Thị vệ vừa nói xong, Sở Du đột nhiên xoay người, vội vàng nói với người khác: “Mở cửa, chuẩn bị rượu, lấy ngải thảo cho ta!”
Vừa nói, Sở Du vừa chỉ huy mọi người đứng vào vị trí, đồng thời kiểm kê đồ cần dùng. Tưởng Thuần đi đến trước người Tam Thiếu phu nhân Trương Hàm, bình tĩnh nói: “Tam muội muội thật sự phải làm đến mức này sao?”
Trương Hàm lộ ra biểu cảm khó xử, Tưởng Thuần tiếp tục nói: “Tam công tử đối với muội muội cũng coi như có tình có nghĩa, giờ đệ ấy trở về, muội cũng không định nhìn một lần sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được lời này, hốc mắt Trương Hàm ửng đỏ, cúi đầu nói: “Nhị tỷ tỷ, cũng không phải tỷ không biết tình huống của ta…… Nếu ta không quyết đoán một chút, nhà ta sao có thể chứa chấp ta?”
Tưởng Thuần không lên tiếng, đều là thứ nữ, nàng đương nhiên biết tình cảnh của các nàng.
Nàng sở dĩ muốn xông thẳng vào chỗ chết, sao không phải là suy tính này?
Hiện giờ trượng phu đã chết, Vệ gia bị kết tội. Có ai không biết, bảy vạn tinh binh bị tiêu diệt hoàn toàn, đây là tội danh lớn cỡ nào chứ? Hoặc là bọn họ cắt đứt quan hệ với Vệ gia rồi về nhà mẹ đẻ, hoặc là nhà mẹ đẻ sẽ tiên hạ thủ vi cường, cắt đứt quan hệ với bọn họ trước tiên để tỏ lòng trung thành với Thánh Thượng.
Hiện giờ nhà mẹ đẻ chưa tỏ thái độ, chẳng qua là vì Vệ Uẩn còn chưa về kinh, không liên lạc với các nàng nên vẫn chưa biết chuyện thôi.
Tưởng Thuần im lặng, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Nhưng chỉ nhìn một lần thôi, có thể ảnh hưởng cái gì? Tam muội muội, giờ mọi người cứ thần hồn nát thần tính, sợ hãi quá mức rồi.”
“Không nói những thứ khác,” Tưởng Thuần thở dài: “Muội cũng nên suy nghĩ cho Lăng Thư một chút, nếu Lăng Thư biết muội thậm chí không bằng lòng cho phụ thân thằng bé chút thể diện cuối cùng thì thằng bé sẽ nghĩ như thế nào?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhắc đến con, nét mặt Trương Hàm cuối cùng cũng cứng lại.
Nàng ấy do dự thoáng nhìn Lục thiếu phu nhân Vương Lam ở bên cạnh, từ trước đến nay các nàng đều có không chủ kiến, thấy Diêu Giác và Tạ Cửu không muốn có một chút liên quan nào tới Vệ gia, các nàng lập tức hoảng sợ rồi học theo. Hiện giờ bị Tưởng Thuần nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới con mình.
Con không mang đi được, các nàng cũng không thể vì con cái mà lỡ dở cả đời mình, nhưng cũng hoàn toàn không muốn mình trở thành một người bạc tình bạc nghĩa trong lòng con cái.
“Đi ra đứng đi.”
Ánh mắt Tưởng Thuần hướng về phía Tạ Cửu và Diêu Giác, nhưng lại vỗ vai Trương Hàm: “Hiện giờ Thiếu phu nhân cũng không cho phép mấy người không đứng, đừng đối chọi với nàng ấy, cho dù là Tạ Cửu Diêu Giác thì cũng phải chịu thua.”
Tạ gia và Diêu gia là gia tộc lớn, nếu Tạ Cửu và Diêu Giác cũng phải chịu thua, vậy các nàng đương nhiên sẽ không cứng rắn.
Trương Hàm do dự một lát, cuối cùng vẫn đi ra phía trước, đứng đằng sau Sở Du.
Tưởng Thuần đi đến trước mặt Tạ Cửu và Diêu Giác, cung kính làm tư thế mời, bình tĩnh nói: “Không cần ta nói mấy lời thừa thải chứ?”
Tạ Cửu và Diêu Giác không nói gì, lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ chiêng dẹp đường.
Diêu Giác nhướn mày như muốn nói gì đó, Tạ Cửu đột nhiên giữ nàng ấy lại.
Tạ Cửu nhìn chằm chằm ngoài cửa, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Đừng so đo với người điên làm gì, nếu trong nhà hỏi tới thì cứ ăn ngay nói thật.”
Nghe