Trong phòng bên, nghe thấy tiếng đẩy cửa, Sầm Ninh căng thẳng trong lòng, đôi bàn tay phủ trên đầu gối xoắn vào nhau.
Ánh nến nhảy nhót, y từ sau khăn voan nhìn Lục Vân Xuyên chậm rãi đến gần, khăn voan bị nhấc lên.
Sầm Ninh chịu đựng ngượng ngùng ngẩng đầu, thấy Lục Vân Xuyên trước mắt mặc hỉ phục, mặt đỏ như thiêu đốt, thấp giọng nói: "Tướng công.
"
Khuôn mặt phu lang trước mặt như cánh hoa đào, mi mục ẩn tình, ở dưới ánh nến, cả người giống như ôn ngọc bao trùm ánh sáng nhu hòa.
Lục Vân Xuyên ngơ ngẩn mà nhìn, tay chân trong khoảng thời gian ngắn đều không biết nên đặt xuống chỗ nào, đôi tay chà xát lớp vải bên ngoài bắp đùi, khẽ nói: "Có, có đói không?"
Sầm Ninh lắc đầu nói: "Không đói bụng, Chỉ ca nhi có bưng tới cho ta trứng nước đường cùng mì sợi.
"
Lục Vân Xuyên gật gật đầu, sợ mùi rượu trên người quá nặng làm ngạt phu lang, không dám dựa quá gần, chỉ đứng bên mép giường nói chuyện: "Ngồi cả ngày khẳng định là mệt rồi, trong phòng bếp có nấu nước nóng, ta xách vào nhà, ngươi, lau qua một chút.
"
Sầm Ninh nghe vậy mặt càng đỏ hơn, cúi đầu nắm chặt áo cưới trên người.
Lục Vân Xuyên xách thùng nước ấm vào nhà, lại đem chậu gỗ cùng khăn vải đặc biệt mua về đặt ở bên cạnh, nói với Sầm Ninh: "Ta tắm ở trong sân, có gì thì gọi ta.
"
Nói xong đóng cửa phòng lại.
Trong sân thực nhanh vang lên tiếng tẩy rửa, Sầm Ninh mím môi đứng lên, cởi bỏ xiêm y trên người cũng bắt đầu lau mình.
Thật ra cũng không mệt, nhị tẩu y dậy sớm nấu chén nước ô mai cho y uống, lại cho y ăn vài quả mơ, nói cô dâu thành thân, khổ nhất không phải lúc ngồi chờ vén khăn voan ở tân phòng, mà là ngồi kiệu.
Đường ở nông thôn không bằng phẳng, ngồi trên kiệu hoa có thể bị lắc đến mức lục phủ ngũ tạng đều nhảy ra, đầu choáng váng cả ngày.
Nhưng trên đường y ngồi kiệu tới thôn Vân Khê, nghe thấy Lục Vân Xuyên dặn dò người nâng kiệu được mời đến đi chậm một chút, lại đặc biệt đi đến bên kiệu hoa đưa tay ổn định cỗ kiệu, một đường tiến vào thôn nghe thấy tiếng người mới một lần nữa quay lại đứng trước kiệu hoa.
Sầm Ninh rũ mắt nghĩ, chỉ cần tướng công có thể luôn đối đãi tốt với mình, không học mấy cái điệu bộ vô lại, thì dù cuộc sống có khổ mệt, y cũng hài lòng mà thấy cam tâm tình nguyện.
Rửa mặt xong, trong thùng còn dư lại non nửa thùng nước ấm, Sầm Ninh đổ ngược vào trong chậu, nghe ngoài sân không có tiếng nước, đẩy cửa ra thấp giọng nói với Lục Vân Xuyên: "Hôm nay đi đường rất nhiều, tướng công vào ngâm chân đi.
"
Lục Vân Xuyên sửng sốt, vội nói: "Được, được.
"
Hai chân ngâm vào trong nước có chút nóng, mệt mỏi trên người đều giảm bớt rất nhiều.
Sầm Ninh mặc áo trong màu trắng ngồi ở mép giường, một đôi chân trắng nõn kề bên trên mặt nước.
Lục Vân Xuyên thấy thế nâng mu bàn chân lên, nói: "Nước nóng, đặt trên chân ta ngâm đi.
"
Sầm Ninh nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng, cẩn thận từng chút lấy mũi chân dò đến mu bàn chân Lục Vân Xuyên, lại chậm rãi kề sát vào.
Bóng đêm mông lung, ánh trăng treo trên bầu trời tối nay sáng vô cùng.
Rửa mặt xong, Lục Vân Xuyên đem nước ra bên ngoài đổ, Sầm Ninh mặc áo trong màu trắng ngồi trên đệm giường thấp thỏm trong bụng.
Đèn dầu trong nhà chính bị thổi tắt, Lục Vân Xuyên đi vào trong phòng đóng cửa lại, ngồi xuống mép giường.
Cho dù là mùa hè, buổi tối trong núi vẫn có chút lạnh, Lục Vân Xuyên kéo chăn ra, hai người nằm xuống trên giường, đều im lặng không lên tiếng.
Thẳng đến khi một cơ thể cao to ấm áp đè xuống người, Sầm Ninh mới không nhịn được nhỏ giọng kinh hô.
Nhưng lại vội vàng ngậm miệng, trước lúc thành thân, mẹ đã để đại tẩu chỉ bảo y việc này.
Áo trong bị cởi bỏ, phần eo bị bàn tay lớn nắm lấy, da thịt kề sát, Sầm Ninh chịu đựng thẹn thùng vòng lấy cổ người trên thân, chẳng biết từ đâu sinh ra vài phần ỷ lại, run giọng nói: "Tướng công, ta, ta có hơi sợ.
"
Nhìn phu lang chôn trong lồng ngực mình lộ ra một đoạn cổ sau trắng nõn, trong đôi mắt thâm thúy của Lục Vân Xuyên là ôn nhu không muốn che giấu, bàn tay to vỗ vỗ lưng phu lang, hắn khàn giọng nói: "Không sợ.
"
Đêm dài giao cổ, điên đảo gối chăn, bóng nến bên cửa sổ lay động, đến cuối cùng ngay cả bấc đèn cũng chầm chậm cháy lên! !
Hôm sau, thời điểm Sầm Ninh tỉnh lại đã là lúc mặt trời lên cao.
Giường đệm bên người trống không, y vội vàng đứng dậy, chịu đựng trong người không thoải mái mặc xiêm y, đẩy cửa ra liền thấy Lục Vân Xuyên đang ngồi trong sân đan giỏ tre.
Thấy Sầm Ninh xuất hiện, Lục Vân Xuyên buông đồ trong tay nói: "Dậy rồi? Ta múc nước cho ngươi rửa mặt, rửa xong rồi ăn cơm.
"
Sầm Ninh nhỏ giọng ấp úng: "Ta dậy muộn rồi.
"
"Không muộn, ta cũng vừa dậy thôi.
" Nhìn ra Sầm Ninh có chút bất an, Lục Vân Xuyên dừng một chút nói: "Trong nhà chỉ có hai người chúng ta, không có quy củ gì, nghỉ nhiều thêm một lát cũng không sao, công việc trong nhà đều có ta rồi.
"
Ngày thứ nhất cô dâu vào cửa kính trà cho cha mẹ chồng, mẹ chồng cần lập quy củ, Lục Vân Xuyên cùng bên kia phân gia hiển nhiên liền không có quy củ này, hơn nữa hắn cưới Sầm Ninh cũng không phải vì để phu lang làm việc.
Cơm sáng là Lục Vân Xuyên làm, một rổ màn thầu trắng, một nồi cháo gạo trắng phối với hai món nhắm khác nhau.
Lục Vân Xuyên sờ sờ chóp mũi nói: "Ta không giỏi nấu cơm, ăn hai miếng lót bụng.
"
Hắn không chú trọng đối với thức ăn, trước kia chưa thành thân cũng không muốn ra nhà trước làm phiền đại tẩu, thường một mình ở nhà gặm mấy cái bánh màn thầu lạnh lẽo đối phó cho xong.
Cháo gạo trắng xém nấu thành cơm khô, Sầm Ninh bưng chén lên cười cười, thấp giọng nói: "Về sau ta làm cho ngươi.
"
Lục Vân Xuyên giương mắt, cười nói: "Được.
"
Cơm nước xong, động tác Lục Vân Xuyên mau lẹ cầm chén đũa đến phòng bếp rửa sạch, Sầm Ninh vốn định giành với hắn, Lục Vân Xuyên nói một câu "Thân thể ngươi không thoải mái, nghỉ ngơi đi", Sầm Ninh liền đỏ mặt ngồi xuống.
Rửa chén đũa xong, Lục Vân Xuyên vào phòng cầm cái hộp đi ra, đưa tới trước mặt Sầm Ninh mở ra.
"Đây là khế ước nhà đất và tiền bạc trong nhà, giao cho ngươi giữ.
"
Trong hộp đặt mấy tờ giấy gộp thêm ba lượng bạc, thành thân tốn không ít tiền, tiền bạc dư lại trong nhà cũng không nhiều.
Lục Vân Xuyên chà xát chân, hắn vẫn là người còn trẻ, lúc một mình không cảm thấy có chuyện gì, có thể ăn no là được, nhưng có phu lang rồi, không tránh được việc bắt đầu lo lắng phu lang đi theo hắn sẽ chịu khổ.
Thời điểm lần đầu tiên tức phụ thôn trưởng tới nhà nói nguyện ý giúp hắn qua nhà họ Sầm thôn Mai Lĩnh cầu hôn, hắn không hề nghĩ ngợi, một mực từ chối.
Tức phụ thôn trưởng không thấu được suy nghĩ: "Bộ dáng cùng tính cách của ca nhi Sầm gia kia đều rất tốt, sao lại không muốn? Là nhìn trúng cô nương hay ca nhi nhà khác à?"
Lục Vân Xuyên lắc đầu, nhớ tới mùa đông năm ấy trông thấy ca nhi, thanh âm rầu rĩ nói: "Điều kiện nhà ta thím biết đấy, không nên để người theo ta chịu khổ.
"
Vẫn là tức phụ thôn trưởng khuyên hắn: "Chịu khổ chỗ nào, trong nhà ngươi thiếu ăn hay thiếu mặc? Bất quá chỉ là không có cha mẹ chồng mà thôi, tẩu tử ngươi gả cho huynh trưởng ngươi sống cũng không tốt sao? Người nhà họ Sầm nói, chỉ muốn tìm ca tế ổn phận kiên định, cái khác không thèm để ý.
"Chân thực muốn chọn gả cho một nhà phú hộ trong thôn, gặp phải hán tử kia không thành thật, sau khi thành thân còn muốn ra ngoài tìm tiểu thiếp, thế mới là chịu khổ.
Thím cũng vì biết tính tình của ngươi, mới muốn giúp nhắc đến ngươi trước mặt Sầm gia.
"
Lúc này hắn mới gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không trông mong gì, nghĩ một ca nhi như vậy mới phải tìm một nhà chồng tốt, không nên gả cho một anh nông dân như mình.
Hiện tại phu lang ngồi ở trước mặt hắn, Lục Vân Xuyên có chút quẫn bách mà nói: "Tiền không nhiều lắm, nhưng chờ thu xong lúa mì rồi bán lương thực có thể tốt hơn chút, chờ đến nông nhàn* lên thị trấn làm công cũng có thể kiếm thêm chút tiền, ta! nhất định sẽ không để ngươi đi theo ta chịu khổ.
"
(*Nông nhàn: thời điểm rảnh rỗi việc đồng áng)
Đưa tay khép hộp lại, Sầm Ninh cười