Lan tỷ nhi hấp nồi màn thầu, hầm nồi cháo, lại lấy rau khô trong nhà xào một đĩa đồ ăn, Lục Vân Thụy và Vương Phượng Ngọc ngày nào cũng phải ăn chút thức ăn mặn, nhưng hôm nay Vương Phượng Ngọc chưa cho nàng tiền đi cắt thịt.
Lan tỷ nhi lặng lẽ liếc nhìn nhà chính một cái, cũng không dám tiến lên xin tiền vào thời điểm này.
Hết cách, chỉ có thể mò hai quả trứng gà trong cái rổ ở nhà ra, tráng một đĩa trứng gà.
Trong nhà chỉ có Lục Vân Thụy là mỗi buổi sáng có thể ăn hai quả trứng chiên bằng dầu, hoặc là lúc đói bụng Vương Phượng Ngọc sẽ làm cho hắn trứng gà hấp muối* làm đồ ăn vặt.
(*) Gốc là 盐焗鸡蛋
Thời điểm xào đồ ăn hằng ngày sẽ rất ít tráng trứng gà, Vương Phượng Ngọc nói đó là vì muốn để lại cho Lục Vân Thụy bồi bổ đầu óc.
Nhặt màn thầu trong lồng hấp bỏ vào rổ, múc một bồn cháo, Lan tỷ nhi nhẹ tay nhẹ chân bưng cơm trưa đến nhà chính, quy củ cẩn thận đặt đồ ăn lên trên bàn: "Cha, mẹ, ăn cơm thôi, con đi......!gọi tam ca."
Lúc này Vương Phượng Ngọc vốn đã thở không xuôi, nghe Lan tỷ nhi nói xong liền mắng xối xả như trút nước: "Tao nói bao nhiêu lần rồi, mày chỉ có một ca ca, tam ca cái gì mà tam ca? Đại ca nhị ca của mày ở đâu ra? Lớn như vậy rồi mà không nhớ nổi phải không?"
Lan tỷ nhi cúi đầu co bả vai lại không dám nói chuyện.
Cơn tức cả một buổi sáng của Vương Phượng Ngọc lúc này cuối cùng mới bùng phát, âm mặt đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, nhưng thời điểm nhìn thấy đĩa trứng gà kia ở trên bàn thì lửa giận bùng cháy lần nữa: "Ai cho mày tráng trứng gà? Tao nói với mày thế nào, giờ mày có bản lĩnh rồi phải không? Ngay cả lời của mẹ mày cũng phớt lờ luôn!"
Lan tỷ nhi co rúm lại mở miệng: "Không phải đâu mẹ, là......!Là do trong nhà không có thịt, con mới tráng hai quả trứng."
"Không có thịt mà mày không biết đi mua? Thịt là chết chứ mày cũng chết à? Đã nói trứng gà trong nhà phải giữ lại cho ca mày bồi bổ đầu óc, mày là đứa ngu dốt nghe không hiểu lời có phải hay không?"
"Được rồi ——" Lục Đức Hưng vẫn luôn ngồi ở một bên đột ngột mở miệng, trầm giọng nói, "Không phải một đĩa trứng gà thôi à, cũng đáng để bà phải như vậy? Mở miệng là chết hay không chết, chẳng ngại xúi quẩy.
Hơn nữa, một rổ trứng gà trong nhà, Vân Thụy có mấy cái miệng mà phải ăn nhiều như thế, sau này trong nhà ăn nhiều trứng gà một chút, bớt ít tiền cắt thịt."
Vương Phượng Ngọc quẳng đũa, "Lục Đức Hưng ông có ý gì? Vân Thụy ăn trứng gà bao nhiêu năm rồi không thấy ông nói gì, giờ nói loại lời này ông đừng tưởng là tôi không biết ông có ý gì."
Lục Đức Hưng liếc mắt nhìn tức phụ mình, không nói chuyện, cầm lấy màn thầu bắt đầu ăn cơm.
Vương Phượng Ngọc giận run cả người: "Tổ tiên nhà lão Lục ông một chữ cũng chả biết, Lục Vân Lãng và Lục Vân Xuyên cũng chỉ là hai thằng nông dân bán sức không hiểu biết, có thể ra Vân Thụy của chúng ta biết đọc sách như vậy, đó là do mộ phần tổ tiên nhà ông bốc khói xanh! Có đầy người thi tú tài mấy năm không trúng, giờ ông bày cái vẻ mặt này cho ai xem?"
"Sao tiểu tử nhà họ Thẩm kia thi cái liền đậu? Ta thấy nó ru rú ở nhà cả ngày, cũng không giống Vân Thụy ba ngày hai bữa lên trấn gặp đồng môn tiêu tiền, giờ nhà chúng ta làm sao để nhìn mặt người ta?"
Trong lòng Vương Phượng Ngọc cũng đang buồn phiền chuyện này, lần này Vân Thụy nhà bà ta có thể đậu cao trung là bà ta tự thả ra, bây giờ thi không đậu, không biết bao nhiêu người trong thôn đang trộm chê cười nhà mình.
Với lại bên kia......!Vương Phượng Ngọc tức đến cắn chặt răng, đều bị cái miệng thối của con tiện nhân Diêu Xuân Linh kia nguyền rủa, bằng không sao Vân Thụy nhà bà ta thi không đậu.
Vương Phượng Ngọc và Lục Đức Hưng đang tranh chấp ở nhà chính, Lục Vân Thụy ở trong phòng mình mặt mày u ám, bút trong tay suýt nữa bị gã vặn gãy.
Bản thân rớt bảng thì cũng thôi, tiểu tử nhà họ Thẩm kia lại có thể thi một lần đã đậu tú tài, tiểu tử đó rõ ràng ngu dốt muốn chết, lại thi đậu tú tài trước gã......!Sao có thể.
Vốn nghĩ bản thân năm nay cao trung, ở trong thôn liền có thể nở mày nở mặt được người ta truy đuổi tung hô, có lẽ còn có khả năng lọt vào mắt xanh của vị lão gia nào đó trên trấn, tìm một mối hôn nhân tốt đẹp, cưới vị tiểu thư vinh quang gia đình, từ đó một bước lên mây.
Sau này đừng nói ca nhi tỷ nhi bình thường trong Phong Nguyệt lâu, ngay cả đầu bảng ở đây, cũng phải bán rẻ tiếng cười trước mặt gã.
Nhưng hôm nay, toàn bộ tính toán của gã đều đã ngâm nước nóng.
Tiếng tranh cãi trong nhà chính loáng thoáng truyền đến, sắc mặt Lục Vân Thụy trầm hơn, năm nay thi rớt, từ rày về sau gã làm sao mở miệng đòi tiền trong nhà đi lên trấn được nữa.
Một bữa cơm trưa, Lục Vân Thụy viện cớ thân thể không thoải mái để khỏi ra ngoài phòng, Lục Đức Hưng và Vương Phượng Ngọc cũng không có khẩu vị, lúc này Vương Phượng Ngọc cũng chẳng còn tâm tư đi quản Lan tỷ nhi, lần đầu tiên Lan tỷ nhi được ăn một bữa cơm ngon.
Ăn xong, Lục Đức Hưng sầm mặt quay về phòng đánh một giấc, Vương Phượng Ngọc đến cùng vẫn không yên lòng, gõ gõ cửa phòng Lục Vân Thụy.
Trong phòng của Lục Vân Thụy đốt giường đất, rất là ấm áp, gã đang nằm ở trên giường nghĩ nên làm thế nào để kiếm thêm tiền đi gặp ca nhi tỷ nhi trong Phong Nguyệt lâu, nghe thấy tiếng gõ cửa, vội dụi dụi mắt thay đổi sắc mặt phù hợp.
Cửa vừa mở ra, Lục Vân Thụy đứng ở trong phòng, hai mắt đỏ bừng, búi tóc lộn xộn, nhìn qua trông nản lòng thoái chí.
Trong lòng Vương Phượng Ngọc vốn cũng có chút trách móc Lục Vân Thụy, suy cho cùng vì để gã làm tú tài lão gia, trong nhà bỏ ra không ít bạc, vừa rồi cãi cọ với Lục Đức Hưng, cũng chỉ là muốn giữ chút thể diện cho bản thân và con trai mình trước mặt Lục Đức Hưng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng sa sút tinh thần của con trai mình, chút tức giận không chịu nổi đó trong lòng của bà ta nháy mắt đã không còn, chỉ dư lại sự đau lòng.
"Con à, chẳng qua là năm nay rớt bảng, con cũng đừng cơm không ăn cửa cũng không ra, nhịn hỏng người rồi thì phải làm sao bây giờ hả?"
Lục Vân Thụy lắc lắc đầu, nói chuyện uể oải: "Mẹ, người yên tâm đi, không có việc gì, con chỉ là......!Trong lòng có hơi khó chịu."
Vương Phượng Ngọc trấn an gã: "Con à, lần này không được còn có lần sau, con thông tuệ như vậy, cuối cùng cũng có thể cao trung."
"Chỉ là con có hơi nghĩ không thông." Lục Vân Thụy đỏ mắt nói, "Bình thường ở trường tư, tiên sinh cứ khen con thông minh, nói văn chương của con làm tốt lắm, nhóm đồng môn cũng thường tranh luận cọ sát học vấn cùng con, sao con lại thi rớt? Ngược lại là cái thằng ngốc nhà họ Thẩm kia thi đậu, ở trường tư, mọi thứ của nó đều kém hơn con."
Vương Phượng Ngọc cũng nghĩ không ra, con trai nhà mình thông tuệ như thế, làm sao mà không thi trúng?
Bà ta