậy đi đến chỗ Triệu Đình Đình. “Cậu là người hạ thuốc đấy, mau đi thôi.”

Triệu Đình Đình thu tay lại ngơ ngác, phải, là cô hạ thuốc cơ mà, dám làm dám chịu, hốt hoảng gì chứ? Việc cô cần làm bây giờ là mau đi khỏi nơi này. “Được, chúng ta đi.” Cô nuốt nước bọt sau đó chủ động kéo tay Trần Hy Nhi chạy nhanh ra ngoài, đến một cái nhìn luyến lưu dành cho căn nhà này cũng không có.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện