Sở Sơn thấy thái độ Cố Sở Sinh kiên quyết nên cũng không khuyên nhiều nữa, chỉ nói: “Ta sẽ chuyển lời của đại nhân cho tướng quân, chỉ là lễ vật của tướng quân ……”
“Không có công đức gì mà nhận lấy, sẽ hổ thẹn trong lòng.”
Cố Sở Sinh nhìn cái tráp kia một cái, kiên định nói: “Chuyện ở Côn Dương, tại hạ sẽ tự mình xử lý tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đời trước Sở Kiến Xương tức giận chuyện Sở Du bỏ trốn, khoảng ba năm không để ý đến hai người bọn họ. Khi đó, một mình hắn đi từng bước, giờ hắn có được ký ức đời trước, sẽ càng không sợ hãi lo âu.
Sở Kiến Xương cho hắn số tiền này là nể mặt Sở Cẩm, nhưng hôm nay nếu hắn đã không định cưới Sở Cẩm thì đương nhiên không thể lấy số tiền này, để Sở Kiến Xương coi thường mình.
Sở Sơn cũng hiểu ý Cố Sở Sinh, sau khi suy nghĩ một chút, ông thở dài nói: “Vậy cũng được. Ta sẽ về báo lại cho tướng quân, nếu đi chậm, sợ là ngay cả ngày thành thân của hai người tướng quân cũng quyết định xong rồi.”
Cố Sở Sinh cũng biết chuyện lớn như vậy nên để Sở Kiến Xương biết càng sớm càng tốt, vì thế cũng không giữ Sở Sơn lại, đưa Sở Sơn ra khỏi Côn Dương, nhìn núi non chạy dài đằng xa, hai tay hắn nắm lại giữa ống tay áo, hỏi người hầu: “Hôm nay là ngày mấy rồi?”
“Đại nhân, ngày bảy ạ.”
“Ngày bảy tháng chín……”
Cố Sở Sinh thì thầm ngày này, trầm ngâm một lát, hắn mới chậm rãi nói: “Chỉ còn hai ngày thôi……”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Sở Sơn tới đưa tin cho Cố Sở Sinh, Sở Du cũng đang kiểm tra sổ sách ở Vệ phủ đến mức loạn cào cào.
Mấy năm nay Lương thị ỷ vào sự tín nhiệm của Liễu Tuyết Dương và Vệ Trung để đứng giữa kiếm lời, đúng là đã vơ vét được không ít thứ tốt. Sở Du chép lại sổ sách đã kiểm kê xong ra giấy, nghĩ xem phải nhắc đến việc này với Liễu Tuyết Dương như thế nào.
Tham ô suốt một thời gian dài như vậy, nếu nói Liễu Tuyết Dương không biết một chút gì, Sở Du cảm thấy khả năng không lớn cho lắm. Cho dù Liễu Tuyết Dương không biết, thì Vệ Trung, Vệ Quân, Vệ gia ắt sẽ có người biết chút ít. Nhưng lâu như vậy cũng không có ai nói gì, là vì sao?
Nếu như người Vệ gia thật ra cũng không thèm để ý Lương thị lấy mấy món đồ, nàng lại tự tiện lấy sổ sách ra, ngược lại sẽ làm Liễu Tuyết Dương không vui.
Nàng cũng không hiểu Vệ gia, sau khi suy tư một lát, nàng viết phong thư cho Vệ Uẩn, hỏi thăm thái độ của mọi người trong phủ đối với Lương thị.
Khoảng thời gian này thư từ qua lại với Vệ Uẩn, nàng cũng hiểu biết hắn nhiều hơn. Vệ Uẩn là người cực thích nghe ngóng mấy tin tức linh tinh vụn vặt, chuyện gì trong nhà hắn cũng biết, nói chuyện vừa nhiều lại vừa lộn xộn, trong lời nói hiện rõ tính trẻ con, lấy tin tức từ chỗ hắn thì đúng là quá dễ dàng.
Nhưng Sở Du cũng biết, đây là Vệ Uẩn nể mặt Vệ Quân.
Có lẽ Vệ Quân đã dặn dò Vệ Uẩn cái gì đó, thế nên Vệ Uẩn không có bất kỳ phòng bị nào với nàng.
Người thanh niên này tuy không gửi nhiều thư lắm nhưng lại hết sức đúng giờ, cách bảy ngày nhất định có một phong thư. Cứ báo cáo công việc hàng ngày giống như báo cáo quân vụ, sau đó cũng không có những thứ khác.
Chữ Vệ Quân rất đẹp, Sở Du nhìn, loáng thoáng nhìn ra chút hương vị của Vệ Uẩn ở đời trước.
Đó là kiểu chữ giống kiểu chữ của Vệ Uẩn ở đời trước, nhưng so sánh ra, chữ Vệ Uẩn càng thêm mạnh mẽ, nghiêm túc và ác liệt hơn, mà chữ Vệ Quân lại lộ ra vẻ quân tử như ngọc, ôn hòa điềm đạm.
Thư từ qua lại giữa tiền tuyến và Hoa Kinh, nếu thời tiết tốt, một ngày một đêm sẽ đến, thời tiết xấu một chút thì hai ngày là đủ. Sở Du gửi thư xong thì lên giường đi ngủ, định ngày mai tới chỗ Liễu Tuyết Dương thăm dò một chút, sau đó kết hợp với tin tức của Vệ Uẩn rồi mới quyết định.
Nhưng đêm hôm đó, Sở Du cũng không biết tại sao mà mình đột nhiên nằm mơ.
Trong mơ là đời trước, lúc nàng vừa mới đuổi theo Cố Sở Sinh tới Côn Dương, khi đó Cố Sở Sinh không thích nàng lắm, nhưng cũng không đuổi nàng đi, tự nàng tìm một căn nhà ngay sát huyện nha của Cố Sở Sinh, ứng tiền trước để sắp xếp nơi ăn chốn ở cho Cố Sở Sinh.
Ngày đó là Tết Trùng Dương, nàng chuẩn bị bánh hoa và rượu hoa cúc, chuẩn bị đi ăn tết với Cố Sở Sinh, vừa đến cửa thư phòng, nàng đã nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Cố Sở Sinh: “Bảy vạn người bị tiêu diệt hoàn toàn ở thung lũng Bạch Đế?! Sao có thể?!”
Sau đó hình ảnh xoay chuyển, nàng ở trong một sơn cốc, bốn bề là núi, bên trong sơn cốc là tiếng chém giết, tiếng kêu gào thảm thiết, tiếng đao kiếm va chạm vào nhau.
Lửa cháy khắp nơi, khói bốc dày đặc nghi ngút, nàng không thấy rõ người, chỉ nghe thấy tiếng gào thét của Vệ Quân: “Phụ thân! Đi mau!”
Nàng nhận ra giọng nói này.
Lúc người thanh niên đó đưa cho nàng tấm lụa đỏ, lắp bắp một câu “Sở cô nương”, nàng đã nhớ kỹ giọng nói này trong lòng.
Vì thế nàng lập tức biết đây là đâu.
Thung lũng Bạch Đế.
Bảy vạn quân, bị tiêu diệt hoàn toàn.
Nàng liều mạng chạy về phía hắn, nàng đẩy đám người ra, muốn đi cứu hắn. Nàng khàn giọng kêu tên hắn: “Vệ Quân! Vệ Quân!”
Nhưng mà đối phương không nghe được, nàng chỉ nhìn thấy mười mấy mũi tên đâm xuyên qua ngực hắn, hắn vẫn cầm trường thương, gian nan quay đầu lại.
Trong ánh lửa, gương mặt tuấn tú của hắn nhuốm đầy máu tươi, lần này hắn vẫn lắp bắp như trước, nhưng là vì đau đớn mà run rẩy, gọi tên nàng, Sở…… Sở cô nương.
Nàng ra sức chạy về phía trước, nhưng đến khi nàng chạy tới trước người hắn, lửa đã tắt, xung quanh bắt đầu nổi lên sương trắng, hắn bị chôn trong đám người,