Cô mãi mãi không bao giờ quên được biểu cảm của Lục Vân Sâm lúc ấy. Lúc đó, bọn họ ngồi bên dưới khách sạn uống cà phê. Anh ta đang cúi đầu uống cà phê, đột nhiên nghe nói vậy liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lục Vân Sâm ngẩn người một lúc mới hỏi: “Đang nói đùa à? Tự nhiên muốn kết hôn, kết hôn với ai?”
“Cùng với đối tác của em.”
Lục Vân Sâm nghĩ một lúc mới nhớ ra người cô nói tới là ai: “Chính là cái người hợp tác với em làm khách sạn thông minh?”
“Ừm, là anh ấy.”
“Nói đùa cũng phải đáng tin một chút chứ. Hai người mới quen biết được bao lâu? Được một năm chưa?”
“À đúng rồi, quên không nói với anh, bọn em là bạn học cao trung.”
Cuối cùng, anh ta cũng nhận ra cô không hề nói đùa. Cô nhìn thấy ngón tay cầm tách cà phê nắm chặt lại, không nhịn được mà run lên, cà phê bắt tung tóe lên tay anh ta. Nhưng dường như anh ta không nhận ra, chỉ nhìn chằm chằm vào cô: “Em nói thật?”
“Ừm, thật đấy. Hôn lễ được tổ chức vào khoảng hai tháng sau.”
“Vì sao?”
Giọng anh ta ẩn chứa sự giận dữ.
Hạ Hạm tỏ ra thản nhiên: “Vì sao là vì sao? Không phải kết hôn là chuyện rất bình thường sao?”
“Hạ Hạm!” Đột nhiên anh ta đứng lên, giọng nói đè nén lửa giận: “Mấy năm nay, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, em không nhìn thấy sao? Em dựa vào đâu mà muốn kết hôn với người khác?”
Mấy năm nay, đúng là anh ta vẫn luôn ở bên cạnh cô, đưa cô đi ăn, tặng quà cho cô, hình như cũng không có bạn gái. Vậy nhưng, chuyện này thì liên quan gì đến cô?
Hạ Hạm tỏ ra vô tội: “Anh và em thì có gì chứ? Không phải anh nói quan tâm em như quan tâm em gái à? Em cũng vẫn luôn coi anh là anh trai.”
Không biết câu “Em vẫn luôn coi anh là anh trai” với câu “Con bé chỉ là một đứa trẻ con, em đừng so đo với trẻ con” thì câu nào có lực sát thương lớn hơn.
Lục Vân Sâm đấm xuống bàn. Dường như anh ta không hề cảm thấy đau, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
“Sao em lại đối xử với anh như vậy? Em biết rõ anh vẫn luôn chờ em lớn mà!”
Chờ cô lớn sao? Nhưng mà, trong thời gian chờ đợi quá cô đơn, nên đành lưu luyến oanh oanh yến yến ở bên ngoài. Cho đến khi chơi chán, mà cô cũng đã trưởng thành, liền muốn đặt cô bên cạnh. Cô cũng không phải thú cưng của anh ta, dựa vào đâu chứ?
Người đàn ông trước mặt mặc âu phục đi giày da, là trang phục của thương nhân, đã sớm mất đi sự ngây ngô ngốc nghếch thuở niên thiếu rồi. Thân hình mặc âu phục thẳng tắp lúc này không hề hợp với khuôn mặt đang nổi giận, như xé rách thành hai, nhã nhặn cùng dữ tợn dung cùng hợp trên người anh ta.
Hạ Hạm thong dong đứng dậy: “Là anh nói quan tâm em như quan tâm em gái, chẳng lẽ em hiểu sai?”
Lục Vân Sâm nghẹn lời, cơ thể lùi về sau một bước như bị sốc nặng.
Hạ Hạm thấy anh ta như vậy, cô nhớ đến năm mình mười tám tuổi nhìn thấy cảnh anh ta ôm hôn cô gái kia ở vườn sau. Khi đó, cô cũng có cảm giác như bị giội một chậu nước lạnh vậy.
Không biết đả kích mà cô phải nhận với đả kích mà anh ta phải nhận thì cái nào đau hơn.
Lúc này, Hạ Hạm cảm thấy vô cùng thoải mái. Sự oán hận năm mười tám tuổi đó cuối cùng cũng phát huy vô cùng tinh tế vào thời khắc này. Cô trả thù vô cùng thâm độc, ngay cả chính bản thân cô cũng cảm thấy sợ hãi.
Mà cô cũng chẳng thèm để ý, bổ cho anh ta một nhát dao nữa: “Em sẽ gửi thiếp mời đến cho anh, có tới hay không tự anh quyết định.”
Cô rời đi, một lát sau liền nghe thấy âm thanh loảng xoảng từ trong phòng truyền tới.
Anh trai Lục Vân Sâm ngốc nghếch trước giờ tính tình rất tốt. Khiến anh ta nổi giận đập đồ như vậy, xem ra tức giận không hề nhẹ.
Từ đó về sau, cô không gặp lại Lục Vân Sâm nữa. Nghe nói anh ta chủ đồng xin điều sang thị trường nước ngoài.
Hình như cũng gần bốn năm rồi.
Buổi đấu giá bắt đầu, món đầu tiên là một viên đá quý đời Minh, nhưng Hạ Hạm không có hứng thú. Cô tới là vì chiếc sườn xám bằng tơ tằm. Thu Hà thích sưu tập sườn xám, Hạ Hạm định giành lấy tặng cho bà.
Người cạnh tranh cũng không nhiều. Hạ Hạm nhanh chóng giành được sườn xám, giá cũng nằm trong phạm vi tính toán của cô, lần này đến đây cũng coi như thành công.
Buổi đấu giá nhanh chóng kết thúc. Khi tan cuộc, cô nghe nghe thấy Lục Vân Sâm hỏi nhỏ: “Anh ta đối xử với em tốt không?”
Hạ Hạm quay đầu nhìn anh ta, biểu cảm trên mặt Lục Vân Sâm rất nghiêm túc, hỏi thật lòng sao? Hạ Hạm cũng không có tâm tư đi nghiên cứu điều này.
Hàn Mặc Nhiễm đối xử với cô tốt không? Ngoại trừ tình cảm thì cái gì anh cũng cho cô, thân phận Hàn phu nhân, tiền tài, địa vị. Vậy nên, cũng coi như anh đối xử tốt với cô đi.
Cô trả lời đúng sự thật: “Anh ấy đối xử với em rất tốt.”
Anh ta không nói gì nữa, Hạ Hạm cũng rời đi.
Buổi tối còn có tiệc từ thiện. Hạ Hạm thay một chiếc váy dạ hội dài tay màu đen, tay áo và váy được viền ren, trên váy được thêu những bông hoa, dùng hoa để trang trí, làm giảm bớt sự trang trọng của màu đen.
Cô xõa tóc xuống, má tóc uốn quăn nhìn rất óng ả. Cô kẹp một bên tóc lại để mái tóc không rối bù.
Vẫn là đôi môi được đánh son màu đỏ. Bình thường, khi tham gia những bữa tiệc như vậy thì đều có bạn đi cùng. Dù Hạ Hạm chỉ đơn thương độc mã, nhưng vẫn rất khí chất, dù một mình trên sân nhưng cũng thắng hàng vạn con ngựa khác.
Người tổ chức bữa tiệc này là chủ biên của tạp chí thời thượng, tên là Lâm Tông. Ông ta là một người đàn ông trung niên hơi lùn, thấy Hạ Hạm liền đi tới chào: “Hạ tổng nhỏ cũng tới? Hạ tổng ở bên kia.” Chủ biên chỉ về một hướng.
Xuyên qua vài nhóm người, quả nhiên Hạ Hạm nhìn thấy Hạ Cảnh, nhưng không ngờ Văn Tình cũng đến. Văn Tình là người ít nói, rất hiếm khi đến những nơi như vậy. Hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy dạ hồi, thay đổi sự xám xịt khi ở Hạ gia, nhìn rất ra dáng tiểu thư khuê các.
Lục Vân Sâm vừa hay cũng ở đây. Hôm nay, anh ta đưa bạn gái theo. Cô ta mặc một chiếc váy màu hồng hở vai, bộ dạng
ngoan ngoãn, dáng người tinh tế, hình như là người mẫu.
“Anh họ, chị dâu.” Hạ Hạm lên tiếng chào hỏi.
Văn Tình nói: “Em tới một mình?”
Hạ Hạm gật đầu.
Một tay Văn Tình kéo tay Hạ Cảnh, một tay khác kéo cô sát lại gần bên mình: “Vậy thì em đi cùng anh chị.”
Quan hệ giữa Hạ Hạm và nhà bác cả không tốt, vậy nên bình thường cô cũng chẳng nói chuyện nhiều với chị dâu. Nhưng lúc này, nhìn biểu cảm lo lắng không an tâm khi thấy cô đi một mình, liền che chở cô như gà mẹ bảo vệ con, khiến Hạ Hạm cảm thấy hơi buồn cười. Cô nghĩ, bình thường trước mặt Tằng Dung, Văn Tình rất rụt rè, sợ sệt. Đột nhiên cô nhận ra, người chị dâu này cũng thật đáng yêu.
Hạ Hạm vẫn chỉ gật đầu với Lục Vân Sâm, xem như chào hỏi, vừa đúng mực vừa xa cách.
Lâm Tông đang nói chuyện với mấy người Hạ Cảnh, thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi Hạ tổng, sao Hàn tổng không đi cùng cô?”
Hạ Hạm không trả lời ngay. Lâm Tông là người tổ chức buổi tiệc này, đương nhiên biết mình mời ai. Đột nhiên ông ta hỏi đến Hàn Mặc Nhiễm, vậy chắc cũng mời Hàn Mặc Nhiễm. Nhưng Hàn Mặc Nhiễm lại không nói với cô. Với quan hệ của hai người, Hàn Mặc Nhiễm cũng chẳng cần thiết phải nói cho cô biết.
Nhưng với người ngoài, bọn họ vẫn luôn xây dựng hình tượng gia đình hòa thuận, vợ chồng ân ái, người ngoài không hề biết sự thật. Nếu cô thể hiện ra mình không biết Hàn Mặc Nhiễm được mời, chắc chắn sẽ khiến người ta suy đoán quan hệ vợ chồng giữa hai người bọn họ bằng mặt không bằng lòng, ngay cả chồng mình được mời cũng không biết.
Tâm tư thay đổi nhanh chóng, Hạ Hạm đáp: “Anh ấy có việc bận.”
Lâm Tông cười nói: “Quả nhiên Hàn tổng là người bận rộn.”
Hạ Hạm chỉ cười không đáp.
Đúng lúc này, có một người đàn ông chạy đến nói nhỏ vào tai Lâm Tông. Hai mắt Lâm Tông sáng lên, lập tức nói: “Quả nhiên, nhắc tới tào tháo là táo tháo liền tới. Hàn tổng đến đây, tôi đi nghênh đón một chút.”
Xem ra Hàn Mặc Nhiễm được mời thật. Nhưng tiệc từ thiện này không lớn, với địa vị hiện tại của Hàn Mặc Nhiễm thì không cần thiết phải tham gia những trường hợp như vậy, vì nó cũng chẳng tạo thêm nhiều mối quan hệ cho anh.
Một lát sau, quả nhiên Lâm Tông dẫn Hàn Mặc Nhiễm đi vào. Lão đại khoa học kỹ thuật chạm vào nóng bỏng tay vừa vào cửa đã lập tức trở thành tiêu điểm. Không ít người thấy anh đều nhỏ giọng bàn luận: Mặt mũi Lâm Tông cũng lớn thật, vậy mà lại mời được Hàn Mặc Nhiễm đến. Có người nhìn thấy Hàn Mặc Nhiễm liền muốn tạo quan hệ, bước đến làm quen với anh.
Bởi vì liên tục có người đến chào hỏi, nên mặc dù quãng đường từ cửa đến đây không dài, nhưng cũng mất một chút thời gian. Lâm Tông dẫn Hàn Mặc Nhiễm tới, anh liền đứng bên cạnh Hạ Hạm rất tự nhiên. Hai người mỉm cười ra hiệu với nhau, ăn ý giống y một đôi vợ chồng đã kết hôn nhiều năm.
Trước đây, Hàn Mặc Nhiễm cũng đã gặp Lục Vân Sâm. Khi anh hợp tác với Hạ Hạm, thường xuyên nhìn thấy người này chạy đến tìm cô. Hạ Cảnh cho là anh không biết, liền lên tiếng giới thiệu: “Đây là CEO của thực phẩm Trân Ái, Lục Vân Sâm.”
Hạ Mặc Nhiễm nâng chén với anh ta: “Chào anh, Lục tiên sinh. Tôi là Hàn Mặc Nhiễm của khoa học kỹ thuật Bàng Đại Lĩnh Hàng.”
Không cần người khác giới thiệu mà tự giới thiệu, câu giới thiệu vô cùng khiêm tốn.
Lục Vân Sâm cũng khách sáo nói: “Chào anh, Hàn tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu.”
Hai người chạm chén với nhau, sau đó nâng chén lên nhấp một ngụm.
Phục vụ bê khay bánh kẹo tới. Hàn Mặc Nhiễm liền cầm một thanh sô cô la, bóc vỏ đưa cho Hạ Hạm. Anh làm rất tự nhiên, lột vỏ ra rồi đưa đến bên miệng cô.
Động tác thân mật này làm rất tự nhiên, giống như bình thường hai người cũng thường làm như vậy.
Hạ Hạm yên lặng nhìn anh. Chuyện show ân ái này không phải là chưa từng làm trước mặt người khác. Hạ Hạm cũng không quá kinh ngạc, đang muốn ăn miếng sô cô la trên tay anh thì đột nhiên Lục Vân Sâm lên tiếng: “Cô ấy không ăn được sô cô la, cô ấy bị dị ứng với sô cô la.”
Hạ Cảnh đang trò chuyện về buổi đấu giá hôm nay với Lâm Tông, nghe vậy liền dừng lại, quay sang nhìn Lục Vân Sâm tìm tòi nghiên cứu.
Biểu cảm của Hàn Mặc Nhiễm không hề thay đổi. Anh cau mày, dường như đuôi lông mày còn hiện ra ý cười: “Dị ứng?”
Lục Vân Sâm nói tiếp: “Anh là chồng của cô ấy, ngay cả chuyện cô ấy bị dị ứng với sô cô la cũng không biết à?”
Hạ Hạm nhíu mày lại. Cô không biết Lục Vân Sâm phát rồ cái gì. Ngày trước, cô và anh ta chưa từng ở bên nhau, cũng chưa tính là yêu nhau. Huống chi, đã nhiều năm không gặp nhau, cô cũng kết hôn rồi, những mâu thuẫn ngày trước đều tan thành mây khói theo thời gian. Nhưng anh ta nói như vậy, rõ ràng là đang cố tình muốn khiêu khích Hàn Mặc Nhiễm.