Nghe được lời này, Vệ Uẩn ngước mắt, trong mắt mang theo vài phần tìm tòi quan sát.
Sở Lâm Dương bình tĩnh mở miệng: “Diêu Dũng không có tài cán gì, lại nham hiểm tiểu nhân, nhưng được bệ hạ thiên vị hết mực, trận chiến này nếu vẫn để Diêu Dũng là chủ soái, đến sau này thực lực đất nước tiên hao, sợ là không còn sức đánh trả nữa. Hiện giờ tân hoàng của Bắc Địch đã tế đàn lập lời thề, nếu kỵ binh không vào được Hoa Kinh thì Bắc Địch tuyệt đối không thu binh, có thể thấy được lần này Bắc Địch quyết tâm mạnh mẽ, tuyệt đối không có khả năng đàm phán trong hòa bình, cho nên lần này Lâm Dương đến tìm Hầu gia, nguyện giúp Hầu gia một tay, mau sớm diệt trừ Diêu Dũng.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, gõ nhẹ lên mặt bàn, Sở Lâm Dương im lặng chờ hắn, một lát sau, Vệ Uẩn khẽ cười một tiếng: “Ta cũng chỉ là một thiếu niên, sao thế tử lại cảm thấy ta có năng lực như vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta không tin vào Hầu gia, mà là Vệ gia.”
Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Vệ Uẩn: “Con rết trăm chân có chết cũng không ngã xuống, tại hạ không tin hiện giờ ở trong quân, Vệ gia không còn một chút tàn lưu* nào.”
* Tàn lưu: những thứ còn sót lại
Gia tộc bốn thế hệ tam công, tình hình bên trong là thứ mà gia tộc bình thường không thể so sánh được, nếu không phải Vệ gia trung thành tận tâm, không hề kinh doanh buôn bán nhiều ở Hoa Kinh thì Vệ Uẩn làm sao đến nông nỗi này?
Vệ Uẩn xem kỹ Sở Lâm Dương, Sở Lâm Dương nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, trên mặt là vẻ nho nhã ung dung.
“Vậy, thế tử định giúp ta như thế nào?”
Vệ Uẩn nhìn chằm chằm Sở Lâm Dương, Sở Lâm Dương khẽ cười một tiếng: “Hiện giờ Nam Việt Quốc đã có động thái khác lạ, ta và phụ thân sắp tới Tây Nam, thời khắc mấu chốt, mong Hầu gia chỉ điểm đôi chút.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe được lời này, con ngươi Vệ Uẩn co chặt.
Lời nói của Sở Lâm Dương vào lúc này, không khác nào đã giao toàn bộ quyền chủ động của quân đội Tây Nam cho hắn vào thời khắc mấu chốt!
Tim Vệ Uẩn đập liên hồi, nhưng trên mặt hắn lại vẫn bất động, chỉ nói: “Ta hiểu rồi.”
Sở Lâm Dương nâng tay lên, mỉm cười chắp tay: “Chờ tin tốt của Hầu gia.”
Vệ Uẩn gật đầu, hắn hiểu Sở Lâm Dương muốn cái gì, nghiêm túc nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ mau chóng đạp đổ Diêu Dũng.”
Sở Lâm Dương mỉm cười gật đầu, cáo từ rời đi.
Cuộc nói chuyện không lâu lắm, Sở Du chỉ đứng ngoài cửa một lát đã thấy Sở Lâm Dương đi ra, Sở Du tiến lên đón, vội nói: “Nói xong rồi ạ?”
“Ừ.” Sở Lâm Dương gật đầu, đi về phía nhà ăn cùng Sở Du, sau khi trò chuyện với Sở Du một lát về thói quen thường ngày của nàng ở Vệ phủ, hai người đã bước vào đại sảnh.
Lúc này đồ ăn đều được bày lên, mọi người đang chờ hắn, Sở Lâm Tây vừa thấy hai người đi vào, lập tức xông lên kéo tay áo Sở Du, làm nũng: “Muội muội tới rồi, Nhị ca đói chết mất.”
“Bộ dạng này của đệ có chỗ nào giống Nhị ca chứ?”
Sở Lâm Dương cười một tiếng: “Rõ ràng chính là tiểu đệ.”
“Vâng vâng vâng, đệ là tiểu đệ,” Sở Lâm Tây vội cười nói: “Tiểu đệ mời ca ca tỷ tỷ dùng bữa, được rồi chứ?”
Nhờ câu trêu ghẹo này của Sở Lâm Tây mà bầu không khí cuối cùng cũng sôi nổi hơn, Sở Cẩm ngồi im ở một bên, không nói một lời, cúi đầu ăn cơm.
Người một nhà vừa nói nói cười cười vừa ăn cơm, đến khi trời tối, Sở Kiến Xương dẫn Tạ Vận về, Tạ Vận năm lần bảy lượt khuyên Sở Du về nhà, thấy thật sự không khuyên được, chỉ có thể chứa chan nước mắt rời đi.
Sở Du đưa người nhà lên xe ngựa, Sở Lâm Dương đứng bên cạnh nàng, hắn đi cuối cùng, chờ mọi người lên xe ngựa, hắn quay đầu nói: “Ít ngày nữa ta sẽ đi Tây Nam, muội ở nhà phải chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
Nghe được lời này, Sở Du hơi sửng sốt, trong đầu nàng hiện lên vô số thứ, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu: “Đến Tây Nam phải ở yên ở đó, viết thư cho muội nói về tình hình của huynh nhiều một chút, đừng đi đến đó rồi không có tin tức gì.”
Nàng vốn định nhắc nhở Sở Lâm Dương rất nhiều chuyện, ví dụ như không nên đến thành Phượng Lăng, không nên ra mặt vì Tống gia, không nên rời khỏi Tây Nam……
Nhưng trước khi mở miệng, nàng lại chợt nhớ tới kết cục của Vệ gia.
Khuyên ngăn không có hiệu quả, có lúc ngươi thậm chí không biết được ngọn nguồn. Cho nên ngươi chỉ có thể làm một cách trực tiếp.
Không cho Sở Lâm Dương đi thành Phượng Lăng, vậy thà giải quyết Tống Văn Xương trước khi bị bao vây còn tốt hơn là nói với Sở Lâm Dương, Tống Văn Xương không có cơ hội được cứu, vậy cũng sẽ không có chuyện Sở Lâm Dương tới cứu người.
Thay vì dặn dò mấy trăm lần, còn không bằng để Sở Lâm Dương viết thêm cho nàng mấy phong thư, từ đó biết được tình hình của hắn.
Sở Lâm Dương không ngờ Sở Du sẽ nói những lời này, lúc Sở Du còn bé rất gần gũi hắn, sau khi lớn lên thì tình cảm lại càng giấu vào bên trong. Hắn sững sờ một lát, sau đó chậm rãi bật cười, ôn hòa nói: “Được, muội yên tâm đi.”
Nói xong, Sở Lâm Dương lên xe ngựa, Sở Du thấy xe ngựa lắc lư đi xa, nàng mới chậm rãi vào phủ.
Nàng đi chưa được mấy bước, đã thấy Vệ Uẩn đứng trên hành lang dài, cầm đèn chờ nàng. Sở Du có chút kinh ngạc: “Đệ ở đây làm gì?”
“Vốn định ra tiễn Sở tướng quân cùng tẩu tẩu, không ngờ lại tới chậm một chút.”
“À, không sao đâu,” Sở Du cười đi tới: “Ta tiễn là được rồi, người nhà ta không quá chú trọng những thứ này đâu.”
“Vệ Hạ nói hình như tẩu xảy ra chút mâu thuẫn với người nhà?”
Vệ Uẩn dò hỏi, Sở Du nhíu mày: “Ai lắm mồm lắm miệng thế?”
“Cũng chỉ quan tâm thôi.” Vệ Uẩn cầm đèn, chậm rãi nói: “Đệ tới hỏi xem có cần đệ giúp chỗ nào không?”
“Không có gì.” Sở Du nói theo bản năng, nhưng sau khi nói xong, nàng lại có vài phần hối hận, nàng thở dài: “Tiểu Thất, có phải một người quen nói không có việc gì, thì người khác sẽ cảm thấy nàng ấy không có việc gì không?”
“Phải xem đối tượng nói chuyện với nàng ấy, có để tâm tới nàng ấy hay không.”
Vệ Uẩn không quay đầu nhìn nàng, hắn nhìn phía trước, mắt nhìn thẳng, tiếng nói vững vàng lại ung dung: “Tẩu nói với đệ là không có việc gì, Nhị tẩu nói với đệ là không có việc gì, mẫu thân cũng nói với đệ là không có việc gì, nhưng đệ chưa từng cảm thấy, mọi người thật sự không có việc gì. Lòng người đều là thịt, chẳng qua là tự chống đỡ rồi đứng lên, có ai thật sự không hề hấn gì chứ?”
Nghe Vệ Uẩn nói, sự xúc động vừa nảy sinh trong lòng Sở Du dần phai đi, nàng quay đầu nhìn Vệ Uẩn, khoảng thời gian này, hắn hình như lại cao hơn một chút, lúc mới gặp, bọn họ cao xấp xỉ nhau, hiện giờ Vệ Uẩn rõ ràng đã cao hơn nàng một ít. Nàng nhớ tới dáng vẻ trong tương lai của Vệ Uẩn, vui đùa nói: “Tiểu Thất, đệ phải cao nhanh lên một chút, sau này hiếu kính tẩu tẩu thật tốt nhé.”
Vệ Uẩn nghiêng người nhìn nàng, trong mắt chứa nét cười nhè nhẹ.
“Được,” hắn gật đầu: “Đến lúc đó đệ đều tìm hết nhân sâm nhung hươu, đông trùng hạ thảo cho tẩu ăn như cơm bữa, Vệ Thất đệ trước giờ luôn là người hiếu kính trưởng bối, đến lúc tẩu ngã xuống tuyệt đối không được khách sáo đâu đấy.”
Sở Du nghe hiểu lời này, Vệ Uẩn đang trêu nàng sau này là một bà lão, nàng cướp đèn từ trong tay Vệ Uẩn, khẽ gõ lên tay hắn một cái, Vệ Uẩn lập tức la lên, che tay lại, đau khổ nói: “Không xong, gãy xương rồi!”
Sở Du liếc hắn một cái, lạnh nhạt nhắc nhở: “Điêu vừa thôi.”
Vệ Uẩn thở dài: “Tẩu tẩu, tẩu không thương đệ.”
“Ta thương đệ mà,” Sở Du khẽ mỉm cười: “Không có đệ, sau này ta sao có thể ăn nhân sâm nhung hươu như cơm bữa chứ?”
Hai người đùa giỡn đi về, trong khoảng thời gian ngắn, Sở Du lại quên hết những cảm giác phiền não, chán ghét và lo lắng không yên lúc vừa rồi.
Đến khi Vệ Uẩn đưa nàng về phòng rồi cáo lui, nàng mới đột nhiên phản ứng lại, gọi Vệ Uẩn lại: “Đệ tới chờ ta, có phải là cố ý tới an ủi ta không?”
Vệ Uẩn nghe được lời này, trên mặt lộ ra chút xấu hổ, hắn sờ mũi mình, ngượng ngùng nói: “Đệ thấy tẩu tẩu không vui, cũng không biết an ủi như thế nào. Nhớ tới trước đây tẩu tẩu an ủi đệ, chính là bảo đệ nói cho tẩu nghe về non nước bên ngoài, lúc nói cho tẩu tẩu, đệ sẽ không tiếp tục nghĩ về những chuyện đau khổ nữa. Cho nên đệ nghĩ, nếu đệ ở trong phủ, cứ để tẩu tẩu nói chuyện với đệ là được rồi.”
Sở Du không lên tiếng, nàng chỉ nhìn hắn.
Cách thể hiện lòng tốt của thiếu niên vừa vụng về lại đơn giản, khác hoàn toàn với dáng vẻ tiểu Hầu gia chín chắn điểm tĩnh khi ở bên ngoài. Ánh mắt nàng dịu lại, nhìn hắn hồi lâu, mới nói: “Cảm ơn đệ, ta ổn hơn nhiều rồi.”
Vệ Uẩn cười nói: “Vậy là tốt rồi.”
Sở Du vẫy tay: “Đệ đi đi.”
Vệ Uẩn liền hành lễ, cáo lui.
Lúc Sở Du ngủ, người Sở gia cũng về đến phủ. Tạ Vận oán trách Sở Kiến Xương, bất mãn: “Ông nhìn xem ông dạy con thành cái gì rồi, có giống nữ tử chút nào không? Năm đó ta đã bảo ông giao con cho ta, nhưng ông nhất định phải đưa tới Tây Nam, ông nhìn xem bây giờ đã thành cái gì? Rốt cuộc nó có hiểu thủ tiết ba năm có nghĩa là gì không? Ba năm sau nó không gả đi được, không gả cho người trong sạch được thì làm thế nào?!”
“Mẫu thân,” Sở Lâm Dương ở sau lưng lên tiếng: “Muội muội cũng không phải nữ tử tầm thường, mẫu thân không cần lấy tư tưởng của nữ tử tầm thường ra so sánh. Thay vì thảo luận A Du như thế nào, chi bằng mẫu thân tự hỏi xem mình đã dạy A Cẩm như thế nào để muội ấy trở thành nữ tử tâm tư khó dò như vậy?”
“Đại ca!”
Sở Cẩm rưng rưng lên tiếng, đang muốn nói gì đó, đã thấy Sở Lâm Dương quay đầu sang, mỉm cười nhìn nàng ta: “Muội đừng nói gì cả.”
Nhìn nụ cười kia, cả người Sở Cẩm đột nhiên run rẩy.
Sở Lâm Dương giơ tay chỉ về phía từ đường, ôn hòa nói: “Đi tới đó quỳ, được chứ?”
“Lâm Dương……” Tạ Vận có hơi lo lắng: “Con như vậy……”
“Con như thế nào? Thế này, là không công bằng ạ? Mẫu thân, người có biết thật sự không công bằng là như thế nào không?” Trong mắt Sở Lâm Dương toàn là lạnh lẽo: “Nếu con thật sự không công bằng, người cho rằng Sở Cẩm còn có thể đứng ở đây và đi quỳ từ đường sao? Chỉ bằng mấy chuyện vô liêm sỉ muội ấy làm, con đã gả muội ấy đến đường Tru Thực rồi!”
“Sao con có thể nghĩ là con bé cố ý……” Tạ Vận kiềm chế, Sở Lâm Dương cười lạnh một tiếng: “Bởi vì Sở Du là muội muội con, muội ấy cũng là muội muội con, con hiểu rất rõ tính cách hai muội ấy. Suy cho cùng là con bất công đáp trả lại người bất công thôi, mẫu thân, chính người cũng biết rõ mà. A Du có bản lĩnh, cũng có thể không quan tâm, nhưng người đừng luôn nghĩ cứ xảy ra chuyện là để A Du chịu đựng.”
Vừa nói, Sở Lâm Dương ngước mắt nhìn Sở Cẩm đứng ở một bên, lạnh lùng nói: “Quỳ đi!”
Sở Cẩm không lên tiếng, nàng ta lạnh lùng nhìn Sở Lâm Dương, xoay người rời đi.
Chờ Sở Cẩm đi, Sở Lâm Dương quay đầu nhìn về phía Tạ Vận, hắn ôn hòa lên tiếng: “Mẫu thân, con đối tốt với A Cẩm, người cũng đừng bất công nữa mà hãy đối tốt với A Du thêm một chút. Nếu A Du không sống tốt, con cũng sẽ làm A Cẩm không sống tốt, được chứ ạ?”
“Con…… Con……”
Tạ Vận nói dồn dập: “Sao ta lại sinh ra đứa con ngỗ ngược bất hiếu như ngươi chứ!”
Sở Lâm Dương không lên tiếng, hắn bình tĩnh nhìn Tạ Vận, ánh mắt kia làm cả người Tạ Vận lạnh ngắt.
Tất cả lời nói dừng giữa môi răng, Sở Lâm Dương thấy bà không nói nữa thì tao nhã xoay người, chậm rãi đi về phía từ đường.
Sau khi Sở Cẩm vào từ đường liền quỳ xuống. Không bao lâu, Sở Lâm Dương đã đứng phía sau nàng ta.
Ánh trăng