Sơn Hà Chẩm

Chương 168:


trước sau

【1】
 
Lần đầu tiên Tống Thế Lan gặp Tưởng Thuần là vào năm hắn mười một tuổi.
 
Hắn là thứ tử[*] của Tống gia. Mặc dù Tống gia là thế gia đỉnh cấp ở Hoa Kinh, nhưng đông con cháu cho nên ngoại trừ Thế tử, con cháu khác không khác gì các thế gia công tử thông thường. Chỉ là lúc nhỏ hắn lại không hiểu đạo lý này, nhìn phụ thân và Thế tử Tống Văn Xương ở cùng một chỗ, trong lòng luôn có chút trông chờ, hy vọng có một ngày, phụ thân cũng có thể đối đãi với hắn giống như Tống Văn Xương. Cho dù điều kiện đãi ngộ không bằng như vậy, chỉ cần có vài phần tình cảm phụ tử, vậy là cũng rất tốt rồi.
 
[*] Thứ tử: con do thiếp thất sinh ra.
 
Bởi vậy, từ nhỏ hắn vô cùng cố gắng, chính là khát vọng có thể được lão sư trong tộc khen ngợi, ở trước mặt phụ thân nói tốt một hai câu, để cho hắn có thể thân cận với phụ thân nhiều hơn. Nhưng mà sau này hắn dần dần phát hiện, điều này không có tác dụng gì. Cho dù hắn đọc sách như thế nào, luyện võ như thế nào, được khen nhiều hay ít, phụ thân cũng sẽ không vì thế mà xem sự tồn tại của hắn giống như của Tống Văn Xương.
 
Nhưng mà người thiếu niên này vẫn luôn mang theo vài phần không phục. Ngoại trừ cố gắng, hắn không còn biện pháp nào cả. Mẫu thân hắn - Thu phu nhân - nhìn bộ dạng cố gắng của hắn, chỉ biết nói với hắn: “Hài nhi à, con phải chấp nhận số mệnh.”
 
Nhưng hắn chưa bao giờ chấp nhận số mệnh này. Hắn nghĩ, đều là con người, ngoại trừ hắn là thứ tử, hắn không thua kém Tống Văn Xương một chút nào, dựa vào cái gì mà hắn phải chấp nhận số mệnh?
 
Hắn liền nói với mẫu thân: “Mẫu thân, người đừng lo lắng. Ngày sau con sẽ tranh vinh hoa phú quý cho người. Người cứ an tâm hưởng phúc là được rồi.”
 
Thu phu nhân không nói gì. Một lúc lâu sau, chỉ ôm hắn vào trong ngực, thở dài nói: “Hài tử ngốc.” 
 
Lúc đó hắn tuổi trẻ khí thịnh, không biết thu liễm, hắn bộc lộ tài năng, chỉ muốn dựa vào chính mình để tranh đoạt.
 
Thu phu nhân là sử quan nữ tử, trong nhà nghèo khó. Lúc đó bà muốn một đôi vòng ngọc, nhưng thị nữ Nguyệt Ngân lại không thể chống đỡ nổi để mua được một đôi vòng ngọc, vì vậy Tống Thế Lan một lòng muốn mua cho mẫu thân hắn một đôi vòng ngọc.
 
Buổi săn bắn vào mùa thu năm hắn mười một tuổi, thánh thượng cho phép đám công tử thế gia, ai có thể đạt được vị trí thứ nhất trong buổi thu săn, sẽ ban cho người đó một nguyện vọng. Tống Thế Lan đi vào trong rừng sâu, hắn bày bẫy thú, lại đấu với sói, cuối cùng hắn cũng săn hạ được một con sói.
 
Hắn cả người đầy là máu kéo sói từ trong rừng đi ra, Tống Văn Xương chặn hắn lại.
 
“Ngươi đưa con sói này cho ta.”
 
Vẻ mặt Tống Văn Xương ngạo mạn: “Ta sẽ nói mẫu thân ta cho thêm mẫu thân ngươi một chút bạc hàng tháng.”
 
Tống Thế Lan thở hổn hển. Hắn siết chặt cây cung, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa hoang dã, giống như một con sói cô độc.
 
“Ta không đưa.”
 
Hắn nói: “Thú là ta săn được, dựa vào cái gì phải đưa cho ngươi?”
 
“Dựa vào cái gì?” Tống Văn Xương cười nhạt: “Dựa vào ta là Thế tử còn ngươi chỉ là thứ tử! Một tên thứ tử như người nếu là đạt được vị trí thứ nhất, ngươi kêu mặt mũi của ta phải để đi đâu?! Đem con sói lại đây.” Tống Văn Xương có chút không kiên nhẫn, “Đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
 
Tống Thế Lan nghe thấy lời này, nhịn không được bật cười. Một lát sau, trước khi Tống Văn Xương kịp phản ứng, hắn bất chợt xoay người, mạnh mẽ xông ra ngoài.
 
Hắn như mũi tên rời dây cung, cầm lấy con sói, kéo một thân đầy thương tích, từ trong rừng rậm chạy thẳng ra bên ngoài.
 
Đoàn người vang lên tiếng hoan hô đầy trời. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía những người đang đợi hắn. Lúc hắn cưỡi ngựa đi ngang qua đám nữ quyến, hắn nghe được một tiếng kinh hô nho nhỏ.
 
Hắn quay đầu lại, phát hiện là một tiểu cô nương, nàng che miệng, gương mặt lộ vẻ kinh ngạc.
 
Hắn không biết có phải là nàng đã bị dọa dọa rồi hay không, chỉ ôn hòa cười cười, hắn cưỡi ngựa đi ngang qua tiểu cô nương, sau đó mang theo con sói, quỳ một gối xuống, dâng tặng con sói lên.
 
“Thừa Ân Hầu phủ Tống Thế Lan.” Âm thanh của thái giám sắc nhọn vang lên: “Săn được Lang Vương!”
 
【2】
 
Hắn được một đôi vòng ngọc.
 
Trả giá cao bằng ba mươi đại bản.
 
Phụ thân hắn và Đại phu nhân đều không dung tha cho hắn. Bọn họ không cho phép một thứ tử lại đoạt mất hào quang của Thế tử.
 
Phụ thân hắn rất tức giận mắng hắn: “Săn được Lang Vương vốn là chuyện tốt, tại sao ngươi lại không đưa cho Văn Xương? Đưa cho Văn Xương, đó chính là cho Thừa Ân Hầu phủ chúng ta thể diện, ngươi tự mình đoạt lấy, là chuyện gì hả? Chẳng lẽ sau này còn muốn cho một thứ tử như ngươi kế thừa Hầu phủ hay sao?! Ngươi thân là huynh trưởng, thân là gia thần, không lo lắng cho đệ đệ ngươi, không lo lắng cho Thế tử, không lo lắng cho Hầu phủ, mà muốn tự mình thể hiện. Ngươi cũng không nghĩ xem, ngươi là cái thứ gì chứ?!”
 
Ba mươi đại bản thực sự rất đau.
 
Mẫu thân hắn khóc lóc nhào lên người hắn, muốn thay hắn chịu từng cái đại bản này. Hắn nằm sấp trên ghế dài, nghe phụ thân mắng chửi hắn, nghe mẫu thân hắn gào khóc, cắn chặt răng chịu từng đại bản.
 
Hắn nhớ tới lúc hắn săn con sói kia, nó bị mọi người vây bắt chặn đường, nó hốt hoảng chạy trốn, cùng đường.
 
Đáng sợ nhất là không phải ngươi liều mạng phản kháng, mà là cho dù ngươi liều mạng phản kháng, cũng sẽ không có kết quả.
 
Đánh xong đại bản, hắn và mẫu thân trở về sân viện của mình. Hắn sốt cao, hắn cầm lấy tay của Thu phu nhân, khàn giọng nói: “Mẫu thân, con sai rồi sao?”
 
Thu phu nhân khóc ôm chặt hắn.
 
“Hài tử.” Bà gọi hắn: “Con không sai, nhưng sinh ra ở Thừa Ân Hầu phủ, thân là thứ tử, chuyện mà con làm, là sai.”
 
Sinh ra ở Thừa Ân Hầu phủ, họ Tống vì là thứ tử, nên ngươi tranh, ngươi đoạt, ngươi nỗ lực, chính là sai lầm.
 
Hắn chưa bao giờ có một loại cảm giác tuyệt vọng như thế, giống như cuộc đời này, chính là chấm dứt như vậy. 
 
Vì vậy đêm hôm đó hắn chạy trốn.
 
Hắn mang theo thương tích, đánh ngất hạ nhân, cắn răng leo tường chạy ra ngoài.
 
Hắn lảo đảo chạy ra ngoài. Thực ra hắn cũng không biết mình muốn đi đâu, hắn chỉ là muốn đến một nơi mà hắn không bị khi dễ, tất cả sự nỗ lực của hắn đều được đền đáp, tất cả sự ưu tú của hắn sẽ được thừa nhận.
 
Nguyện vọng của người thiếu niên này nói trắng ra là quá đơn giản. Nhưng hắn hoàn toàn không biết mình nên đi đâu. Sau đó hắn nhớ đến lời người khác nói, hòa thượng Hộ Quốc Tự từ bi hỉ xả, hắn nghĩ, mặc kệ nói thế nào, trước đi tìm một nơi sống sót dã.
 
Vì vậy hắn cắn răng gồng mình đi đến Hộ Quốc Tự. Ngày đó mưa rơi lác đác, hắn bị sốt, mang theo thương tích, bước từng bước một đi lên từng bậc thang của Hộ Quốc Tự. Con đường kia quá dài, hắn leo lên được một nửa, thấy không gắng được nữa, lăn một đường xuống phía dưới. Hắn ngã vào cánh rừng, không còn chút khí lực nào, chỉ nằm ở đó.
 
Hắn vừa lạnh vừa sợ, đồng thời lại vô cớ sinh ra cảm giác cuối đời, nghĩ cả đời này như vậy, dường như cũng chẳng sao cả.
 
Nhưng mà ngay chính lúc đó, hắn nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của một tiểu cô nương: “A.”
 
Nói xong, một đôi tay ấm áp nâng hắn lên, kinh ngạc nói: “Tống công tử, tại sao huynh lại nằm ở đây?”
 
【3】
 
Người đó chính là Tưởng Thuần.
 
Khi đó Tưởng Thuần mười một tuổi. Bọn họ bằng tuổi nhau. Nàng đi theo đại phu nhân nhà nàng tới Hộ Quốc Tự dâng hương, tỷ tỷ của nàng cho nàng xuống núi mua chút điểm tâm, nên nhìn thấy hắn.
 
Nàng cõng hắn, đưa hắn đến một căn phòng trúc trong rừng, để lại cho hắn một chút điểm tâm và nước, rồi xé một mảnh y phục của hắn, tỉ mỉ băng vết thương cho hắn.
 
Hắn hỏi nàng, ngươi là ai?
 
Nàng cười, ta là nữ nhi của Tả tướng quân Tưởng Hoành.
 
“Đích nữ?”
 
“Thứ nữ.”
 
Tưởng Thuần rũ mắt xuống, Tống Thế Lan nằm sấp, có chút ngại ngùng, liền hỏi: “Sao ngươi lại biết ta?”
 
“Mấy ngày trước, lúc Tống công tử săn được sói, ta ở đó.”

 
Tưởng Thuần cười cười. Thực ra nàng lớn lên không tính là đặc biệt chói mắt mỹ lệ, chỉ xem như thanh tú mà thôi, nhưng khí chất của nàng ôn hòa mềm mại, làm cho lòng người sinh ra cảm giác thân cận.
 
Hắn nhìn nàng một cái, nhớ tới một tiếng "A" ngày hôm đó, chợt nhớ ra, hắn không khỏi nói: “Ngày ấy hình như ngươi có chút lo lắng cho ta?”
 
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của mọi người. Tưởng Thuần bị sự nhạy bén của hắn làm cho kinh ngạc. Một lát sau, nàng điều chỉnh lại cảm xúc, cười nói: “Tống công tử thực sự là sắc bén.”
 
“Ngươi lo lắng cho ta làm gì?”
 
“Hôm nay Tống công tử xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ không nên lo lắng sao?”
 
Nghe nói như thế, Tống Thế Lan mím môi: “Ngươi đã sớm đoán được ta có ngày hôm nay?”
 
“Thân phận gì, thì làm chuyện của thân phận đó.” Tưởng Thuần thở dài. Tống Thế Lan nghe thấy lời nói này thì nổi giận, xoay người, đứng lên nói: “Ngươi cảm thấy, ta nên chấp nhận số mệnh này?! Ta là thứ tử, đây cũng là mệnh của ta?!”
 
“Đây không phải mệnh." Tưởng Thuần đè hắn lại, nghiêm túc nói: “Đây chỉ là thân phận.”
 
Mệnh không thể sửa, nhưng thân phận lại có thể sửa. Tống Thế Lan bị lời nói của nàng làm cho sửng sốt. Một lát sau, hắn mới phản ứng kịp.
 
Thân phận gì, làm chuyện của thân phận đó. Muốn làm những chuyện vượt quá thân phận, vậy thì phải sửa lại thân phận của chính mình.
 
“Thân phận chúng ta như vậy, phải học cách nhẫn nhịn, nhượng bộ. Cho dù có đánh nhau, cũng phải đem máu nuốt vào, cố gắng tranh đoạt một kích tất trúng. Hàn Tín* còn nhẫn nhục chui háng, Tống công tử.” Tưởng Thuần nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Huynh phải học cách nhẫn nhịn.”
 
[*] Hàn Tín: là một công thần khai quốc thời Tây Hán, là một trong những nhà quân sự kiệt xuất nhất trong lịch sử Trung Quốc, ông đã phò tá Lưu Bang lập dựng cơ nghiệp 400 năm của nhà Hán. Thời trẻ, gia cảnh bần cùng, cơm không đủ ăn, áo không đủ mặc nhưng chí hướng của Hàn Tín đặt ở nơi cao xa, ông rất giỏi võ và thường đeo bên mình một thanh bảo kiếm. Chính vì vậy mới bị một tên đồ tể chặn đường khiêu khích, nói nếu Hàn Tín không có gan thì dùng kiếm này đâm chết hắn, nếu không dám đâm thì phải chui qua háng hắn, không muốn trở thành kẻ giết người thế nên Hàn Tín đành nhẫn nhịn chịu nhục chui qua háng tên đồ tể. Sau đó, chuyện này liền trở thành một giai thoại.
 
Tống Thế Lan không nói gì, hắn lẳng lặng nhìn người trước mắt này.
 
Nàng sạch sẽ bình thản, như sóng nước ngày thu, dao động lấp lánh.
 
Nàng chăm sóc hắn xong, đứng dậy rời đi, hắn ăn xong điểm tâm của nàng, cắn răng trở về lại Thừa Ân Hầu phủ.
 
Lúc này đã đêm khuya, chuyện hắn chạy trốn đúng là không có ai phát hiện, ngay cả tên hạ nhân bị hắn đánh ngất xỉu cũng không biết là ai đánh mình, ngược lại còn báo có thích khách, toàn bộ phủ liền truy bắt tên thích khách không có thật kia.
 
Hắn trở lại trong phòng, Thu phu nhân nằm ở trên giường, bà bị bệnh, ho khan.
 
Tống Thế Lan đi đến bên cạnh, đút nước cho bà. Thu phu nhân ho khan nói: “Hài nhi, đừng tranh giành nữa, cũng đừng tức giận, được không?”
 
“Được.” Lúc này, hắn cười rộ lên, dịu dàng nói: “Mẫu thân, con không tranh giành nữa.”
 
【4】
 
Thánh thượng ban thưởng cho hắn hai chiếc vòng tay, hắn tách hai chiếc vòng này ra, một cái cho mẫu thân, một cái giấu đi.
 
Hắn cũng không biết là cho ai, hắn mơ hồ nghĩ, nhưng lại không biết nên đưa cho người kia thế nào.
 
Lúc đó hắn chỉ là cảm kích, hắn rất muốn tự mình nói một tiếng cảm tạ với đối phương, nhưng vẫn không có cơ hội đến gần đối phương.
 
Từ đó về sau, Tống Thế Lan đột nhiên biến thành một hài tử rất bình thường.
 
Hắn trở thành một người bình thường, nhưng hắn bình thường so với những huynh đệ khác, thì lại vừa vặn tốt hơn một chút.
 
Tính tình của hắn ngày càng ôn hòa, hắn luôn giúp đỡ người khác, nhất là Tống Văn Xương. Hắn giúp Tống Văn Xương viết văn chương, giúp Tống Văn Xương bày mưu tính kế. Hắn là một người ca ca không thể nào tốt hơn, để cho Tống Văn Xương ngu ngốc đi ra ngoài, để cho hắn ta trở thành người ngu ngốc nhất trong đám công tử thế gia.
 
Tất cả những điều hắn làm, Đại phu nhân đều nhìn trong mắt, đối với mẫu thân hắn và hắn cũng tốt hơn rất nhiều. Phụ thân hắn cũng ôn hòa với hắn không ít, thường thường khen hắn.
 
Hắn thu lại móng vuốt của mình, từ một con hổ biến thành một con mèo. Tất cả mọi người đều cảm thấy tính tình của Tống đại công tử rất tốt, dần dần cũng quên mất từng có một nam nhân mười một tuổi săn được Lang Vương.
 
Tất cả mọi người đều quên chuyện này, bao gồm cả Tưởng Thuần.
 
Hắn luôn nhìn nàng từ phía xa. Bắt đầu từ năm mười một tuổi, tất cả các buổi tụ hội, yến hội, hắn đều đặt ánh mắt đặt trên người cô nương kia.
 
Nàng chậm rãi lớn lên, trưởng thành, cô nương mười lăm tuổi, bắt đầu lộ ra dáng vẻ của thiếu nữ.
 
Nữ tử Đại Sở, mười ba tuổi bắt đầu định hôn, mười lăm tuổi cập kê đã có thể xuất giá. Trì hoãn một chút, 18 tuổi sẽ thành đại cô nương. Nam tử ngoại trừ thứ tử của tướng môn thế gia, những công tử của Hoa Kinh khác, phần lớn sau khi làm quan lễ, mới có thể chính thức đón dâu. Vì vậy lúc Tưởng Thuần bắt đầu chính thức tham gia “Xuân yến” để nam nữ thân cận của Đại Sở, thì Tống Thế Lan cũng chỉ là đi theo chân mấy vị biểu huynh lớn tuổi, tham gia buổi yến hội, tùy ý dạo một vòng.
 
Trên xuân yến, mỗi vị trí ngồi của mỗi thanh niên đều sẽ có một cành đào, trên vị trí đều sẽ viết tên của bọn họ, gặp được người mình thích, có thể đem cành đào trong tay đưa cho đối phương. Nếu không muốn để cho đối phương, chờ đối phương rời đi, thì lại đặt ở trên bàn của đối phương.
 
Tống Thế Lan mười hai tuổi bắt đầu tham gia xuân yến. Năm đầu tiên hắn đi, Tưởng Thuần không nhận được bất kỳ cành đào nào. Vì vậy lúc Tưởng Thuần và tỷ muội đi đạp thanh, hắn học những công tử khác, đặt cành đào trong tay lên bàn của Tưởng Thuần.
 
Lúc trở về, đường huynh không khỏi chê cười hắn.
 
“Thế Lan còn tuổi nhỏ đã biết đưa cành hoa rồi, không biết là đưa cho vị tiểu thư nào? Nếu thích, vẫn nên sớm định ra mới tốt, nếu không cô nương kia đến mười lăm tuổi, sợ là không chờ được đệ.”
 
Tống Thế Lan mỉm cười. Thực ra lúc đó hắn cũng không biết thích là cái gì, chỉ đơn thuần cảm thấy, cô nương này từng giúp đỡ hắn, vì vậy hắn không muốn nhìn thấy nàng không thu được một cành đào nào ở xuân yến, để người khác chê cười.
 
【5】
 
Hắn tặng hoa đào cho nàng ba năm, mỗi năm đều lặng lẽ tặng qua, ai cũng không biết.
 
Vốn là không có ai tặng hoa cho nàng, hoặc là tặng cũng giống như hắn, chỉ là nhẹ nhàng đặt lên bàn, tình cảm như vậy, chẳng qua chính là cảm tình hoặc là thích, sẽ không đề cập đến chuyện kết hôn.
 
Cho đến khi Tưởng Thuần mười lăm tuổi, lúc đó hắn đang nói chuyện phiếm với bằng hữu, chợt nghe thấy tiếng cãi nhau ở xung quanh. Hắn nghe tiếng nhìn sang, thấy Vệ Thúc đang bị mấy huynh đệ Vệ gia vây quanh đẩy về phía trước.
 
Vệ gia đều là võ tướng, rất ồn ào, toàn bộ yến hội đều là thanh âm của bọn họ. Hắn thấy Vệ Thúc một thân cao lớn kia đang cầm cành hoa đào, bị Vệ Vinh ở phía sau đẩy đẩy nói: “Nhị ca nhanh lên, nhanh lên một chút!”
 
Vệ Thúc mím môi, bằng hữu bên cạnh hắn cười rộ lên: “Ai da, Vệ Nhị công tử đây là coi trọng cô nương nhà ai?”
 
“Bất luận là cô nương nào...” Tống Thế Lan cười nói: “Có thể gả vào Vệ phủ, đều là chuyện tốt.”
 
Vệ phủ dòng dõi như vậy, cho dù là thứ tử, người khác cũng không trèo cao nổi.
 
Vừa mới dứt lời, Vệ Thúc nói gì đó với Vệ Quân đứng bên cạnh, hít sâu một hơi, đi nhanh về phía đám nữ quyến.
 
Trong đám nữ quyến có người la hoảng lên, thẳng đến cuối cùng, hắn đứng trước mặt một thiếu nữ mặc y phục màu xanh.
 
Cô nương kia đang ngồi ở vị trí của mình, cúi đầu cắt cành hoa, nàng dường như chưa bao giờ nghĩ tới những trò khôi hài kia lại có liên quan đến nàng. Cho đến khi trên đỉnh đầu có một giọng nam mang theo chút hồi hộp vang lên, gọi nàng: “Tưởng Nhị cô nương.”
 
Tay Tưởng Thuần đang cắt hoa hơi dừng lại một chút. Nàng ngẩng đầu lên, có chút mờ mịt nhìn Vệ Thúc.
 
Vệ Thúc nhìn vẻ mặt của nàng, sắc mặt hết sức trịnh trọng. Hắn cúi người, đặt cành hoa đào trong tay vào tay Tưởng Thuần.
 
Làm xong, mọi người ồn ào cười rộ lên. Vệ Thúc đỏ mặt, thấp giọng nói: “Tưởng Nhị cô nương, ta... Ta rất thích nàng. Ít ngày nữa ta sẽ nói mẫu thân tới cửa cầu hôn. Nàng... Nàng đồng ý không?”
 
Tưởng Thuần bị lời này làm cho kinh hoảng. Nàng vội cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hôn nhân đại sự, là mệnh lệnh của phụ mẫu, mong Nhị công tử hỏi trưởng bối trong nhà.”
 
“Không.” Vệ Thúc vụng về xua tay: “Ta nhất định sẽ hỏi bọn họ, ta chỉ muốn hỏi nàng một chút.”
 
Hắn có chút xấu hổ hỏi: “Nàng... Nàng có đồng ý không?”
 
Hắn hỏi lời này, tất cả mọi người không ai dám trả lời. Tống Thế Lan nhìn hai người từ phía xa, không nói một lời.
 
Đợi một lâu, mọi người mới nghe nàng nói: “Ta nghe trưởng bối trong nhà.”
 
Vệ Thúc thở phào nhẹ nhõm. Nếu Vệ gia tới cửa cầu hôn, khắp Hoa Kinh này, sợ là không có ai không đáp ứng.
 

Hắn cười gật đầu, vội vàng nói: “Được. Như vậy cũng tốt. Nhị cô nương.” Hắn chắp tay hành lễ: “Ta đây sẽ trở về chuẩn bị.”
 
Nói xong, Vệ Thúc vô cùng vui vẻ quay đầu. Đoàn người Vệ gia lại trêu chọc, la hét ầm ĩ muốn Vệ Thúc uống rượu.
 
Chờ Vệ Thúc đi rồi, xuân yến cũng đến hồi kết thúc. Mọi người bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi. 
 
Tưởng Thuần cúi đầu cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc. Tống Thế Lan đi đến trước mặt nàng.
 
Tưởng Thuần ngẩng đầu lên nhìn hắn, có chút mê man. Nàng nhìn thiếu niên trước mặt này, hắn cũng là dáng dấp mười lăm tuổi, dung mạo tuấn mỹ, khí chất ôn hòa. Hắn cầm một cành hoa đào, lẳng lặng nhìn nàng. Tưởng Thuần thấy hắn có chút quen thuộc, lại không nhớ ra đã gặp qua ở đâu. Dù sao bốn năm cũng quá dài, nếu là người không có quan hệ, đều đã quên đi mất.
 
Tống Thế Lan nhìn thấy sự xa lạ trong mắt nàng. Hắn không nói gì, cúi người, trân trọng đặt một cành hoa đào trước mặt nàng.
 
“Công tử?”
 
Nàng nhẹ giọng hỏi, hắn không trả lời, quay đầu rời đi.
 
【6】
 
Không lâu sau đó, Tưởng Thuần định hôn. Sau khi nàng định hôn không lâu, quân Vệ gia và quân Thành Nam tỷ thí.
 
Tống Thế Lan thuộc quân Thành Nam. Mấy công tử Vệ gia đều xuất thủ, mỗi người đều đứng đầu, ngoại trừ Sở Lâm Dương miễn cưỡng một trận gắng gượng qua trận kế tiếp, cơ hồ là một trận thắng hết.
 
Tống Thế Lan ở trong quân vốn cũng coi là một cao thủ, chỉ là từ trước tới nay tính tình hắn ôn hòa, mấy chuyện đánh nhau như thế này, mọi người cũng không nghĩ đến hắn. Lúc Vệ Thúc đứng ra, sớm đã định ra một binh lính khác lên nghênh chiến, nhưng khi đối phương định đứng lên, Tống Thế Lan lại đột nhiên đè đối phương lại.
 
“Để ta.”
 
Hắn bình tĩnh nói.
 
Hắn đi lên đài, Vệ Thúc nhìn hắn, có chút kinh ngạc. Vệ Thúc lớn hơn hắn bốn tuổi, nhìn qua cao lớn hơn rất nhiều. Vệ Thúc có chút lo lắng nói: “Tống công tử, ngươi thế nào...”
 
“Nghe nói Nhị công tử võ nghệ cao siêu.” Tống Thế Lan mỉm cười: “Thế Lan đặc biệt đến thỉnh giáo.”
 
Vừa nói xong, hắn không cho Vệ Thúc cơ hội cự tuyệt, trực tiếp xông đến!
 
Hắn xuất chiêu vừa tàn nhẫn lại vừa mạnh mẽ, tay áo tung bay, quý khí của công tử thế gia xen lẫn với sự dũng cảm cô độc.
 
Vệ Quân từ trên cao nhìn xuống, than nhẹ với huynh đệ ở bên cạnh: “Năm đó Tống công tử mười một tuổi vào rừng bắt Lang Vương, ta còn tưởng rằng phần dũng mãnh này đã bị Tống gia làm tiêu tán mất rồi, thì ra chỉ là giấu tài, sinh ra ở Tống gia, đáng tiếc.”
 
Đệ tử Vệ gia ở bên cạnh nghe vậy, cũng không nhịn được gật đầu.
 
Nếu Tống Thế Lan sinh ra ở Vệ gia, tuy rằng đích thứ khác biệt, nhưng Vệ gia sẽ không có phòng bị đích thứ như Tống gia, chúng huynh đệ thân thiết hòa nhã. Tất cả những gì Tống Thế Lan học được, đại khái có thể dùng được ở trên chiến trường.
 
Thế nhưng hắn không có may mắn như vậy.
 
Ngày hôm đó hắn và Vệ Thúc đánh bất phân thắng bại. Mãi cho đến khi mưa to tầm tã, hai người mới áp chế lẫn nhau. Máu cùng nước mưa hòa lẫn với nhau chảy xuống, cuối cùng hắn đánh Vệ Thúc một kích thật mạnh, đá Vệ Thúc xuống đài cao. Hai người nằm trên mặt đất thở dốc. Vệ Thúc đứng lên trước, vui vẻ nói: “Có thể giao thủ với Tống công tử, tại hạ tam sinh hữu hạnh*!”
 
* Tam sinh hữu hạnh: Câu thành ngữ này thường được sử dụng để nói về mối duyên kỳ ngộ của một ai đó lớn hơn người bình thường rất nhiều. Thường được nói để ám chỉ phải rất có phúc mới đạt được một thành quả nào đó, mối quan hệ nào đó, đề cao lên mối lương duyên quan hệ với người đó. Hiện nay những người có tình ý với nhau thường nói duyên định tam sinh, tam sinh hữu hạnh gặp được em, cũng nhắc nhở chúng ta rằng nên trân trọng lời hứa.
 
Tống Thế Lan nhắm mắt lại, hắn chống người đứng lên, gật đầu với Vệ Thúc, mệt đến mức một câu cũng không nói được.
 
Một trận tỷ thí kia khiến hắn gãy một cái xương sườn, hắn nghỉ ngơi hai tháng, đó là chuyện phi thường nhất mà hắn đã làm trên đời này. Mà phần cảm tình kia, cũng đã dừng lại ở đó.
 
Hắn đến tham dự hôn lễ của nàng. Hắn nhìn Vệ Thúc cõng nàng bước vào đại môn, lúc đó hắn nghĩ, thực ra chuyện này cũng không tệ.
 
Tương lai hắn có thể thú một nữ nhân tốt hơn, có quyền thế hơn.
 
Mà nàng gả đi rất tốt, sống tốt, hắn cũng không có gì phải lo lắng.
 
Hắn bước đi trên con đường thành công của mình bằng xương bằng thịt, còn nàng thì sống một cuộc đời bình an không lo toan.
 
Không có gì không tốt.
 
【7】
 
Từ đó về sau, hắn không còn nhớ nàng nữa.
 
Hắn là Tống công tử hoàn mỹ của Tống gia, hắn trường tụ thiện võ*, kết giao với mọi người.
 
*Trường tụ thiện võ: Là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”. Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển. “Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
 
Hắn phụ tá Tống Văn Xương, trở thành công tử đắc lực nhất Thừa Ân Hầu phủ. Cho dù Tống Văn Xương khinh thường hắn, nhưng cũng không thể không thừa nhận tài năng của hắn, phải dựa dẫm vào hắn.
 
Hắn mài giũa nanh vuốt, chờ đến một ngày, một kích tất trúng.
 
Mấy năm nay, mẫu thân hắn đã qua đời. Ngày tang lễ thứ hai của Thu phu nhân, hắn sẽ phải đi biên cương. Sáng sớm ngày hôm đó hắn đến Hộ Quốc Tự, hắn ở trong Hộ Quốc Tự thành kính vái lạy Phật châu. Lúc hắn đang dập đầu thì bên cạnh có người quỳ xuống. Hắn quay đầu sang, trông thấy Tưởng Thuần giờ đã chải kiểu tóc của phụ nhân.
 
Lúc này bên người nàng đã có một tiểu hài tử. Hài tử kia còn rất nhỏ, được hạ nhân ôm. Nàng thành kính dập đầu, động tác của hắn chỉ chậm lại trong chốc lát, lại giả vờ như không quen biết, đứng lên.
 
Rồi sau đó hắn bước ra đại môn của Hộ Quốc Tự.

Vừa mới chuẩn bị xuống núi đã bị người gọi lại. Một thị nữ cầm dù đến, nói với hắn: “Công tử, trời sắp mưa, phu nhân nhà ta nói đưa dù cho ngài.”
 
“Phu nhân nhà ngươi là...”
 
“Vệ gia Nhị thiếu phu nhân.” Thị nữ cười rộ lên: “Lúc nãy ngài bái phật, Nhị thiếu phu nhân nhìn thấy, nói ngài cũng là tướng sĩ phải tới sa trường, nên nói ta đem dù đến cho ngài. Sa trường hung hiểm...” Thị nữ thở dài: “Ngài phải cẩn thận.”
 
Tống Thế Lan không nói gì, hắn nhận cây dù từ trong tay thị nữ kia, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút nghẹn ngào.
 
Chiếc dù kia đi đến chiến trường cùng với hắn, sau đó lại ở bên hắn rất nhiều năm.
 
Hắn đi qua núi thây biển máu, gặp qua âm u hiểm trở. Mỗi lần trời mưa hắn nhìn thấy chiếc dù kia, đều sẽ cảm thấy bình yên trong lòng.
 
Chủ nhân của chiếc dù kia dường như là giấc mộng thuở nhỏ của hắn. Nàng xinh đẹp xa vời, khiến hắn nhớ nhung, lại không thể chạm đến được.
 
Hắn vốn cho rằng, cả đời này bọn họ chỉ có thể như vậy.
 
Mãi đến năm Thuần Hi thứ chín, cả nhà Vệ gia, ngoại trừ Vệ Uẩn, đều tuẫn táng ở Bạch Đế Cốc.
 
Trên dưới Đại Sở, cả nước đều kinh hãi, ngay từ lần đầu tiên hắn nghe được tin tức, trong nháy mắt, trong đầu hắn lóe lên gương mặt thanh lệ của nàng.
 
Đã rất nhiều năm hắn chưa nhìn thấy nàng, hắn cũng không biết hiện giờ bộ dạng của nàng trông như thế nào.
 
Hắn phân phó hạ nhân đi hỏi thăm tin tức của Vệ gia, sau đó đầu nhập vào trận thay đổi lớn này. Một trận biến đổi lớn này, đối với toàn bộ triều đình mà nói đều là một hồi xáo trộn. Tất cả mọi người không dám buông lỏng. Mỗi người ở đó đều hỏi thăm tin tức, chuẩn bị ngân phiếu, chờ ngày lật bài.
 
Hắn vốn tưởng rằng Vệ gia sẽ rơi xuống đáy cốc như vậy, ai có thể nghĩ đến Vệ gia lại một lần nữa đứng lên được.
 
Lúc đó rất nhiều người còn cho rằng, Vệ gia chỉ là đang kéo chút hơi tàn, hắn lại dứt khoát lựa chọn kết đồng minh với Vệ Uẩn.
 
Hắn giúp Vệ Uẩn, Vệ Uẩn giúp hắn giết Tống Văn Xương.
 

Tống Văn Xương vừa chết, vị trí Thế tử sẽ là của hắn.
 
Hắn vốn chỉ là làm một cuộc giao dịch. Cho đến khi hắn và quân Bắc Địch dây dưa ở gần Phần Thủy thành Tây Quận.
 
Khi đó Tống Văn Xương muốn lập công lớn, bị buộc xuất chiến, sau đó bị vây khốn ở huyện Tiểu Quất. Phụ thân buộc hắn phải cứng đối cứng với Bắc Địch, cứu Tống Văn Xương. Nhưng mà hắn đã sớm có ước định với Vệ Uẩn. Để ép Diêu Dũng đi chết, Vệ Uẩn phải bảo tồn thực lực của Tống gia.
 
Khi hắn đang tiến thoái lưỡng nan, thì hắn đột nhiên nhận được thư cầu cứu của Tưởng Thuần, nàng đến Phần Thủy.
 
Phần Thủy ở ngay bên cạnh Thành Tây quận, Tưởng Thuần có một vị cố nhân ở Phần Thủy, nàng vốn đến giải vây cho cố nhân, lại vừa vặn gặp phải Bắc Địch đánh Phần Thủy.
 
Hắn không nói hai lời, lĩnh binh ra khỏi thành. Lúc hắn mang binh đến Phần Thủy, binh hoang mã loạn, hắn ở trong đám người lo lắng gọi: “Vệ Nhị phu nhân! Vệ Nhị phu nhân?!”
 
Hắn biết quá rõ, trong trận chiến công thành hỗn loạn như vậy, nữ nhân thường gặp phải tao ngộ, hắn tâm loạn như ma, cuối cùng không khỏi hét lớn tiếng: “Tưởng Thuần!”
 
Hắn gọi to tên của nàng: “Tưởng Thuần, nàng ở đâu?!”
 
Ngay vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được một tiếng hô to: “Tống công tử!”
 
Hắn cưỡi ngựa quay đầu lại, thấy bên trong đám người, nàng cầm kiếm đứng ở đó.
 
Nàng mặc một thân thủy sắc, áo choàng màu bạc, một tay lôi kéo một hài tử, trường kiếm trong tay còn đang nhỏ máu. Nàng ôm hài tử chạy về phía hắn, lo lắng gọi hắn: “Tống công tử!”
 
Hắn cưỡi ngựa chạy qua, cầm lấy tay nàng, kéo nàng và hài tử lên ngựa.
 
Hình như nàng đã chạy rất lâu, cả người đều đang thở dốc.
 
Nàng ôm hài tử, một tay hắn ôm lấy eo nàng, một tay dùng trường thương chém giết mở ra một con đường.
 
“Ta phụng mệnh Đại phu nhân đến, giúp đỡ ngài ám sát Tống Văn Xương. Người, ta đã mang đến. Hôm nay ngài đánh hạ Phần Thủy, ngày mai lại công thành. Bắc Địch bị ngài làm cho tức giận, nhất định bắt đầu tấn công huyện Tiểu Quất. Chúng ta sẽ nhân lúc rồi loạn giết Tống Văn Xương, giá họa cho Bắc Địch. Ngài hãy nghĩ cách tận lực cứu hắn. Như vậy, phụ thân ngài cũng không thể nói gì.”
 
Tống Thế Lan không nói gì, Tưởng Thuần có chút nghi hoặc: “Tống công tử?”
 
“Đã biết.” Giọng nói Tống Thế Lan có chút trầm, hình như có chút không vui. Hắn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Tại sao nàng lại chạy tới loại địa phương này? Sao không ở Hoa Kinh yên ổn, chạy đến đây làm gì?”
 
“Đại phu nhân sợ phái những người khác đến, ngài không yên tâm.”
 
“Nàng đến đây ta càng không yên tâm.”
 
Lời này nói ra, Tưởng Thuần có chút kinh ngạc. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Nam nhân trước mặt sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, hắn mang theo nàng rong ruổi một đường từ sa trường về, đưa nàng đến nơi an toàn, sau đó nhân tiện nói: “Nàng tạm thời hãy chờ ta một chút.”
 
Nói xong, Tống Thế Lan quay đầu đi, lại gia nhập vào chiến trường.
 
Tưởng Thuần ở trong phòng phân phó ám vệ chạy đến huyện Tiểu Quất, sau đó ở trong thành chờ Tống Thế Lan. Đợi đến lúc trời vừa sáng, nàng đứng trên thành lâu, nhìn thanh niên một thân trường sam thủy lam hoa văn bạc, mang theo trường thương cưỡi ngựa đi vào. Trong nháy mắt đó, có thứ gì đó đột nhiên mạnh mẽ hiện lên trong đầu nàng.
 
Chờ khi Tống Thế Lan trở lại, nàng nhìn Tống Thế Lan, nhẹ nhàng nở nụ cười.
 
“Ta nhớ ra rồi.” Nàng nói: “Tống công tử, lúc ngài mười một tuổi, còn một mình săn được một con sói.”
 
Tống Thế Lan nghe thấy vậy, không khỏi nở nụ cười.
 
“Ta không chỉ săn được một con sói hoang, ta còn ở Hộ Quốc Tự, được phu nhân cứu một mạng.”
 
Tưởng Thuần có chút sửng sốt. Một lát sau, nàng đột nhiên phản ứng kịp: “A.” Nàng vô cùng kinh ngạc: “Ta đều đã quên rồi!”
 
【8】
 
Sau khi Tưởng Thuần đến, ám vệ của nàng giết chết Tống Văn Xương. Tống Thế Lan cầm được vị trí Thế tử, hạ độc lão Hầu gia, sau đó khống chế toàn bộ Tống gia.
 
Lúc này tất cả chiến trường đều đã hỗn loạn, Tống Thế Lan nhận mệnh lệnh của Vệ Uẩn, giằng co với quân Bắc Địch.
 
Tống Thế Lan lo lắng Tưởng Thuần trở về, nói với nàng: “Trước tiên nàng ở lại đây đã, chờ thời gian thích hợp, ta sẽ đưa nàng trở về.”
 
Tưởng Thuần cũng không muốn phiền phức cho Tống Thế Lan, nhưng mà hài tử của cố nhân của nàng ở trong chiến loạn bị gãy chân, cũng cần phải tĩnh dưỡng, đành lưu lại bên cạnh Tống Thế Lan.
 
Bây giờ Tống Thế Lan đã gần 21 tuổi, lại vẫn một thân một mình, bên cạnh hắn không có nữ quyến. Sau khi Tưởng Thuần trải qua mấy chuyện ban đầu vội vội vàng vàng thì cũng quan sát sinh hoạt của Tống Thế Lan.
 
Hắn mỗi ngày ăn uống đều cực kỳ đơn giản. Không có thời gian ăn uống cố định. Có lúc thời gian đã muộn, hắn ăn vội, nói đầu bếp trực tiếp làm nóng hai cái bánh bao, đó cũng là chuyện thường xuyên. Trong phủ hoàn toàn không có ai an bài xử lý, cũng không có ai để ý đến một lỗ thủng trên y phục của hắn. Một quý công tử nhìn qua ôn hòa, thật ra lại quá cẩu thả.
 
Lúc đầu Tưởng Thuần chỉ điều chỉnh chuyện ăn uống của mình và hài tử, khi đó Tống Thế Lan cũng không thường xuyên trở về. Nàng thấy hai lần Tống Thế Lan tùy ý cầm cái màn thầu nhúng canh ăn, cuối cùng đến ngày thứ ba, đành cho người đi hỏi khi nào Tống Thế Lan trở về.
 
Tống Thế Lan vốn tưởng Tưởng Thuần có chuyện gì, nói với hạ nhân: “Nói với Nhị phu nhân, qua nửa canh giờ nữa ta sẽ trở về.”
 
Tưởng Thuần nhận được tin, ở trong nhà chuẩn bị thức ăn. Chờ đến lúc Tống Thế Lan trở về, hắn nhìn thấy Tưởng Thuần đứng trước cửa chờ người, liền đứng im sửng sốt.
 
Tưởng Thuần nhìn hắn mỉm cười, cũng không nói gì, chỉ nói với hắn: “Gần đây nhìn thấy Thế tử ăn uống không có quy luật, nên mạo muội chuẩn bị một chút cho Thế tử. Một ngày mệt nhọc trở về, dù sao vẫn nên ăn một bữa cơm ngon.”
 
“Đa tạ Nhị phu nhân.” Tống Thế Lan cười cười, trên mặt mang theo vẻ khách khí, nhưng khi uống bát canh nóng đầu tiên, nhìn đồ ăn sắp xếp, cảm giác lúc này có người ngồi bên cạnh, trong lòng lại nổi lên bão tố.
 
Lần đầu tiên hắn cảm thấy, bản thân hắn có một gia đình.
 
Ăn xong bữa cơm này, hắn quay đầu nhìn về phía Tưởng Thuần, trên mặt mang theo vài phần khẩn cầu: “Nhị phu nhân, Thế Lan có một chuyện muốn nhờ.”
 
Tưởng Thuần ngẩn người, sau đó vội nói: “Thế tử, mời ngài nói.”
 
“Thế Lan một mình sống cũng đã quen rồi, trong phủ cũng không có người quản lý. Người cũng nhìn thấy, mặc dù Thế Lan có thể xử lý ngay ngắn chuyện công vụ, nhưng trong phủ quả thực loạn như như ma. Thế Lan bạo gan, muốn mời Nhị phu nhân giúp đỡ Thế Lan chỉnh đốn một chút công việc vặt trong phủ.”
 
Nói xong, Tống Thế Lan lấy ra một cái chiếc chìa khóa, đưa qua: “Đây là chìa khóa nhà kho trong phủ. Thời gian Nhị phu nhân ở đây, muốn thay đổi như thế nào thì cứ làm như thế ấy. Tất cả bài trí, người hầu, quy củ, đều muốn nhờ Nhị phu nhân giúp đỡ chỉnh đốn một chút.”
 
“Cái này không được.” Nghe thấy vậy, Tưởng Thuần vội vàng nói: “Tống thế tử, việc này, ngài nên mời một người đến quản mới phải. Một ngoại nhân như ta...”
 
“Làm những điều khác thường trong những thời điểm không bình thường." Tống Thế Lan nghiêm túc nói: “Thật không dám giấu giếm. Nhị phu nhân, người xem ta thực ra cũng đã tới tuổi hôn phối, quả thực là nên tìm một người đến giúp đỡ. Chỉ là hiện tại ta không thể vội vội vàng vàng thành thân, để cho hạ nhân quản gia thì lại không tìm được một người thích hợp. Ta tin tưởng Nhị phu nhân, kính xin Nhị phu nhân lập ra một bộ quy củ trong phủ giúp ta. Ít hôm nữa Nhị phu nhân đi rồi, ta cũng không đến mức để cho hậu viện tắt lửa.”
 
Nghe thấy lời này, Tưởng Thuần có chút không nỡ cự tuyệt.
 
Tống Thế Lan là đồng minh của Vệ Uẩn. Hắn có thể tốt, đó là chuyện không thể tốt hơn.
 
Tưởng Thuần do dự trong chốc lát lát, cuối cùng cũng gật đầu, nhận lấy chìa khóa kia.
 
【9】
 
Sau đó, Tống Thế Lan ở bên ngoài đánh du kích với Bắc Địch, Tưởng Thuần ở nhà quản gia.
 
Ban đầu nàng cẩn thận dè dặt, nhưng sau đó nàng lại phát hiện, Tống Thế Lan thật sự mặc kệ bất cứ chuyện gì trong phủ, cho dù nàng làm cái gì, hắn chỉ biết nói: “Được.”
 
Lúc rảnh rỗi, nàng bắt đầu thể hiện tài nghệ. Dịch chuyển hoa ở chỗ này, thay đổi chậu cây ở chỗ kia, điều chỉnh thực đơn, xây dựng một bộ quy củ đơn giản trong phủ. Nàng phân nha hoàn thành các loại đẳng cấp, lại bồi dưỡng tâm phúc cho Tống Thế Lan…
 
Mỗi ngày nàng đều chờ Tống Thế Lan trở về ăn cơm. Bởi vì có nàng ở đây, cho nên mỗi ngày Tống Thế Lan đều sẽ nghĩ biện pháp về phủ ăn cơm đúng giờ.
 
Tưởng Thuần cũng không biết phần cảm giác này sinh ra từ khi nào.
 
Chính là lúc yên lặng không một tiếng động, nàng từ “Tống Thế Lan là một người không tệ”, chậm rãi trở thành “Tống Thế Lan cực kỳ cực kỳ tốt".
 
Tống Thế Lan làm chuyện gì cũng rất đúng mực. Hình như hắn chưa từng phạm sai lầm. Có một ngày nàng nhìn hắn viết chữ, mỗi một nét bút hắn đều viết cẩn thận tinh tế, nàng không khỏi nói: “Đời này Thế tử làm việc gì, cũng đều cẩn thận như vậy sao?”
 
Tống Thế Lan mỉm cười: “Đúng vậy.”
 
“Tại sao vậy?”
 
“Xuất thân thứ tử.” Tống Thế Lan rũ mắt nhìn chữ, sắc mặt bình thản: “Nơi nào có thể bao dung lúc ta làm sai?”
 
Tưởng Thuần có hơi sửng sốt. Chỉ trong chốc lát, nàng đột nhiên cảm thấy, tim của mình dường như có chút đau nhói.
 
Nàng đột nhiên có chút thương tiếc người này.
 
“Vậy đời này...” Nàng nhịn không được hỏi: “Thế tử chưa từng làm chuyện gì không cẩn thận sao?”
 
“Có.” Tống Thế Lan khẽ cười, Tưởng Thuần không khỏi nói: “Là chuyện gì?”
 
Tống Thế Lan không nói gì.
 
Hắn dừng lại, hắn biết rõ, cái gì nên nói, cái gì không nên nói. Đối với Tưởng Thuần mà nói, lúc này hắn chỉ là đồng minh của Vệ Uẩn, tất cả đều là nhìn mặt mũi của Vệ Uẩn, hắn không dám nói nhiều.
 
Nhưng hắn biết câu nói kia.

 
Cả đời này, chuyện duy nhất mà hắn không cẩn thận, chính là thích nàng.
 
Hai người bọn họ ngây ngô cho đến lúc Sở Du bị vây tại Phượng Lăng Thành, Bắc Địch trực tiếp chiếm được Thiên Thủ Quan.
 
Tống Thế Lan dẫn binh đi trợ giúp Thiên Thủ Quan, đánh một trận cực kỳ đẹp mắt. Ngay sau đó Triệu Nguyệt xưng đế, Vệ Uẩn đi Bắc Địch sống chết không rõ. Sở Du tử thủ ở Phượng Lăng Thành.
 
Trong nháy mắt Vệ gia không còn ai có thể đứng ra làm chủ, nàng đi tìm Tống Thế Lan, nói với hắn: “Tống Thế tử, ta muốn đi tìm bà bà của ta.”
 
Tống Thế Lan hơi sửng sốt. Một lát sau, hắn chậm rãi nói: “Lúc này thế cục quá loạn...”
 
“Chính bởi vì thế cục quá loạn...” Tưởng Thuần bình tĩnh. Sự bình tĩnh này lộ ra một sự cương nghị không diễn tả được. Đây là một loại kiên cường khó có thể bẻ gãy. Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Ta phải quay về Vệ gia. Mấy công tử còn có bà bà đều đang chờ ta, trở về chủ trì mọi việc trong phủ.”
 
Nghe vậy, Tống Thế Lan không nói gì.
 
Hắn rũ mắt, nắm chặt cây bút.
 
Hắn đột nhiên đặc biệt ý thức rõ ràng được, nàng là người Vệ gia, nàng gả cho Vệ Thúc, cho dù Vệ Thúc đã chết, thì nàng cũng là Nhị thiếu phu nhân.
 
Hắn muốn nói được, nhưng lại không nói ra được, nhưng hắn không có lý do gì để lưu nàng lại.
 
“Ta đã tìm được nơi ở của người nhà, hôm nay sẽ khởi hành.” Nhưng mà đối phương giống như không cần hắn đáp lại, trực tiếp nói: “Tống Thế tử, cáo từ.”
 
Một tiếng cáo từ kia nói ra, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, cầm lấy tay nàng.
 
“Đừng đi.”
 
Tưởng Thuần quay đầu, nàng nhíu mày, trong mắt tràn đầy cảnh giác: “Tống Thế tử?”
 
Hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài: “Tưởng Thuần, đừng rời bỏ Tống gia.”
 
“Tống Thế tử có ý gì?” Tưởng Thuần lạnh lùng nói: “Bây giờ tiểu thúc của ta thân bị vây hãm nơi hang hổ, nếu không ngài cho rằng với năng lực của ta có thể làm được gì cho Vệ gia chứ? Tống Thế tử, ngài...”
 
Lời nói còn chưa dứt lời, hắn đột nhiên kéo mạnh nàng vào trong lòng, nâng mặt lên hung hăng hôn nàng.
 
Tưởng Thuần sửng sốt chỉ trong chốc lát, sau đó liều mạng giãy giụa.
 
Nàng hạ thủ rất tàn nhẫn, đá hắn một cước, sau đó lại tát hắn một cái!
 
Tiếng tát tai thanh thúy vang khắp căn phòng, Tưởng Thuần gầm lên: “Ngươi làm càn!”
 
Tống Thế Lan không nói gì, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng.
 
Ánh mắt kia làm cho Tưởng Thuần ngẩn người. Nàng nhớ đến hắn lúc thiếu niên, hình dáng cưỡi ngựa mang theo Lang Vương đi đến. Một Tống Thế Lan che giấu nhiều năm như vậy, muốn cái gì, đều liều mạng để đạt được điều đó. Hắn vẫn luôn như vậy.
 
“Ý của ta...” Hắn bình tĩnh nói: “Bây giờ nàng đã hiểu chưa?”
 
Tưởng Thuần nói không nên lời. Tống Thế Lan xoay người đi lấy áo choàng, sắc mặt bình thản, tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.
 
“Nàng muốn quản Vệ gia, ta có thể giúp nàng quản. Hiện tại nàng không đáp ứng ta, vậy cũng không sao, nàng đừng đáp ứng người khác là được.”
 
“Ta đưa nàng trở về.” Hắn đứng trước mặt nàng, trên môi mang theo ý cười: “Cả đời này, ta đều chờ được.”
 
【10】
 
Hắn biết không thể đánh rắn động cỏ.
 
Hắn biết không thể làm chuyện gì quá đáng.
 
Vệ Thúc mới chết không lâu, hắn biết rõ tình cảm của nàng và Vệ Thúc, hắn không muốn đi tranh với một người đã chết.
 
Vì vậy hắn vẫn luôn chờ.
 
Lúc đầu người khác hỏi, hắn chỉ cười cười, nhưng hắn luôn đến Vệ phủ, người ngoài nhìn vào đều hiểu.
 
Ban đầu nàng im lặng cự tuyệt, nhưng lại làm trò trước mặt hắn. Nàng mặc y phục trắng, đeo hoa trắng, đưa hắn đến từ đường của Vệ gia nhìn bài vị Vệ Thúc, kể cho hắn nghe những chuyện trước đây của nàng và Vệ Thúc.
 
Hắn chưa bao giờ chú ý, vẫn luôn là bộ dạng cười tủm tỉm không hiểu nàng đang nói cái gì.
 
Một năm, hai năm, ba năm.
 
Hắn kiên trì đến mức thần kỳ, khiến cho người ta sợ hãi.
 
Nhưng thực ra trong lòng hắn biết, bản thân hắn không hề kiên trì, hắn chỉ là có thể nhẫn.
 
Nhẫn nhịn cũng có điểm mấu chốt, Vệ Lăng Xuân mỗi ngày một lớn, càng trưởng thành, nàng lại càng trốn tránh hắn.
 
Hắn không còn cách nào khác là trực tiếp đến cửa cầu hôn.
 
Tình cảm giữa bọn họ vẫn luôn như thế. Hắn ép buộc nàng, nàng lại không chịu xuất đầu. Cho đến cuối cùng, hắn ở thành Thái Bình. 
 
Vào cái đêm hắn biết được tin mình bị nhiễm bệnh, hắn ngồi trong phòng, nhìn ánh trăng.
 
Hắn đột nhiên cực kỳ nhớ nàng. Nhưng chờ đến lúc nhớ đến nàng, lại nhịn không được nghĩ, hắn chết rồi, nàng có phải sẽ thở phào nhẹ nhõm hay không, không còn ai dây dưa nàng nữa.
 
Nhưng mà mấy ngày sau, hắn lại nhìn thấy nàng cưỡi ngựa mà đến, nàng đứng trước cửa thành, ngẩng đầu nhìn hắn.
 
“Tống Thế Lan.” Nàng hô to: “Mở cửa thành!”
 
Hắn ngơ ngác nhìn nàng, trong nháy mắt, hắn đột nhiên cảm thấy, cả đời này, đáng giá.
 
【11】
 
Sau đó nàng gả cho hắn, trở thành Vương phi. Hắn mang nàng đến Quỳnh Châu, nơi đó là địa phận của Tống gia.
 
Bọn họ trải qua những ngày nhàn nhã ở đó, không ai biết quá khứ của nàng, nhưng nàng lại luôn nghĩ về nó. 
 
Lúc nàng mang thai, tính cách mẫn cảm. Ban đêm thường không ngủ được, hắn liền ôm nàng, cùng thức với nàng.
 
Có một đêm, nàng nhịn không được hỏi hắn: “Chàng bắt đầu thích ta từ khi nào?”
 
“Ừ?”
 
“Tống Thế Lan.” Tưởng Thuần thở dài: “Ta đã từng xuất giá, lại có hài tử. Chàng thích ta, không cảm thấy tiếc nuối sao?”
 
Tống Thế Lan suy nghĩ một chút, một lúc lâu sau, hắn thở dài.
 
“Vậy thì thế nào?”
 
Hắn nhẹ giọng nói: “Cả đời này, ta chưa từng thích người khác.”
 
Tưởng Thuần nghe vậy không khỏi nở nụ cười: “Gạt người.” Nàng cười dịu dàng: “Hoa trên xuân yến, cũng tặng cho mấy vị cô nương rồi chứ.”
 
Tống Thế Lan mím môi, thở dài. Hắn ôm chặt người trong lòng. Tưởng Thuần bất mãn nói: “Nói đi, chẳng lẽ không dám nói?”
 
“Còn nhớ hay không, lúc nàng mười hai tuổi, chưa từng nhận được một cành hoa đào nào.”
 
“Chàng nói bậy.” Tưởng Thuần vội nói: “Ta có nhận được!”
 
“Một cành.”
 
Tống Thế Lan khẳng định nói, Tưởng Thuần có chút sửng sốt.
 
Tống Thế Lan cười rộ lên: “Ta đặt vào.”
 
Tưởng Thuần mở to mắt, Tống Thế Lan cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
 
“Cô nương ngốc, sau khi nàng đi, ta không tặng một cành hoa đào nào nữa.”
 
Từ đầu tới cuối, đều chính là nàng. 

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện