Áo trong dễ dàng làm xong, khâu được hai bộ thì đã tới buổi trưa, Sầm Ninh bỏ kim chỉ xuống đi đến cổng sân nhìn xung quanh, không tới một lúc đã nhìn thấy thân ảnh Lục Vân Xuyên khiêng công cụ.
Cả người Lục Vân Xuyên đều ướt đẫm mồ hôi, vào cổng sau đó dỡ nông cụ xuống nói: "Trên người ta dơ lắm, ngươi lấy giúp ta bộ quần áo để thay, ta tắm giặt trong sân xong lại vào nhà."
Người nông thôn làm việc kỳ thật không thèm để ý những điều này, mặc quần áo mướt mồ hôi cả một ngày lại hết sức bình thường, vào ngày mùa buổi trưa vừa thay buổi chiều lại làm bẩn, không có hơi sức đâu mà giặt nhiều như vậy.
Đoạn thời gian Lục Vân Xuyên cùng Lục Vân Lãng trải qua khổ cực kia, gần cả tháng chỉ mặc một bộ quần áo cũng là bình thường.
Nhưng Lục Vân Xuyên biết phu lang của mình thích sạch sẽ, ngày thường cũng rất chịu khó gội đầu giặt đồ, vì thế cũng chú ý hơn, sợ làm phu lang ghét bỏ.
Mặt trời lớn, không cần phải lãng phí củi lửa nấu nước tắm, Lục Vân Xuyên liền xối nước giếng dội hết mồ hôi cùng bùn trên người.
Thời điểm Sầm Ninh cầm xiêm y tới thấy hắn đang chà xát cơ thể trần trụi, lập tức ngốc tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm mũi giày không dám liếc loạn, trên mặt ửng đỏ một mảng.
Cho dù mỗi đêm đều ngủ chung thì lúc ấy trời cũng đã tối, chớ hề nhìn chằm chằm Lục Vân Xuyên vào ban ngày ban mặt như vậy.
Chờ Lục Vân Xuyên tắm xong, Sầm Ninh đưa quần áo trong tay qua, liên tục rũ mắt nói: "Ngươi tự mặc đi, quần áo thay ra buổi chiều ta mang đến bờ sông giặt, trái cây ngâm trong nước, ngươi ăn trước hai miếng lót bụng, bây giờ ta liền đi nấu cơm."
Lục Vân Xuyên nhìn bộ dáng y chạy vào phòng bếp nhanh như chớp thì bật cười, mặc quần áo xong sau đó đến bên cạnh giếng nhấc trái cây lên, trái cây ngâm trong nước giếng một hồi lâu, ngọt thanh giải khát, gặm hai miếng là xong một trái.
Trong phòng bếp, Sầm Ninh nghĩ hắn làm việc mệt nhọc, cố ý làm cơm trưa chắc dạ một chút.
Từ trong lu gạo múc ra hai chén gạo lớn cho vào nồi, sau khi nấu chín múc vào trong chậu, bí đao cắt hạt lựu, lột đậu Hà Lan lấy hạt, dùng mỡ xào cùng gừng tỏi, lại thêm muối gia vị, cho vào một muỗng nước tương, ngay lập tức xào ra màu sắc, mùi hương cũng bay ra.
Lại đổ một muôi nước vào trong nồi, đem cơm bỏ vào trong trộn cùng bí đao và đậu Hà Lan chưng lên, làm cơm om* ăn.
(*Om 焖: là phương pháp chế biến thực phẩm bằng cách nấu cùng với một lượng nước rất ít trong nồi với lửa nhỏ trong một khoảng thời gian nhất định.
Thực phẩm sau khi om sẽ mang lại một vị mặn đậm đà cùng màu vàng cánh gián đẹp mắt).
Nghĩ phải làm chút thức ăn mặn cho Lục Vân Xuyên, Sầm Ninh lại cắt vài miếng thịt xông khói béo ngậy xào cùng ớt cay.
Dưa chuột hái buổi sáng y để lại hai trái, đập nát trộn thêm dấm và dầu mè, lại mở cái vò gắp ra đĩa một khối củ cải Diêu Xuân Linh đã muối, ăn chung với thịt xông khói vừa thanh mát lại đỡ ngấy.
Buổi trưa vẫn ăn ở trong sân, bàn đá đặt dưới bóng cây nhưng không hề nóng.
Lục Vân Xuyên làm việc cả buổi sáng đã đói quá mức, sau khi ngồi vào thì im lặng và một miệng cơm lớn, ăn hơn phân nửa chén cơm om mới đỡ đói, hắn gắp một đũa củ cải muối ăn, nhai nhai hỏi: "Củ cải ăn giống của tẩu tử làm."
"Buổi sáng ta qua đưa trái cây, tẩu tẩu cho ta hũ củ cải mang về." Sầm Ninh cũng gắp một miếng ăn, chua ngọt giòn ngon, mùa hè phải ăn mấy món ăn kèm ngon miệng mới có khẩu vị.
"Buổi sáng ta làm dưa chuột muối chua, chờ quay về phơi xong, ăn kèm với củ cải phối cùng cháo."
"Chờ qua đoạn thời gian có mưa, măng trên núi cũng đã mọc rồi, đào về làm măng muối chua ăn cũng ngon, chỉ là mùi không dễ ngửi."
Sầm Ninh bưng chén nói mãi về thức ăn, không chú ý Lục Vân Xuyên đang nhìn y cười.
Vào ngày mùa thời gian eo hẹp, cơm nước xong nghỉ ngơi đơn giản trong chốc lát, Lục Vân Xuyên lại đứng dậy đi xuống ruộng.
Lần này Sầm Ninh đem bình sứ cùng ấm nước chứa đầy nước cho Lục Vân Xuyên mang theo, còn bỏ vào trong sọt hai món trái cây giải khát, khăn vải lau mồ hôi y cũng thay một cái mới, trời nắng to giặt phơi khô cũng tiện, cần đổi cũng không tốn công.
Lục Vân Xuyên đi rồi y tiếp tục ngồi dưới tàng cây may áo trong, may liên tục ba bộ, Sầm Ninh dự tính đủ mặc rồi, đem mấy bộ áo trong đã dơ mà y cùng Lục Vân Xuyên thay ra bỏ vào chậu gỗ, mang bồ kết cùng chày gỗ đi đến bờ sông đập giặt quần áo.
Người trong thôn gội đầu tắm rửa giặt giũ đều dùng bồ kết, trên núi mọc ra đồ vật không tốn tiền, đập vỡ sau đó chà xát là có thể dùng.
Nhưng thật ra cửa hàng ở trên trấn còn bán một loại hạt thơm, là dùng bồ kết mài ra chất lỏng cùng hương liệu chế thành viên tròn lớn nhỏ, chưa kể sờ lên trơn nhẵn, sau khi gội xong trên đầu có thể giữ mùi thơm.
(*Hạt thơm, gốc là 香珠子)
Nghe nói trong nhà quan lớn phú hộ ở trên trấn đều dùng cái kia, nhưng cái đồ vật nho nhỏ đó giá bán bằng một nửa cuộn vải, người nhà quê nào dám bỏ ra mua, vì thế vẫn lên núi hái bồ kết trở về dùng trực tiếp.
Sầm Ninh thích sạch sẽ, thường xuyên tắm gội, bồ kết trong nhà dùng cũng mau, từ bờ sông trở về phơi xong quần áo, y xách theo rổ đi lên trên núi hái bồ kết, mấy cây bồ kết ở chỗ hơi thấp một chút cơ bản đều bị hái gần hết, Sầm Ninh chỉ có thể lại đi lên phía trên núi.
Y nhớ kỹ Lục Vân Xuyên đã dặn qua không cho y một mình đi vào núi sâu, chỉ xách theo rổ tìm khắp sườn núi, tìm cả buổi cũng mới hái được non nửa rổ, thời điểm xuống núi còn không cẩn thận bị cỏ dại cắt trúng cánh tay, y vì hái bồ kết mà xắn ống tay áo lên, để lại vết máu trên cánh tay.
Miệng vết thương không sâu, Sầm Ninh cũng không để ý, chỉ tùy tiện xoa xoa, y tốn không ít thời gian hái bồ kết, giờ gấp rút chạy về nhà trồng giá đỗ đây.
Trồng giá đỗ là việc đơn giản, Sầm Ninh bưng chậu gỗ ngâm đậu xanh đi ra vườn rau nhỏ ở sân sau, lấy cái cuốc đào một cái hố trên mặt đất, tưới hai gáo nước ngâm đậu xanh vào trong hố, lại đem đậu xanh rải đều xuống, cuối cùng lấp kín miệng hố, như vậy qua hai ba ngày là có thể tới hái giá đỗ.
Giá đỗ xanh bất luận là làm rau trộn ăn hay chỉ đem xào thì đều hợp miệng, chờ đến ngày mưa, còn có thể bỏ vào nồi đất đun cùng canh thịt và tàu hũ ky để ăn, húp hết nước canh giá đỗ, ăn vào một ngụm thì trong ngày mưa rơi cả người đều có thể ấm áp hẳn lên.
Thời gian làm việc thì qua mau, nhìn sắc trời phía bên ngoài, Sầm Ninh từ vườn rau trở về liền vào phòng bếp nhóm lửa nấu cơm.
Buổi trưa ăn cơm khô, buổi tối không múc gạo ra nữa, trong nồi lớn hấp mấy cái bánh màn thầu kiều mạch*, trong nồi nhỏ đảo dầu xào ra