Triệu Đình Đình bất giác ngờ nghệch, đôi mắt lóe lên tia bất an. Cô ta hà cớ gì nhìn cô bằng con mắt ấy? Cô đâu phải là người đuổi cô ta ra khỏi đây, vốn dĩ cũng chẳng phải muốn nhường phòng cho cô ta rồi hay sao.
Sống trên đời hai mấy năm, cô chưa từng trải qua một mối tình nào cả, cũng chưa biết cảm giác thích hay yêu một người là như thế nào. Tuy nhiên kinh nghiệm yêu đương qua sách vở của cô thì có thể đếm trên đầu ngón tay. Là một tác giả văn học, cô đã từng viết qua bao nhiêu mối tình dang dở cũng như trọn vẹn, cô hiểu được bộ dạng đáng thương của một người đơn phương. Và khi nhìn vào thái độ ấy, đôi mắt ướt ấy. Triệu Đình Đình có thể chắc chắn rằng Diệp Linh, thư ký của boss Sở đây đang có tình ý, một thứ tình cảm rất chi là khó tả…
Biết rõ bản thân mình và Sở Minh Thành không phải mối quan hệ như Diệp Linh nghĩ nhưng cô lại thấy có vẻ như cô ta đã hiểu nhầm, một sự hiểu nhầm không hề nhẹ! Sở Minh Thành sao lại đuổi cô ta đi chứ? Như vậy không phải làm cho Diệp Linh nghi ngờ cô và hắn sao? Nếu cô ta biết cô và hắn tuy là mối quan hệ bố chồng nàng dâu nhưng lại xảy ra những hành động bất chính...mọi chuyện được lan truyền ra bên ngoài, cô sẽ không còn mặt mũi nào để nhìn thiên hạ.
“Anh…”
“Ngậm miệng!”
Toan mở miệng quở trách vừa mới nhìn Sở Minh Thành cô đã bị hai con ngươi đen sầm của hắn làm cho cứng họng. Hắn luôn luôn làm những gì mình muốn và bắt người khác phải tuân theo lệnh của mình, cô không cần biết có ai nghe lời hắn hay không, có ai cố gắng nói nốt ý định của mình hay không, hay kể cả có gầm lên với hắn hay không, nhưng còn cô? Cô sợ lắm rồi, không cãi được!
Bên ngoài cánh cửa Diệp Linh đứng quay lưng vào tường, đầu hơi nghiêng nghe ngóng tiếng động bên trong phòng, tay đưa lên má lau nước mắt. Triệu Đình Đình là cái thá gì mà đáng để boss quan tâm đến vậy, căn phòng này thật đẹp, Diệp Linh cũng muốn ở lại, vậy thì tại sao cô ta phải nhường lại cho một con nhóc miệng còn hôi mùi sữa chứ, quá ư là bất công, Triệu Đình Đình này sớm thôi đã tự biến mình thành cái gai trong mắt người khác rồi, không nhổ đi có ngày đâm vào thịt lại trở tay không kịp!
Sở Minh Thành là người đàn ông kim cương vạn người mê, phụ nữ muốn tiếp xúc với anh ta xong không phải ai muốn cũng được anh để ý tới. Diệp Linh may mắn lọt vào tầm mắt vì trí thông minh hơn người và cách giao tiếp ổn định hơn triệu con người tài năng, để làm được đến vị trí thư ký chủ tịch ngày hôm nay cô ta đã phải đi sửa lại toàn bộ cơ thể và mặt mũi, mọi thứ phải tuyệt đối hoàn hảo. Đến mũi, mắt, miệng, cằm cô ta cũng đã sửa hết, trong mắt lũ đàn ông Diệp Linh cũng không khác gì viên châu sa lấp lánh, vậy tại sao bên cạnh Sở Minh Thành đã bao nhiêu năm cô ta vẫn không thể khiến boss của mình động lòng dù chỉ là một chút? Còn Triệu Đình Đình mới xuất hiện đã được bám dính lấy Sở Minh Thành? Kỹ năng giường chiếu quá giỏi? Hay vì gương mặt xinh đẹp kia?
Không, không thể nào, Triệu Đình Đình sao có thể bằng Diệp Linh này chứ? Một chút cũng không thể đem so sánh.
Diệp Linh nắm tay lại thành quyền, răng nghiến ken két vào nhau kéo va li đi khỏi căn phòng phía sau, vừa đi không ngừng lẩm bẩm. “Sở Minh Thành, em yêu anh, em sẽ có được anh.”
Sau khi tiếng kéo va-li khuất hẳn, Sở Minh Thành hơi giãn mày đưa tay lên cổ bẻ một cái, anh lạnh lùng nhìn Triệu Đình Đình cùng giọng nói từ tính. “Ngoan ngoãn ở lại đây. Một lần nữa trốn thoát để tôi tìm ra thì cặp chân này không biết sẽ còn nguyên vẹn đến cỡ nào đâu.” Dứt lời anh chiếu mắt xuống chân Triệu Đình Đình khiến mặt cô tái mét lại.
“Hừ.” Á khẩu triền miên, lưỡi lại đau buốt. Triệu Đình Đình nằm phịch xuống giường quay lưng lại với Sở Minh Thành, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi rủa không phát ra âm thanh.
Cánh cửa một lần nữa đóng lại thô lỗ, Triệu Đình Đình thở dài quay đầu lại. Sở Minh Thành thật sự đã đi rồi, hắn đi đâu nhỉ?
Cô dùng hai tay chống vào tấm đệm mềm mại, cố gắng dùng lực đẩy mình lên, bởi lưng ê nhức cô không thể ngồi dậy bằng một cách bình thường. Cô chậm rãi đi ra cửa sổ gần đó, cửa sổ có khung đồng hoa văn đẹp đẽ và chắc chắn.
Thế giới bên ngoài đang chuyển động từng giây từng phút, một thế giới mới, một đất nước xa lạ với những con người khác chủng tộc với mình. Cô đang ở Vương Quốc Anh đó sao? Đẹp quá, rất đẹp! Cô muốn lao ra khỏi nơi này để tung tăng trên từng góc phố nhỏ, cô muốn bản thân thật thoải mái, đã đến đây rồi mà vẫn bị giam cầm như con vật của Sở Minh Thành đương nhiên là không cam tâm. Đây là nước ngoài, liệu khi cô bỏ trốn khỏi đây một lần nữa Sở Minh Thành sẽ tìm ra cô chứ? Không...cô thậm chí còn không định vị được mình đang ở nơi nào, khi thoát khỏi Sở Minh Thành thì cô cũng không thể tìm đường chạy thoát, cô làm thế nào với thân thể yếu ớt không một chút tiền trong người. Bằng cách nào để cô có vé máy bay trở lại nước chứ? Cô không giỏi bơi lội, mà dù là có giỏi bơi lội cô cũng không thể bơi bằng đường biển về nhà được đâu!
Nhắc đến biển làm cô tưởng tượng đến nước, cơ thể mệt mỏi lại toát mồ hôi đúng là cô nên đi tắm thật. Triệu Đình Đình đi chầm chậm đến các tủ quần áo trong phòng, một nơi to lớn lại cao sang như này ấy vậy một bộ quần áo cũng không có? Trong căn phòng này ngoài đồ đạc ra thì không còn thứ gì khác, cô sẽ tắm như thế nào khi không có gì để thay đây.
Suy nghĩ một hồi Triệu Đình Đình quyết định đi ra ngoài tìm quần áo. Phòng này không có nhưng biết đâu các phòng khác lại có.
Vừa đi cô vừa đưa mắt nhìn xung quanh, trên tường đều là những bức tranh sơn dầu đẹp mê người, chúng chủ yếu vẽ về thiên nhiên, động vật, và hình như có cả dải ngân hà vũ trụ...Cô chưa từng thấy những bức tranh này ở đâu, có thể nói chắc chắn rằng đây không phải tranh do
họa sĩ nổi tiếng vẽ, nếu để ý kỹ còn nhìn ra vài lỗi nhỏ trong các bức tranh. Nhưng nếu là một người bình thường vẽ ra những bức tranh này quả là rất tuyệt, có tiềm năng và đầy hy vọng, rèn luyện thêm một chút có thể trở thành nhân tài rồi.
“A...bức tranh này…” Phía cuối của hàng tranh sơn dầu vẽ về dải ngân hà, những ngôi sao lấp lánh, Triệu Đình Đình nhìn thấy một bức tranh hoàn toàn khác biệt so với các bức tranh còn lại.
Một nam nhân trẻ trung, tuấn tú. Đôi mắt sáng ngời như nước hồ, tóc đen nhánh rũ ngang trán, dung mạo đẹp tuyệt so với phàm trần. Tuy trong tranh người này cười, cười thoải mái, cười hạnh phúc, nhưng sao lại có nét quen thuộc vô cùng! Đúng, nam nhân này chẳng phải là tên vô liêm sỉ ức hiếp người như ác ma đó hay sao? Sở Minh Thành?!
Triệu Đình Đình bị bức tranh làm cho hút hồn, cô nhìn nó chớp chớp mắt, miệng ồ nhẹ rồi cong khóe miệng cười tươi. Đúng là Sở Minh Thành rồi, hắn đang cười, đẹp...đẹp trai quá!
Bức tranh này sẽ nổi tiếng nếu được công chúng biết đến, nó đẹp khiến người khác phải động lòng ngay từ giây đầu tiên chạm mắt. Trong mắt cô bây giờ chỉ nhìn thấy một Sở Minh Thành khôi ngô, vui vẻ ngồi bên khung cửa sổ rèm trắng bay theo gió, từng nét vẽ của bức tranh không có gì để bình phẩm nữa rồi. Cô muốn lưu giữ hình ảnh này lại quá, dù chính cô chưa được nhìn nụ cười ấy.
“Đừng chạm vào nó.”
Tay đưa lên chưa được một sải thì Triệu Đình Đình đã bị một giọng nói đanh đanh lọt vào tai, cánh tay cô cũng theo phản xạ hạ xuống nhanh chóng.
“Diệp Linh?” Cô cười khan quay sang phía Diệp Linh, cô ta tay cầm túi xách dạng công sở, trên người cũng đã tươm tất áo sơ mi trắng và quần âu nữ. Nhìn Diệp Linh bây giờ thực sự giống một người phụ nữ thành đạt. “Chị vẫn còn ở đây à?” Cô đã nghĩ Diệp Linh phải đi theo boss của mình rồi.
Diệp Linh chau mày khó chịu, cô ta nhìn lên bức tranh trên tường rồi đột nhiên cười thầm trong lòng, quả nhiên người cô ta yêu vẫn luôn đẹp trai nhất. Cô ta không những không trả lời câu hỏi mà cứ thế đi ngang qua Triệu Đình Đình, cố tình dùng vai mình huých mạnh vào vai Triệu Đình Đình một cái.
Bị cô ta động chạm cố ý nhưng Triệu Đình Đình vẫn không nói gì, cô vẫn đứng im không quay lại nhìn Diệp Linh, chỉ trách bản thân đã làm cho cô ta ghét mình chứ thực chất cô ta không có lỗi.
“Triệu Đình Đình, tôi khuyên cô đừng bao giờ cố giành giật những thứ vốn không phải là của mình. Nồi nào úp vung nấy, mau biết điều biến khỏi mắt tôi.”
Một cô thư ký dịu dàng trước mặt boss mình lấy đâu ra dũng khí để hăm dọa cô thế kia? Diệp Linh đang muốn gây sự với cô sao? Ý của cô ta là cô không xứng đáng với Sở Minh Thành, vậy có chắc cô ta xứng đáng không?
Triệu Đình Đình đứng đó thắt chặt bàn tay, tiếng nói sau lưng cô đã im bặt, thay vào đó là tiếng giày cao gót sắc tai va chạm với nền gạch vang tới.
Cô đưa mắt lên nhìn bức tranh một cách vô cảm, khác hẳn với sự hiếu kỳ ban đầu, cô thấy nam nhân trong bức tranh này đúng thật là hạ lưu, đê tiện. Một tên hạ lưu, đê tiện nhưng vẫn có hàng dài phụ nữ theo đuổi.
Thôi nhìn bức tranh đó, cô bị những lời của Diệp Linh làm cho phẫn nộ không biết trút vào đâu liền tiếp tục tiến về phía trước, càng nhìn gương mặt xấu xa đó càng làm cô thấy tức giận hơn mà thôi, thay vì nhìn tiếp và suy nghĩ nhiều cô nên để dành sức đi tìm quần áo, tắm rửa, đi ngủ!
Loanh quanh một vòng cô thấy một căn phòng lạ mắt, cánh cửa phía trên cùng nạm một viên đá ruby màu xanh bắt mắt, những phòng khác đều không có. Vì tò mò mà cô đẩy cửa bước vào trong.
“Là khung cửa đó!”
Đối diện trước mặt cô là một khung cửa sổ có rèm trắng tinh khôi, mọi thứ xung quanh bài trí theo cách ngọt ngào khác lạ, những món phụ kiện treo trên tường và được đặt trên mặt bàn đều nhỏ nhắn đáng yêu. Phong cách này không giống cô, đương nhiên là cô thấy không hài lòng. Lẽ nào trước kia nơi này có nuôi một bé gái mới lớn?
Sau khi lần mò tủ quần áo trong phòng này cô lấy ra được một chiếc váy voan trắng có đính hoa thêu ở ngực, vì cả tủ chỉ có vài bộ quần áo màu vàng mà cô mặc không vừa, số còn lại váy đều màu hồng!
Tắm rửa xong xuôi cô bước ra ngoài ngắm mình trước gương, mái tóc hạt dẻ được cô vấn cao khẽ buông xuống, chiếc váy vừa vặn lại hợp cô lạ thường khiến cô cũng nhẹ lòng phần nào. Trùng hợp thay cánh cửa phòng mở ra, tiếng kẽo kẹt làm cho Triệu Đình Đình giật mình quay lại.
Sở Minh thành đưa tay nới cà vạt trên cổ, vừa hướng mắt về phía trước đã bắt gặp Triệu Đình Đình buông tóc mặc váy trắng. Hình bóng quen thuộc từ đâu ùa về trong vài giây ngay sau đó.
“Cô…”
Tại sao....giống đến vậy? Mái tóc, cái váy này...khuôn mặt này…
“Khốn nạn! Cô kiếm đâu ra những thứ ghê tởm này?”
Hắn hùng hục phi đến nhanh như cơn gió xé tan tành chiếc váy mà cô đang mặc, gương mặt phẫn nộ đáng sợ, mắt trừng lên nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Làm gì vậy? Anh điên sao?” Triệu Đình Đình bị hành động của Sở Minh Thành làm cho bất ngờ đến nỗi không kịp kháng cự, cô đưa hai tay lên che vầng ngực bị lộ ra ngày một rõ sau lớp váy bị xé. Sở Minh Thành phát điên gì vậy, chỉ là một chiếc váy, tại sao hắn phản ứng mạnh đến thế?
“Mẹ kiếp, những món đồ này cô không nên động chạm. Triệu Đình Đình, cô to gan lắm!