Sau khi Tạ thái phó đi ra vài bước, Sở Du mới phản ứng lại.
Nàng suy tư một lát, mím môi, cuối cùng vẫn đuổi theo, cất giọng nói: “Thái phó!”
Tạ thái phó dừng lại, Sở Du đi tới trước mặt ông, cắn chặt răng, rốt cuộc nói: “Thái phó có thể nói thật cho ta một câu không, trong chuyện lần này, rốt cuộc Vệ gia có tội hay vô tội?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ thái phó không lên tiếng, ánh mắt ông dừng trên người Sở Du, sau một hồi mới chậm rãi nói: “Thiếu phu nhân nên làm người thông minh.”
Người thông minh, chính là nếu ngươi không đoán được, cũng không biết, thì không cần mở miệng dò hỏi.
Sao Sở Du không muốn làm người thông minh? Nhưng khi Tạ thái phó nói ra câu nói kia, nàng cũng không nhịn được có chút trông đợi, có lẽ Tạ thái phó sẽ làm được nhiều hơn so với trong tưởng tượng của nàng.
Sở Du không đáp lời, Tạ thái phó thấy vẻ mặt nàng kiên định, sau khi im lặng một lát mới chậm rãi nói: “Có tội hay vô tội, cứ chờ sẽ biết.”
Sở Du hiểu ý Tạ thái phó, hiện giờ nếu bị bắt, tất nhiên là có tội, nhưng trong lòng thiên tử có lẽ còn do dự, cho nên mới có khả năng vô tội.
Nàng hiểu được ý Tạ thái phó, cân nhắc một lát: “Vậy, nếu Vệ gia có tội, giờ ta dẫn người tới quỳ ở cửa cung, với bệ hạ mà nói, sao lại có thể dễ dàng tha thứ?”
Tạ thái phó suy nghĩ một chút, không nhiều lời, Sở Du đánh giá nét mặt Tạ thái phó, tiếp tục nói: “Không thì, thái phó làm người truyền tin, thay thiếp thân cầu kiến bệ hạ một lần?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô muốn gặp bệ hạ làm gì?” Tạ thái phó nhíu mày, Sở Du bình tĩnh trả lời: “Hiện giờ tất cả đều tuân theo pháp luật, Thất công tử chưa bị kết tội, ta đương nhiên là muốn đi cầu bệ hạ khai ân. Nếu bệ hạ không đồng ý, ta sẽ tìm cách khác.”
Ý tứ trong lời này, đó là nàng thật ra chỉ đi tìm hoàng đế cho có mà thôi, ít nhất sẽ thương lượng một tiếng với hoàng đế trước, cho ông ta thể diện.
Tạ thái phó suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, ngày mai ta sẽ nói việc này với bệ hạ. Những thủ tục khác, ta cũng sẽ chuẩn bị giúp cô.”
Sở Du chắp tay, nói với Tạ thái phó: “Cảm ơn thái phó.”
Tạ thái phó gật đầu, nhìn cơn mưa thu dần ngớt: “Không cần tiễn, ta đi về trước, sau này nếu không phải chuyện quan trọng thì cô không cần liên hệ.”
“Sở Du hiểu ạ.”
Sở Du khom người nhìn theo Tạ thái phó đi ra ngoài, chưa đi được hai bước, nàng đã gọi quản gia tới: “Mau chuẩn bị hai vạn lạng bạc đưa đến chỗ Tạ thái phó.”
Quản gia ngẩn người, nhưng vẫn vội vã đi chuẩn bị.
Sở Du thở phào một cái, trở lại sảnh chính, Tưởng Thuần vội đi lên, nôn nóng nói: “Sao rồi?”
Sở Du gật đầu: “Thái phó nói sẽ giúp ta cầu kiến bệ hạ.”
Vừa nói, Tưởng Thuần ngồi xuống, rót một chén trà, hơi kỳ quái hỏi: “Muội không tiễn Tạ thái phó ư?”
Sở Du khoát tay: “Ông ấy đã đồng ý giúp chúng ta, giờ phút này chúng ta không cần gần gũi quá mức, nếu không bệ hạ sẽ nghi ngờ Tạ thái phó rốt cuộc là thật sự cảm động trước tình cảnh của Vệ phủ, hay là có ý đồ khác.”
“Vậy muội đưa hai vạn lạng bạc……”
Tưởng Thuần có chút nghi ngờ, Sở Du nhấp một ngụm trà: “Ông ấy đồng ý giúp chúng ta, cũng không thể để ông ấy bỏ ra số tiền lo lót trên dưới được.”
Tưởng Thuần gật đầu, Sở Du buông chén trà, nói với nàng ấy: “Tỷ thu xếp ổn thỏa cho phụ thân và các tiểu thúc nhé, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến.”
“Muội đi đâu?”
“Còn có những chỗ khác phải lo lót.” Trên mặt Sở Du mang theo vẻ mệt mỏi: “Có lẽ cũng không gặp được, nhưng vẫn phải đến xem thử một chút.”
Vừa nói, Sở Du lệnh quản gia chuẩn bị quà biếu rồi lập tức đi ra ngoài, Tưởng Thuần hơi do dự nói: “Trên người muội còn bị thương, không thì nghỉ ngơi……”
Sở Du lắc đầu, nói thẳng: “Tiểu Thất còn ở trong thiên lao, ta không yên tâm.”
Nói xong nàng lập tức đi ra cửa, lên xe ngựa. Nàng liệt kê một danh sách tất cả những người có thể đứng ra nói giúp, đích thân đưa quà biếu đến từng người.
Những người đó vừa nghe là nàng tới đã rối rít đóng cửa không gặp.
Phủ Trưởng công chúa cũng vậy, nhưng Sở Du lại biết, Trưởng công chúa trước giờ là người yêu tiền, nàng không thay đổi sắc mặt mà âm thầm đẩy tấm ngân phiếu vào tay nô bộc tới truyền lời, nhỏ giọng nói: “Ta hiểu được quy