Sớm Muộn Gì Cũng Ly Hôn

Bảo vệ vợ


trước sau

Một giờ sau, Hạ Hạm đứng trong phòng tắm. Son môi bị Hàn Mặc Nhiễm hôn làm nhòe hết. Hạ Hạm lau miệng sạch sẽ. trang điểm lại một lần nữa.

  Khi Hạ Hàm đi ra ngoài, vừa hay Hàn Mặc Nhiễm đang cầm quần áo, anh thay quần áo một lần nữa. Nhìn thấy cô đi ra, anh cười đầy ý tứ sâu xa: “Không đi là không kịp đến nhà em ăn tối đâu.”

  Hạ Hàm trợn tròn mắt,mỉm cười nói với anh: “Thật sự làm phiền Hàn tiên sinh quá.”

  Hàn Mặc Nhiễm không biết xấu hổ trả lời lại một câu: “Không cần khách sáo.”

  Hạ gia ở gần công ty, cả nhà đều ở cùng nhau. Thật ra trước đây Hạ gia sống ở trung tâm thành phố. Sau đó, tình trạng kẹt xe khiến việc đi lại bất tiện. Nghĩ đến người già không thể ngồi lâu, nên đã chuyển đến biệt thự nhỏ gần công ty. Mặc dù là biệt thự nhỏ, nhưng cũng đủ để ở.

  Khi Hạ Hàm và Hàn Mặc Nhiễm bước vào, mọi người đều đã ở đây. Ba Hạ Hàm gặp tai nạn năm cô 13 tuổi, nhưng mẹ cô – Thu Hà không hề tái hôn.

  Thấy con gái và con rể trở về, Thu Hà là người vui vẻ nhất, và vội vàng đúng dậy nghênh đón:

  ”Vừa mới nhắc đến hai đứa thì hai đứa đã đến rồi.”

  Thu Hà bước tới nắm tay con gái mình, lại nhìn sang con rể bên cạnh, sự vui mừng hiện rõ trên mặt.

  Hạ lão tiên sinh và nhà con trai cả Hạ gia đều ở đó. Bác dâu Hạ Hàm, Tằng Dung cũng đứng dậy cười nói: “Mau tới đây ngồi, ông cụ ngóng các con mãi.” Sau đó, bà ta sai người giúp việc rót trà.

  Hàn Mặc Nhiễm bảo trợ lý đưa quà biếu cho mấy người bậc trên, mọi người khách sáo một lúc mới ngồi xuống ghế sofa.

  ”Ông đã xem buổi diễn thuyết của cháu, quả thực không tồi, người trẻ tuổi ý tưởng rất tốt”. Lời này là Hạ lão tiên sinh nói với Hàn Mặc Nhiễm.

  Hàn Mặc Nhiễm nói: “Ông quá khen.”

Hạ lão gia bảo anh uống trà: “Cấp dưới đưa trà tới, nói là hồng trà Vũ Di Sơn, cháu nếm thử xem.”

  Hàn Mặc Nhiễm nhấp một ngụm, khen: “Quả thực không tồi, trà ngon.” Lão tiên sinh cười rộ lên, cầm tách trà lên uống một ngụm, hơi sương từ trà bốc lên nghi ngút. Ông mỉm cười, nhìn Hàn Mặc Nhiễm ngồi đối diện, ánh mắt dừng lại lâu hơn một chút, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại mỉm cười lần nữa, thể hiện sự dương đối với người trẻ tuổi, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa một sự kiêng kị.

  Hàn huyên vài câu đơn giản, dường như Hạ lão tiên sinh chỉ vô tình nhắc tới, nói với Hàn Mặc Nhiễm: “Đúng rồi Mặc nhiễm, lần trước ông sai người đưa cho cháu bản kế hoạch kía, cháu cảm thấy thế nào? Nếu cháu thấy nó khả thi, ông sẽ sai người làm một bản kế hoạch chi tiết cho cháu”.

  Kể từ vài năm trước, khi Magic ra đời, Hạ gia đã có ý muốn hợp tác cùng Hàn Mặc Nhiễm. Hiện giờ, khoa học kỹ thuật phát triển, trí tuệ nhân tạo đã thành trào lưu. Hơn nữa, Hạ gia cũng muốn chế tạo một chiếc xe không người lái. Thực ra, trước đây Hạ lão tiên sinh đã đề cập điều này với anh rất nhiều lần, nhưng Hàn Mặc Nhiễm đều không trả lời.

  ”Hiện tại công ty cháu chủ yếu chế tạo hệ thống giọng nói, vẫn còn nhiều thiếu sót trong vấn đề máy tính. Cho nên, sợ là cháu còn phải nhờ ông nâng đỡ.”

  Hạ lão tiên sinh nói: “Không sao, chúng ta có thể cùng nghiên cứu phát minh. Ông trả tiền, cháu đưa công nghệ. Cháu thấy sao? “

  Ở phương diện xe không người lái này, nhìn ra thế giới, công nghệ vẫn chưa hoàn thiện, đầu tư cũng rất nguy hiểm, và rất có khả năng sẽ không có lợi nhuận. Tuy nhiên, sự quan trọng thời đại khoa học công nghệ chính là tầm nhìn và công nghệ. Bất cứ ai đi trước đều có khả năng chiếm giữ thương trường. Một khi nghiên cứu ra được thật, chắc chắn sẽ có lợi nhuận rất cao. Đây cũng có thể coi là sự đánh cược. Mặc dù Hạ lão tiên sinh tuổi đã cao, nhưng niềm đam mê thì vẫn còn, hơn nữa ông còn dám đánh cược. Có thể thấy rằng Hạ lão tiên sinh thực sự xem trọng vấn đề xe không người lái này.

  Có người trả tiền để nghiên cứu phát minh, đây là chuyện tốt đối với tất cả những người làm khoa học công nghệ. Dường như Hàn Mặc Nhiễm không có bất kỳ lý do nào để từ chối.

  Hàn Mặc Nhiễm trầm tư một lát, sau đó nói: “Cháu và Bắc Việt hợp tác thì vẫn muốn nói chuyện với Hạ Hạm hơn, cháu và cô ấy cũng hợp tác rất suôn sẻ. Ông cũng thấy chung cư khách sạn thông minh mà cháu hợp tác với cô ấy tiếng vang cũng không nhỏ. Về vấn đề hợp tác, bọn cháu đúng là rất ăn ý.Cô ấy cũng hiểu về công ty của cháu hơn so với những người khác. Vậy nên, nếu như muốn sáng chế ô tô này thì cũng phải hợp tác với Hạ Hạm, cháu nghĩ hiệu quả hơn, và cũng có thể tiết kiệm được nhiều thứ.”

  Những lời này của Hàn Mặc Nhiễm khá thẳng thắn. Ý anh muốn nói nếu hợp tác, thì chỉ có thể làm việc với Hạ Hạm, anh chỉ đồng ý hợp tác với cô.

  Nhưng hiện nay, cổ phần của xe Bắc Việt cơ bản nằm trong tay nhà con trai cả Hạ gia, chẳng hề liên quan đến Hạ Hạm.

  Nếu như đổi thành Hàn Mặc Nhiễm mấy năm trước, còn chưa hót hòn họt như bây giờ thì sẽ không thể không biết điều như vậy. Thế nhưng, hiện giờ anh đang là lão đại trong giới khoa học kỹ thuật, danh tiếng quốc tế lẫy lừng, rất có tiếng nói. Mặc dù những người nghe được đều không thoải mái, nhưng thực lực của Hàn Mặc Nhiễm vẫn còn đó. Hiện giờ anh rất có mặt mũi và sự uy tín, có gì mà không dám nói? Huống hồ là Hạ lão tiên sinh vội vã muốn hợp tác, từ lúc đầu đã chịu bất lợi rồi. Cho nên, cho dù không thoải mái khi nghe mấy câu nói đó, Hạ Quốc An cũng không dám thể hiện sự bất mãn ra ngoài mặt.

  Hạ lão tiên sinh cười gượng hai tiếng: “Mấy năm nay, Hạ Hạm quản lý khách sạn. Cho nên chưa có đủ kinh nghiệm về ván đề quản lý xe hơi, cho nên cần rèn nghiệm thêm.”

  Hàn Mặc Nhiễm Nói: “Vậy thì chờ cô ấy rèn luyện đủ, có đủ năng lực thì cháu sẽ trao đổi với cô ấy.”

  Câu nói này, không thể nghi ngờ gì nữa, nó đã bịt kín mọi đường lui, khiến Hạ lão tiên sinh bị chặn lời.

  Hạ Hạm ngồi cạnh Hàn Mặc Nhiễm, cả cuộc nói chuyện không nói một câu nào. Mặc kệ Hạ lão tiên sinh có nháy mắt như thế nào, cô cũng không nói.

  Bất kể quan hệ giữa Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm là như thế nào thì với người ngoài, hai người cũng là chồng, phải vì lợi ích chung. Về vấn đề này, hai người phối hợp với nhau rất ăn ý, ắt là vì muốn tranh thủ tối đa hóa lợi ích cho đối
phương.

  Đó là lý do tại sao Hạ Hạm và Hàn Mặc Nhiễm không có tình cảm.Thậm chí, nhiều lúc họ còn cảm thấy cuộc hôn nhân này thật ghê tởm, nhưng đó là nguyên nhân vì sao nhiều năm như vậy họ vẫn còn ở chung.

  Hạ Hạm cũng biết Hạ lão tiên sinh có ý gì. Ông hy vọng cô có thể hòa giải được một chút. Nhưng nếu Hàn Mặc Nhiễm đã tỏ rõ thái độ, người làm vợ như cô cũng không thể đối nghịch với chồng mình. Vì vậy, trong suốt quá trình, cô đều giả bộ không nhìn thấy ánh mắt của Hạ lão tiên sinh.

  Cuộc trò chuyện không thuận lợi, bầu không khí trong phòng khách nghiêm nghị hơn. May thay, cơm đã nấu xong, bác dâu cả gọi mọi người vào ăn cơm.

  Mọi người di chuyển đến bàn ăn tối, quét sạch sự xấu hổ trong phòng khách vừa rồi, không khí lại vui vẻ trở lại. Họ không nói về chuyện hợp tác nữa. Để chào đón Hàn Mặc Nhiễm đã đến, Hạ lão tiên sinh còn đặc biệt mang bình rượu quý của mình ra.

  Nhà bác cả Hạ chỉ có Hạ Cảnh cùng thế hệ với Hạ Hạm. Hai năm trước, Hạ Cảnh đã kết hôn với con gái Văn gia. Văn gia kinh doanh về phụ tùng ô tô, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng coi như hôn nhân thương mại.

  Văn Tình là một cô gái khá trầm tính. Mẹ mất sớm, ba tái hôn. Có lẽ là sống dưới bóng ma mẹ kế từ khi còn nhỏ, nên cô ấy thường khúm na khúm núm, thường xuyên bị bác dâu cả Tằng Dung răn dạy, nên ở Hạ gia càng ngày càng cẩn thận dè dặt hơn. Cô ấy đã gả đến đây được hai năm, nhưng Hạ Hạm cũng không nói chuyện với cô ấy được mấy câu. Nhưng Hạ Cảnh tốt đối với cô ấy cũng rất tốt, trên bàn cơm còn gắp đồ ăn cho cô ấy.

  Hạ lão tiên sinh ngồi trên đầu, nhà con cả ngồi một bên, nhà con thứ ngồi một bên. Trên bàn cơm rất ít nói chuyện, nhưng để bầu không khí không bị bối rối, thỉnh thoảng sẽ nói một vài chuyện đơn giản.

  Bác dâu cả Tằng Dung ngồi đối diện với cô. Đột nhiên bà ta cười tủm tỉm, nhìn chằm chằm vào Hạ Hạm mấy lần, cười nói: “Hạm Hạm thực sự đã chững chạc rồi. Bác nhớ khi còn nhỏ, cháu là người khó dạy dỗ nhất, tính tình khó bảo nhất.”

  Thu Hà nghe xong, không hài lòng nói: “Hạm Hạm nhà tôi khó bảo lúc nào? Từ nhỏ con bé đã rất ngoan ngoãn vâng lời rồi.”

  Tằng Dung nói: “Em quên cái lần nó đi Bạch gia đập phá rồi sao? Thiếu chút nữa làm rối loạn cả Bạch gia. Sau đó, phải nhờ bác của nó đi gặp bọn họ để xin lỗi, người ta mới không so đo nữa. Nếu nói là còn bé không hiểu chuyện thì còn cho qua được. Hạm Hạm năm đó bao nhiêu nhỉ, mười ba thì phải, mười ba tuổi thì cũng lớn rồi.”

  Tằng Dung vừa dứt lời, liền nhìn Hạ Hạm cười lắc đầu, vẻ mặt tỏ ra bất đắc dĩ khi bậc con cháu phạm sai lầm.

  Mặt Thu Hà lập tức đỏ lên: “Chị nói điều này làm gì? Lúc đó vì sao Hạm Hạm nhà tôi đi đập phá, chẳng lẽ chị còn không biết?”

  ”Cô nhìn lại cô một chút đi. Lúc nào cô cũng bênh nó, cho nên nó mới bị chiều hư. Nhưng hiện giờ tốt hơn rồi, con bé đã chín chắn hơn rất nhiều. Là bác dâu nó, tôi cũng thấy vui lây.”

  Hạ Hạm cũng không biết vì sao Tằng Dung lại nhắc đến chuyện đó. Bà ta nói cô khó dạy bảo, ý bà ta là gì đây? Muốn bóc mẽ cô trước mặt Hàn Mặc Nhiễm à?

  Từ trước đến giờ, công phu mồm mép của Tằng Dung không tồi, Thu Hà lại là người ăn nói vụng về, giữa chị em dâu khó tránh khỏi va chạm, Thu Hà bị Tằng Dung gây ức chế là chuyện bình thường.

  Giống như bây giờ, Thu Hà tức giận đến nỗi mặt đỏ tía tai, nhưng không nói lại được một câu. Nếu ầm ĩ thêm nữa, chắc chắn Hạ lão tiên sinh sẽ tức giận. Đến lúc đó, Thu Hà sẽ bị thiệt thòi.

  Hạ Hạm buông đũa xuống, người giúp việc múc cho cô một bát canh. Cô từ từ uống, mặt không cảm xúc nói: “Năm đó, ba tôi xảy ra chuyện không phải vì con thứ hai nhà họ Bạch say sao? Ba tôi mất rồi, chẳng lẽ tôi không được đi đập phá nhà họ? Đã qua nhiều năm như vậy rồi, sao bác dâu còn lôi cái chuyện này …”

“Đủ rồi!”

  Hạ Hạm còn chưa nói xong, Hạ lão tiên sinh đã ném đũa, tức giận nói: “Cơm thì không ăn, sao còn nói nhiều như vậy, không sợ bị chê cười à?”

  Tằng Dung rất biết tranh thủ,vội vàng đưa đũa cho Hạ lão tiên sinh: “Ba, ba đừng nóng giận, bác sĩ nói ba bị huyết áp cao, bình thường cần phải khống chế cảm xúc.” Nói xong còn không quên đưa mắt nhìn Hạ Hạm đầy trách móc.

  Hạ Hạm hiểu rất rõ, Hạ lão tiên sinh đang tức giận vì Hạ Hạm không chịu nói giúp, chẳng qua chỉ mượn cơ hội này để nổi giận với cô. mà thôi.

  

Vừa nãy Hàn Mặc Nhiễm ép ông không nói được gì. Ông không thể tức giận với anh, vì vậy đã trút cơn tức giận lên người Hạ Hạm. Dù sao thì việc ông mắng cháu gái mình sẽ không ai dám nói gì.

  Chỉ là … rõ ràng Tằng Dung là người nói trước, vì sao bà ta có thể nói mà cô lại không thể?

  Dù vậy, Hạ lão gia bất công cô cũng đã quen, cô không quan tâm người bên cạnh có chế giễu hay không.

  Cô uống canh,đặt bát sang xuống, đang định nói thì giọng Hàn Măc Nhiễm vang lên: “Em thật sự đi đập phá Bạch gia?”

  Câu này là nói với Hạ Hạm.

  Hạ Hạm híp mắt nhìn anh.Người này, hỏi như vậy là có ý gì? Muốn chế giễu cô để tiếp tục nói về vấn đề này à?

  ”Thì sao?” Giọng Hạ Hạm hơi tức giận.

  ”Đó là người hại chết ba em, em đập phá Bạch gia xong, sao không đánh cho đứa con trai thứ hai Bạch gia một trận? Em làm như vậy là còn nhẹ tay đó.”

  ”…”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện