Ngụy Thanh Bình nói sẽ giết chết hắn, nhưng không dám giết hắn chết thật.
Bởi vì hắn bị thương quá nặng mà ngất đi. Ngược lại nàng phải chữa trị vết thương giúp cho hắn. Mỗi một cơn đau đớn của hắn sẽ truyền đến trên người nàng. Từ trước đến nay nàng chưa bao giờ phải chịu thiệt, chưa từng phải chịu tức giận đến mức này, nàng hận không thể dùng một kim đâm chết người này. Nàng cắn răng rửa sạch miệng vết thương rồi đút thuốc cho hắn. Đau đớn trên người cuối cùng giảm bớt. Nàng ngồi một bên từ từ thả lỏng, âm thầm tự thuyết phục bản thân, hiện tại trước tiên cứ giữ cho hắn một mạng, chờ giải được tử mẫu cổ kia, nàng sẽ phế hắn!
Tần Thời Nguyệt ngủ thẳng ba ngày, mà Vệ Uẩn tỉnh lại trước tiên. Lần này Ngụy Thanh Bình đã có kinh nghiệm, không dám tùy tiện để cho Vệ Uẩn đến gần. Nàng xiềng xích Vệ Uẩn ở trên giường, ngồi một bên giằng co với Vệ Uẩn vừa mới tỉnh lại. Vệ Uẩn nhìn xiềng xích trên người mình, ngẩng đầu nhìn Ngụy Thanh Bình, cuối cùng không nhịn được nói: “Cô nương đây là có ý gì?”
“Cái này phải hỏi vị huynh đệ kia của ngươi.”
Lời nói này khiến cho Vệ Uẩn ngẩn ngơ. Hắn và Tần Thời Nguyệt cùng nhau chạy trốn, nàng nói “huynh đệ”, tất nhiên là chỉ Tần Thời Nguyệt. Vì vậy hắn vội hỏi: “Vị huynh đệ kia của ta như thế nào rồi?”
“Hắn rất khỏe mạnh.” Gương mặt Ngụy Thanh Bình mang theo phẫn nộ: “Ta cứu các ngươi. Hắn lại hạ tử mẫu cổ lên người ta, ngươi nói xem hắn có thể không tốt ở chỗ nào?”
Vệ Uẩn không cảm thấy kỳ quái gì đối với hành động này của Tần Thời Nguyệt. Hắn liếc mắt quan sát Ngụy Thanh Bình, nở nụ cười: “Người là Thanh Bình Quận chúa?”
“Hai người các người...” Ngụy Thanh Bình cười nhạt: “Ánh mắt ngược lại rất tốt. Ngươi là Vệ Uẩn nhỉ?”
Vệ Uẩn cười không nói gì. Nếu thật sự là Ngụy Thanh Bình, một Quận chúa hiểu rõ các loại quy củ trong triều đình, lúc nhìn thấy con dấu trên ngực hắn thì sẽ biết hắn là ai, cũng không kỳ quái.
Ngụy Thanh Bình thấy Vệ Uẩn trầm mặc, nàng lại nhớ tới hành động của Tần Thời Nguyệt, hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Vì Đại Sở, ta cũng sẽ chữa trị khỏi cho ngươi. Thế nhưng! Đừng có kiếm chuyện làm phiền ta. Ngươi và vị bằng hữu kia của ngươi, đừng có lại dùng tâm địa gian xảo với ta.”
“Đây là đương nhiên.” Vệ Uẩn nghiêm túc mở miệng nói: “Thời điểm hành sự quan trọng, mạo phạm.”
Ngụy Thanh Bình mặc kệ hắn, đứng dậy rời đi.
Sau khi Vệ Uẩn tỉnh lại hai ngày, Tần Thời Nguyệt cũng tỉnh lại. Lúc hắn tỉnh lại, Vệ Uẩn đang ngồi ở bên cạnh hắn, hắn trợn mắt nhìn Vệ Uẩn, vội đứng dậy nói: “Hầu gia...”
“Nằm xuống trước đi đã.”
Vệ Uẩn đè hắn lại, thấp giọng nói: “Đừng làm miệng vết thương rách ra.”
Tần Thời Nguyệt vâng một tiếng, nằm lại trên giường, nói: “Ngài không sao chứ?”
“Ta không sao.” Vệ Uẩn cười cười, sắc mặt có chút trắng bệch. Ngụy Thanh Bình cầm hòm thuốc đi tới, lạnh lùng nói: “Ngoại thương không có việc gì, có điều ta phải nói rõ ràng, thuốc độc mà hắn uống ta không giải được, nếu chết ta cũng không chịu trách nhiệm.”
Lời nói này làm cho sắc mặt Tần Thời Nguyệt càng thêm trắng bệch, Vệ Uẩn vội nói: “Ngươi đừng lo lắng, trở về ta sẽ nói Thẩm Vô Song xem cho ngươi.”
Ngụy Thanh Bình bật cười thành tiếng, không để ý đến hắn, đi đến trước mặt Tần Thời Nguyệt, lạnh lùng nói: “Thuốc giải!”
Tần Thời Nguyệt nhìn nàng một cái, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, biết là do hiệu quả của tử mẫu cổ. Hắn trầm mặc một lúc, nói với Ngụy Thanh Bình: “Quận chúa, ta đưa phương dược cho ngài, làm phiền người tìm các loại thuốc trong phương dược đó giúp ta.”
“Mang ra đây.”
Đối với phương dược, Ngụy Thanh Bình cảm thấy rất hứng thú. Cho dù nhìn người này không vừa mắt, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt. Tần Thời Nguyệt đọc ra một phương thuốc, Ngụy Thanh Bình nghe này những thành phần trong phương dược này, nhíu mày nói: “Những loại thuốc này dùng làm gì vậy?”
“Cổ trùng là dùng dược để nuôi dưỡng.” Tần Thời Nguyệt bình tĩnh nói: “Dược này làm cho cổ trùng ngủ say, tạm thời chặt đứt mối liên hệ giữa mẫu trùng và tử trùng.”
“Vậy tại sao ngươi lại không trực tiếp lấy trùng ra?!”
Tần Thời Nguyệt trầm mặc. Vệ Uẩn có chút ngượng ngùng nở nụ cười: “Lúc tử mẫu cổ vào cơ thể... Ít nhất phải năm tháng mới có thể lấy ra.”
Nghe thấy vậy, Ngụy Thanh Bình lập tức thay đổi sắc mặt. Nàng thật sự không nhịn được, đưa tay lên muốn tát hắn. Tần Thời Nguyệt cực nhanh đưa tay lên, bắt được tay Ngụy Thanh Bình, hắn nhíu mày, nói: “Quận chúa, đánh lên mặt ta, người cũng sẽ đau.”
Ngụy Thanh Bình nặng nề thở dốc. Đời này nàng chưa từng thấy qua người như vậy, chưa từng chịu đựng thiệt thòi như vậy, nàng nhẫn nhịn một lát, cuối cùng ngồi xuống, tức giận nói: “Hành châm!”
【5】
Ngụy Thanh Bình dựa theo phương dược mà Tần Thời Nguyệt đưa, đi bốc thuốc, sau đó nấu thuốc theo lời Tần Thời Nguyệt nói, rồi uống. Sau khi uống thuốc không lâu, nàng cảm thấy tất cả đều khôi phục về bình thường, ngược lại sắc mặt của Tần Thời Nguyệt lại trắng bệch thêm vài phần. Nàng đứng dậy, cử động một chút, thấy mình quả thực không bị thứ gì cản trở, vội chạy đến trước mặt Tần Thời Nguyệt, đưa tay lên tát hắn một cái!
“Ngươi nhớ kỹ một bạt tai này cho ta.” Nàng lạnh lùng nói: “Bổn Quận chúa cứu người không sai, nhưng không phải là không có giới hạn để người khi dễ!”
“Xin lỗi...” Sắc mặt Tần Thời Nguyệt trắng bệch, hắn đau đớn nhắm mắt lại, chậm rãi nói: “Thời điểm hành sự quan trọng, thực sự bất đắc dĩ, mong Quận chúa rộng lượng tha thứ.”
“Nếu ta không tha thứ thì sao?”
“Quận chúa muốn như thế nào, thì như thế đó.”
“Ta muốn ngươi lấy cái chết tạ tội thì sao?”
Tần Thời Nguyệt trầm mặc một lát. Ngụy Thanh Bình đang định trào phúng hắn, thì Tần Thời Nguyệt chậm rãi mở miệng nói: “Chờ chiến loạn được dẹp loạn, Vệ gia yên ổn, Thời Nguyệt sẽ trở về giao mạng cho Quận chúa.”
Lời nói này làm Ngụy Thanh Bình ngẩn người. Một lát sau, nàng rầu rĩ nói: “Bỏ đi, cũng không phải chuyện lớn. Ngươi tên Vệ Thời Nguyệt?”
“Tần Thời Nguyệt.”
“Tần thời minh nguyệt hán thời quan, Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn*.” Ngụy Thanh Bình thuận miệng nói, gật đầu: “Tên hay.”
*Tần thời minh nguyệt hán thời quan, Vạn lý trường chinh nhân vị hoàn: Nghĩa là Trăng sáng Tần xưa, ải Hán xa, người đi muôn dặm chưa về nhà.
Nói xong, nàng khom lưng, cúi đầu nói: “Ta xem vết thương cho ngươi một chút.”
Tần Thời Nguyệt vâng một tiếng. Nàng cởi y phục của hắn ra, tóc của nàng rũ xuống trên người hắn, tóc nàng vừa lạnh lẽo lại vừa mềm mại, mang theo một mùi hương không thể diễn tả nên lời được. Tần Thời Nguyệt ngẩn người. Hắn cảm thấy có một loại cảm giác kỳ lạ len lỏi vào trong lòng, nhất thời không phân biệt được là cái gì, chỉ ngây ngẩn nhìn cô nương này. Trong nháy mắt lúc đối phương ngẩng đầu lên, giống như đột nhiên bị cái gì đó đánh vào làm cho choáng váng. Hắn vội vàng lùi về phía sau, đầu đụng vào thành giường. Ngụy Thanh Bình bị động tác của hắn làm cho ngẩn người. Hơn nửa ngày, nàng mới phản ứng kịp, không khỏi nhíu mày: “Ngươi không muốn để ta xem thì cứ việc nói thẳng, làm ra việc quái đản như vậy làm cái gì hả?”
“Không... Không phải...”
Tần Thời Nguyệt cũng không biết phải giải thích hắn hốt hoảng né tránh như vậy làm gì, hắn đỏ mặt, vội vàng nói: “Ta... Ta... Ta cũng không biết...”
Ngụy Thanh Bình nhìn hắn hình như có chút không biết phải làm sao. Nàng có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: “Quên đi, miệng vết thương của ngươi đã bắt đầu kết vảy, mấy ngày nữa mới có thể dính nước. Mấy ngày nay ngươi dùng nước lau người...”
“Khi nào chúng ta mới có thể lên đường được?” Tần Thời Nguyệt lại mở miệng hỏi một câu, Ngụy Thanh Bình nhíu mày nói: “Các ngươi còn cần phải nghỉ ngơi một thời gian nữa.”
“Sợ là không kịp.”
Tần Thời Nguyệt nói thật: “Ta phải bảo vệ Hầu gia trở về. Chúng ta đã dừng lại ở Hà Tây quá lâu rồi, phải nhanh chóng trở về Bạch Thành.”
Tuy Ngụy Thanh Bình phiêu bạt giang hồ, nhưng không phải hoàn toàn mặc kệ chuyện triều đình. Nàng hiểu rõ ý của Tần Thời Nguyệt. Lần này Vệ Uẩn bí mật ra ngoài, tất nhiên không thể trì hoãn quá lâu. Sau khi trầm mặc một lúc lâu, Ngụy Thanh Bình nói: “Như vậy đi, ta đưa các ngươi trở về. Ngươi và Hầu gia nằm trong xe ngựa dưỡng thương là được rồi.”
“Như vậy...” Tần Thời Nguyệt nghiêm túc nói: “Cảm kích khôn cùng.”
“Tần Thời Nguyệt.” Ngụy Thanh Bình nhướng mày: “Ngươi ngược lại thật không khách khí một chút nào.”
“Ân cứu mạng ngày hôm nay của Quận chúa, ngày sau nhất định sẽ trả.”
“Trả? Ngươi lấy cái gì để trả?” Ngụy Thanh Bình cười nhạt. Nàng cũng không biết mình thế nào nữa. Có lẽ là do nàng đã chịu quá nhiều thua thiệt từ người này, nhưng lại không thể làm gì hắn. Trong lòng kìm nén tức giận, luôn muốn oán hận hắn, vì thế trào phúng nói: “Một gia thần hèn mọn, có thể trả cái gì?”
Tần Thời Nguyệt trầm mặc, giống như bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ. Ngụy Thanh Bình cảm thấy giống như đang đấm một quyền vào bông mềm vậy, sức lực cũng không còn nữa.
Nàng hừ lạnh một tiếng, xoay người thu dọn hòm thuốc, đứng dậy, đi ra ngoài.
【6】
Bởi vì vội vàng lên đường, chiều hôm đó Tần Thời Nguyệt tỉnh lại, Ngụy Thanh Bình mang theo hai người lên đường luôn. Hai nam nhân ngồi trong xe ngựa chữa thương, Ngụy Thanh Bình và nha hoàn cưỡi ngựa chạy bên cạnh xe ngựa. Phượng Nhi có chút phẫn hận, chửi mắng suốt cả đoạn đường: “Thân thể quận chúa nghìn vàng, bởi vì bọn họ mà phải cưỡi ngựa, mấy tên tặc tử này thực sự là to gan lớn mật...”
Ngụy Thanh Bình không nói cho Phượng Nhi biết thân phận của Vệ Uẩn, nghe thấy mấy lời nói này, cũng không nói gì, mặc cho tiểu nha hoàn giày vò hai người kia.
Ngoại thương của hai người cũng từ từ khôi phục, nhưng khí sắc của Tần Thời Nguyệt vẫn không tốt. Sắc mặt của hắn luôn tái nhợt, bộ dạng không có tinh thần. Mấy lần Ngụy Thanh Bình bắt mạch cho hắn, đều phát hiện không có gì bất thường, chỉ là mẫu cổ có chút xao động. Chuyện tử mẫu cổ này chính là cái hố trong lòng nàng không thể bỏ qua được. Nàng biết mẫu cổ xao động, cũng không nghĩ biện pháp, cứ tùy ý để cho nó giày vò.
Vào đêm trước khi đến Bạch Thành, người của Triệu Nguyệt lại đuổi kịp bọn họ. Vệ Uẩn và Tần Thời Nguyệt không có ý tham chiến, cho nên dẫn hai nữ nhân một người một ngựa chạy về phía trước.
Ngụy Thanh Bình lên ngựa chậm một chút, cho nên bị rơi lại phía sau. Tất cả sát thủ đều xông về phía nàng, bao vây nàng lại.
Tần Thời Nguyệt quay đầu lại nhìn, hô to một tiếng: “Hầu gia, người chạy trước đi!”
Sau đó hắn cầm kiếm dùng hết tốc lực quay lại.
Trên người Vệ Uẩn còn mang thương tích, còn cất giấu công văn cơ mật. Hắn cắn chặt răng, dẫn nha hoàn đi trước.
Ngày đó trời mưa to, Ngụy Thanh Bình vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy người thanh niên giống như một tia sấm sét, đơn độc cầm kiếm, phá tan vòng vây, lao thẳng về phía nàng.
Hắn một đường chém giết những sát thủ kia, lôi kéo nàng vừa đánh vừa lùi. Lúc hắn chém giết thì bùng phát ra một loại sức sống kinh người, cả người hắn giống như một thanh kiếm hành tẩu, chém giết khắp thế gian.
Hắn biến bản thân mình thành vũ khí, làm lá chắn. Mỗi lần nàng thiếu chút nữa bị thương, thì hắn sẽ kéo nàng vào trong lòng, dùng thân thể cản hết mọi đường kiếm cho nàng.
Bọn họ chạy trốn vào rừng sâu, dựa vào địa thế rừng rậm, hắn cuối cùng cũng giết sạch đám sát thủ. Mà lúc này, toàn thân hắn giống như được vớt từ trong chảo máu. Máu của hắn nhuộm đỏ bạch y của nàng. Ngụy Thanh Bình lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt phức tạp.
Hắn thở hổn hển, dùng kiếm chống đỡ thân mình, dựa lên thân cây, nhìn nàng: “Quận chúa không sao chứ?”
“Tần Thời Nguyệt...” Ngụy Thanh Bình thì thào nói: “Ngươi rốt cuộc là... Có sợ chết hay không?”
Nghe nàng hỏi như vậy, Tần Thời Nguyệt khó khăn nở nụ cười.
“Tất nhiên là sợ.”
“Vậy tại sao ngươi lại muốn che chở cho ta?!”
Ngụy Thanh Bình chợt lên tiếng, Tần Thời Nguyệt trầm mặc. Ngụy Thanh Bình tức giận nói: “Nói!”
“Ti chức chỉ là cảm thấy, việc này vốn không nên liên lụy đến điện hạ, lại càng không nên để cho điện hạ bị thương.” Hắn cuối cùng mở miệng nói. Ngụy Thanh Bình đang muốn mở miệng mắng hắn, lại thấy hắn cúi đầu, che miệng vết thương lại, nhỏ giọng nói: “Hơn nữa nữ hài tử, lưu lại sẹo sẽ không còn xinh đẹp nữa.”
Ngụy Thanh Bình ngẩn người. Trong nháy mắt đó, nàng cảm thấy có cái gì đó chảy vào lòng nàng, ấm áp, khiến người ta nhịn không được mà tan chảy.
【7】
Ngày đó là Ngụy Thanh Bình cõng hắn trở về Bạch Thành.
Tần Thời Nguyệt bị thương quá nặng, cả quãng đường đều không có ý thức. Vì vậy Ngụy Thanh Bình cõng hắn, khó khăn đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng gặp được quân của Vệ gia đến tìm bọn họ.
Mà lúc này, cũng cách Bạch Thành không còn xa nữa.
Ngụy Thanh Bình cảm thấy tất cả mọi chật vật trong đời này của nàng đều giao cho Tần Thời Nguyệt. Sau khi nàng đến Bạch Thành, Phượng Nhi vừa tắm cho nàng, vừa khóc: “Quận chúa gặp bọn họ thì không có chuyện gì tốt cả. Chúng ta nhanh đi khỏi đây đi.”
Ngụy Thanh Bình không nói gì, Phượng Nhi tiếp tục khóc: “Quận chúa, chúng ta...”
“Đừng nói nữa.” Ngụy Thanh Bình lên tiếng: “Để ta yên tĩnh một chút.”
Tiếng khóc của Phượng Nhi nghẹn lại trong cổ, nuốt trở về.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng nước ào ào. Ngụy Thanh Bình cũng không biết vì sao, trong đầu đều là hình ảnh Tần Thời Nguyệt ôm nàng vào trong lòng, chắn đao cho nàng, lại không tự chủ nhớ tới nụ hôn lúc hắn hạ tử mẫu cổ kia, nghĩ tới nghĩ lui, nàng lại nhịn không được, từ từ đỏ mặt.
Sau khi tắm rửa xong, Ngụy Thanh Bình tân trang lại một lần nữa, mới đi đến phòng của Tần Thời Nguyệt. Thẩm Vô Song đang chẩn bệnh cho Tần Thời Nguyệt. Mặc dù trên người hắn đều có vết thương, nhưng đều là ngoại thương, không có trở ngại gì. Thẩm Vô Song thấy Ngụy Thanh Bình đi vào, cười một cái, gọi một tiếng: “Thiếu các chủ.” Sau đó vội vàng đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Ngụy Thanh Bình và Tần Thời Nguyệt. Hai người đều không biết phải nói chuyện gì, nhất thời trong phòng trở nên an tĩnh dị thường. Một lúc lâu sau, vẫn là Tần Thời Nguyệt mở miệng nói trước: “Quận chúa tới đây là có chuyện gì muốn nói sao?”
“A.” Ngụy Thanh Bình rũ mắt: “Chính là đến thăm ngươi. Lỡ như ngươi chết, ta sẽ gặp tai ương.”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Tần Thời Nguyệt lộ ra vẻ hổ thẹn, vội nói: “Quận chúa yên tâm, chỉ cần qua năm tháng, ta lập tức lấy tử cổ ra cho Quận chúa.”
“Ừ...”
Ngụy Thanh Bình gật đầu, tự nhiên đưa tay ra bắt mạch cho Tần Thời Nguyệt. Một lát sau, gật đầu nói: “Không tệ.”
“Cũng nhờ được Quận chúa chiếu cố.” Tần Thời Nguyệt cười rộ lên. Ngụy Thanh Bình ừm một tiếng. Trực giác của Tần Thời Nguyệt nói cho hắn biết Ngụy Thanh Bình có gì đó không giống như trước, nhưng lại không nói ra được. Hai người cứ ngồi im lặng như vậy một hồi lâu, Ngụy Thanh Bình mới đứng lên nói: “Vậy ta đi đây?”
Tần Thời Nguyệt gật đầu: “Quận chúa đi thong thả.”
Ngụy Thanh Bình do dự trong chốc lát, cũng không biết mình là đang chờ cái gì, cuối cùng vẫn phải đứng dậy rời đi. Chờ đến lúc trong phòng không còn lưu lại mùi hương, vậy mà Tần Thời Nguyệt lại cảm thấy có chút mất mát.
【8】
Ngụy Thanh Bình ở Bạch Thành rảnh rỗi nhàm chán. Mỗi ngày ngoại trừ chữa bệnh từ thiện, lại lợi dụng danh nghĩa quan tâm mẫu cổ, trở về thăm Tần Thời Nguyệt một chút. Lúc hai người bọn họ ở cùng một chỗ, Ngụy Thanh Bình thường ngồi đọc sách, còn Tần Thời Nguyệt thì ngồi ngây ngốc. Sau đó chỉ cần Ngụy Thanh Bình kêu một tiếng “Tần Thời Nguyệt”, là hắn có thể lập tức đáp lại nàng.
Qua hơn nửa tháng, thân thể Tần Thời Nguyệt cuối cùng cũng đã hồi phục nhiều. Lúc này độc của Vệ Uẩn vốn đã được Ngụy Thanh Bình dùng dược áp chế lại tái phát. Ngụy Thanh Bình và Thẩm Vô Song cùng nhau vấn chẩn, cuối cùng xác định nếu muốn hoàn toàn giải độc, thì cần phải đi lấy Thiên Sơn Tuyết Liên về làm thuốc. Chỉ là Thiên Sơn gian hiểm, Tuyết Liên cũng không biết có thể tìm ở đâu. Hơn nữa lại không dễ đi, còn phải đi nhanh về nhanh, nhất thời không thể tìm được người thích hợp để đi.
Tin này truyền đến tai Tần Thời Nguyệt. Hắn trầm mặc một lúc, rồi đi tắm rửa thay y phục, sau đó đi tìm quân sư Đào Tuyền, dẫn theo một nhóm người muốn đi Thiên Sơn.
Vệ Uẩn nghe vậy, chống đỡ miễn cưỡng đứng dậy, thở hổn hển nói: “Hồ đồ, mẫu cổ còn ở trong cơ thể hắn, hắn có thể đi làm cái gì?!”
“Mẫu cổ làm sao vậy?” Ngụy Thanh Bình hơi sửng sốt. Nàng quả thực không hiểu rõ lắm về trùng cổ. Thẩm Vô Song thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Quận chúa, hắn dùng dược để phong ấn mối liên hệ giữa tử cổ và mẫu cổ. Mẫu cổ nôn nóng, vẫn luôn tác oai tác quái trong cơ thể hắn. Vì vậy hiện tại, hắn vẫn phải chịu đựng sự đau đớn do mẫu cổ mang đến. Với tình hình của hắn như vậy mà đi Thiên Sơn, thật sự là quá nguy hiểm.”
Nói xong, Thẩm Vô Song có chút bất đắc dĩ nói: “Cũng không biết tử cổ này là cho ai...”
Lời còn chưa nói xong, đã thấy Ngụy Thanh Bình vội vàng trở về hậu viện.
Tần Thời Nguyệt đang thu dọn đồ đạc, Ngụy Thanh Bình bước vào, nhìn thấy Tần Thời Nguyệt đang khom người.
Đây là lần đầu tiên kể từ lúc bọn họ gặp nhau, nàng nhìn thấy hắn thu thập hành trang cẩn thận như vậy. Hắn lớn lên tuấn tú, đường nét lông mày như được điêu khắc, ngũ quan sạch sẽ gọn gàng, mang theo sự lạnh lùng xa cách. Mặc dù hắn không tuấn mỹ kinh người như Vệ Uẩn, nhưng cũng rất dễ nhìn.
Hắn nghe thấy tiếng nàng bước vào cửa, liền đứng lên, lẳng lặng nhìn nàng, mím môi, nói: “Quận chúa, ta muốn đi Thiên Sơn.”
“Ta biết.” Ngụy Thanh Bình cắn răng mở miệng nói. Tần Thời Nguyệt do dự một lúc, cuối cùng nói: “Quận chúa không cần lo lắng, chuyện tử mẫu cổ, thực ra ta đã phong ấn mối liên hệ giữa tử cổ và mẫu cổ, cho dù ta có chết rồi...”
“Câm miệng!”
Ngụy Thanh Bình tức giận mắng thành tiếng. Nàng siết chặt nắm tay, kìm nén nửa ngày, cuối cùng nói: “Ngươi nhất định phải đi Thiên Sơn?”
“Không có ai thích hợp hơn ta.”
“Được.” Ngụy Thanh Bình gật đầu: “Ta đi cùng ngươi.”
“Người không cần...”
“Ta cam tâm tình nguyện!” Ngụy Thanh Bình nhíu mày: “Bổn quận chúa muốn làm gì lại đến phiên ngươi dông dài sao? Ta muốn đi Thiên Sơn, ngươi đi cùng ta là được rồi!”
Tần Thời Nguyệt hơi sững sờ, một lát sau, cuối cùng hắn nói: “Người yên tâm.” Hắn nói: “Ta sẽ không để cho người xảy ra chuyện gì.”
Ngụy Thanh Bình hừ lạnh một tiếng, nói xong, nàng đi đến trước mặt hắn, đặt tay lên ngực hắn, dịu dàng hỏi: “Có đau không?”
Tần Thời Nguyệt có chút không hiểu. Ngụy Thanh Bình nhìn hắn: “Ta nghe nói, mẫu cổ sẽ khiến cho ngươi rất đau đớn.”
Nghe thấy vậy, Tần Thời Nguyệt cũng không biết vì sao, có chút ngốc nghếch nở nụ cười.
Sự quan tâm này làm cho hắn cảm thấy rất vui, hắn cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nói: “Không đau.”
Hắn dịu dàng nói: “Chút đau đớn này, ta chịu được.”
Ngụy Thanh Bình im lặng. Nàng ngơ ngác nhìn người trước mặt, nàng muốn hỏi, nếu cái này không làm cho ngươi cảm thấy đau đớn, vậy thì trước kia, ngươi đã phải trải qua bao nhiêu đau đớn rồi chứ?
【9】
Tìm dược là một chuyện rất cấp bách, cho nên vào đêm hôm đó, hai người nhẹ nhàng xuất hành, ngày đêm vội vàng đến Thiên Sơn.
Dọc đường đi đều là Tần Thời Nguyệt chăm sóc nàng. Mặc dù gấp rút lên đường, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận. Ngay cả nước uống cũng đều cẩn thận hâm nóng cho nàng.
Lúc đầu bọn họ còn dựng lều để ngủ, bình thường đều là hắn gác đêm. Dần dần về sau, nàng đều dựa vào người hắn mà ngủ.
Nàng thích hỏi hắn chuyện khi còn nhỏ, hắn đều kể cho nàng nghe.
Ví dụ như, nhà hắn vốn ở tại Bạch Thành, lúc Bắc Địch xâm chiếm, cửa nát nhà tan, chỉ còn lại một mình hắn sống sót, được Vệ gia thu lưu, làm gia thần.
Ví dụ như, hắn tòng quân từ lúc mười hai tuổi, một đường đi tới ngày hôm nay.
Giọng điệu của hắn đều rất bình thản. Ngụy Thanh Bình tựa vào đầu vai hắn, nhưng từ trong những lời bình thản đó, nàng nghe ra được những cơn sóng lớn.
Hắn chưa bao giờ chưa dám cự tuyệt yêu cầu của nàng, hầu như là nàng nói hắn làm cái gì, hắn sẽ làm cái đó.
Nàng đi đường mệt mỏi, hắn sẽ cõng nàng. Bọn họ lên Thiên Sơn, hắn gần như cõng nàng cả một nửa đoạn đường.
Nàng thích cảm giác tựa trên lưng hắn. Đó là một loại cảm giác an toàn chưa từng có, trung thành và đáng tin cậy.
Có điều mỗi lần nàng đều tính toán thể lực của hắn, đúng giờ trượt xuống, mang đồ đạc giúp hắn rồi đi tiếp.
Thiên Sơn rất lớn, bọn họ ở trên núi tuyết ngây người gần bảy ngày. Ban đêm trời rất lạnh, bọn họ bất đắc dĩ phải dựa sát nhau. Hắn luôn cứng nhắc, hoàn toàn không dám đụng vào nàng. Lúc đầu nàng cũng rất căng thẳng, nhưng qua hai ngày, buổi tối ngày hôm đó hắn ngủ say, nàng nhìn môi hắn, quỷ thần xui khiến, nàng đột nhiên ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái.
Cả người Tần Thời Nguyệt cứng đờ lại. Hắn là một người nhạy bén như vậy, cho dù là trong lúc ngủ mơ, cũng sẽ không bị mạo phạm mà không biết. Nhưng hắn không dám động, Ngụy Thanh Bình biết hắn đã tỉnh, liền vươn tay, ôm lấy cổ hắn.
“Quận chúa...”
Tần Thời Nguyệt vùng vẫy nhíu mày: “Đây... Đây...”
“Đừng nói gì.” Ngụy Thanh Bình ôm hắn, hôn lên môi hắn, vừa hồi hộp vừa bá đạo mở miệng: “Chàng không hôn ta, ta sẽ tức giận.”
Tần Thời Nguyệt không nói gì, hắn rõ ràng đang giãy giụa, vậy mà Ngụy Thanh Bình lại đang trêu chọc mỗi một dây thần kinh trong người hắn, cuối cùng hắn nhắm mắt lại, lật người, đè nàng dưới thân.
Nụ hôn của hắn vừa vụng về lại vừa dịu êm, giống như con người của hắn vậy.
Sau khi hôn xong, mắt nàng sáng lên, mở miệng nói: “Có muốn thú ta hay không?”
Tần Thời Nguyệt rũ mắt, khàn giọng đáp: “Muốn.”
“Có thích ta hay không?”
Lần này Tần Thời Nguyệt không nói gì. Ngụy Thanh Bình nhíu mày: “Nói thật đi.”
Hơn nửa ngày, cuối cùng Tần Thời Nguyệt mới nhỏ giọng nói: “Thích.”
“Hả?”
Tần Thời Nguyệt nhắm mắt lại, giống như là đang nhận mệnh: “Thích!”
Ngụy Thanh Bình cười khanh khách, nàng ôm cổ hắn, dịu dàng nói: “Ta cũng thích chàng.”
Mặt Tần Thời Nguyệt đỏ rực. Rõ ràng là đang ở trên núi tuyết, nhưng toàn bộ cơ thể hắn lại giống