Tâm trạng bình tĩnh của người trước mặt làm Sở Du rất yên tâm, nàng không nhìn thấy dáng vẻ của trượng phu tương lai, nhưng đánh giá từ bàn tay hắn đưa tới, có lẽ cũng sẽ không quá kém.
Sở Du được hắn dắt đến kiệu hoa, cả đường đi hắn đều rất cẩn thận, như thể nàng là nữ tử mảnh mai yếu đuối cần phải che chở gấp đôi.
Sở Du chưa từng có trải nghiệm như vậy, nàng đi qua hơn ba mươi năm, ở trong lòng mọi người, nàng luôn là một nữ hán tử chính hiệu, không cần thương tiếc, cũng không cần chiều chuộng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ trước đến nay, Cố Sở Sinh đối với nàng luôn tương kính như tân, hơn thế nữa, thậm chí là thái độ lạnh như băng của cấp trên đối với cấp dưới.
Sở Du ngồi trong kiệu hoa, lén lút vén rèm lên, muốn nhìn Vệ Quân ở phía trước.
Nhưng Vệ Quân đã cưỡi ngựa đi đằng trước, trái lại nàng liếc mắt một cái đã thấy Vệ Uẩn canh giữ ở bên cạnh, Vệ Uẩn nhận ra động tác của Sở Du, cong cong khóe môi với nàng, trong mắt đều là ý cười sáng tỏ, giống như bắt được nhược điểm của nàng.
Sở Du như bị người ta nhìn thấu tâm tư, còn là bị một tên nhóc nhìn thấu tâm tư, trong lòng nàng không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng thả khăn voan và mành xuống, ngoan ngoãn ngồi về.
Sau khi ngồi vào bên trong kiệu, Sở Du bắt đầu tính toán.
Đời trước, tin tức ở biên cảnh báo về Hoa Kinh chính là vào ngày này, nhưng cụ thể vào thời điểm nào thì Sở Du lại không biết rõ.
Hiện giờ tình hình biên cảnh nguy cấp, Vệ gia là lựa chọn thích hợp nhất để xuất chinh, nàng rất khó tìm lý do ngăn cản Vệ gia xuất chinh. Vệ Quân có thể thử lấy danh nghĩa tân hôn để ở lại, nhưng những người khác thật sự không có lý do gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cách duy nhất chỉ có thể là ngăn chặn nguyên nhân khiến bọn họ thất bại.
Nghe nói năm đó là vì Vệ Trung truy kích tàn binh mà bị trúng kế, lần này, nếu Vệ gia thủ thành thật tốt thì có lẽ sẽ không có tai họa này.
Sở Du suy tư, nghe tiếng diễn tấu sáo và trống hồi lâu, cỗ kiệu cuối cùng ngừng lại.
Chẳng mấy chốc, nàng nghe thấy tiếng cửa kiệu đột ngột bị đá văng, giữa những tiếng cười đùa ầm ĩ, đoạn dây lụa đỏ kia lại được đưa tới.
Lần này Vệ Quân không nói lắp, mà cười nói: “Sở cô nương, ta dẫn nàng đi vào.”
Sở Du nắm lụa đỏ, nhìn dưới chân, được Vệ Quân dắt về phía trước.
Nàng đi vững vàng, Vệ Quân nhắc nhở kỹ càng chu đáo, xung quanh là tiếng con cháu Vệ gia thì thầm bàn tán, tuy nhỏ, nhưng cũng đủ cho nàng nghe thấy.
Đa số đều là đám nhóc choai choai, mang theo tinh thần phấn chấn nói: “Nghe nói tẩu tử đẹp lắm.”
“Tiểu Thất nói, cực kỳ xinh đẹp.”
“Có thể đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân Sở Cẩm không?”
“Ánh mắt Tiểu Thất cao lắm, nhất định là đẹp hơn Sở Cẩm!”
……
Sở Du nghe được lời nói thẳng thắn của người Vệ gia, không nhịn được nở nụ cười. Vệ Quân cũng nghe được, hơi xấu hổ, hắn biết Sở Du tập võ, nghĩ Sở Du nhất định đã nghe thấy. Vì thế trong lúc đỡ Sở Du bước qua chậu, hắn ở bên cạnh nàng nói khẽ: “Nàng đừng nóng giận, để lát nữa ta đi dạy dỗ bọn họ.”
Sở Du nghe được lời này, thật sự có chút không nhịn được, nàng vừa cười vừa nói: “Không sao đâu, bọn họ như vậy, ta rất thích.”
Vệ Quân nghe được giọng Sở Du, tuy còn chưa nhìn thấy dáng vẻ Sở Du nhưng cũng không khỏi tưởng tượng, cô nương như vậy, nhất định là rất đẹp.
Trong lòng hắn có chút chờ mong, dẫn Sở Du tới sảnh chính.
Theo tiếng ra hiệu của lễ quan, hai người bắt đầu bái thiên địa.
Đoạn đường này diễn ra rất thuận lợi, trong lòng Sở Du phấn chấn, cũng có vài phần mong đợi với cuộc sống ở Vệ gia.
Trong lòng nàng rất bình tĩnh, vào thời điểm đứng lên sau cùng, một cảm giác thả lỏng cùng vui mừng thoải mái cứ thế lan tràn khắp ngả.
Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, tất cả mọi thứ sẽ không lặp lại lần nữa.
Nàng đứng trước mặt Vệ Quân, rất muốn vén khăn voan lên để nhìn nam nhân trước mặt này một cái. Nàng cảm giác Vệ Quân có lẽ cao hơn nàng nửa cái đầu, trực giác cảm thấy rằng Vệ Quân là nam tử có phần nho nhã dịu dàng.
Sở Du đứng không nhúc nhích, người bên cạnh đi lên đỡ nàng về phòng. Vệ Thúc tiến lên, ồn ào nói: “Đại ca, mau đi vén khăn voan đi, đừng uống rượu!”
“Đúng đúng,” các công tử khác cũng hô to theo: “Đại ca đi vén khăn voan đi! Bọn đệ không cần huynh uống rượu đâu!”
“Đi đi đi!” Vệ Quân đỏ mặt, nói với bọn họ: “Cứ theo như quy củ, đi sang một bên nhanh!”
Vừa nói, hắn lại hơi lo lắng Sở Du không vui, vì thế xoay đầu, khẽ nói: “Sở cô nương, nàng đi trước chờ một lát……”
“Lát nữa thế tử sẽ tới sao?”
Sở Du khẽ cất tiếng, âm thanh kia mềm mại thanh thúy, trong lòng Vệ Quân mềm nhũn, cũng khẽ đáp lại nàng: “Ừ, sẽ không quá lâu.”
“Vậy thế tử đồng ý với ta,” trong tiếng nói của Sở Du mang theo vài phần trịnh trọng: “Dù có xảy ra chuyện gì, nhất định phải cố gắng trở về càng sớm càng tốt.”
Vừa nói, Sở Du cảm thấy lời này có chút đột ngột, lập tức nhỏ giọng nói: “Thiếp thân chờ thế tử trở về vén khăn voan.”
Mới đầu Vệ Quân có hơi nghi ngờ, sau đó lập tức hiểu, sợ là Sở Du không thích cái khăn voan này. Hắn nhỏ giọng nói: “Nếu nàng không thích cái khăn voan này, khi không có những người khác thì cứ tháo xuống chờ ta. Vệ gia không có nhiều quy củ như vậy đâu.”
Nói xong, Vệ Quân lại lo lắng Sở Du cho là hắn muốn ở bên ngoài lâu hơn, vì thế lập tức bổ sung một câu: “Ta sẽ mau chóng trở về.”
Sở Du gật đầu, được những người khác đỡ về phòng, Vệ Quân quay người lại, bắt đầu tiếp đón khách khứa.
Sau khi Sở Du về phòng thì ngồi ngay ngắn ở mép giường.
Nàng đúng là không thích khăn voan này, nhưng nàng thích Vệ gia, Vệ Quân quan tâm nàng, nàng rất sẵn lòng đáp lại Vệ Quân bằng những gì tốt nhất có thể.
Lúc ngồi trên giường, nàng hơi nhàm chán, liền bắt đầu tưởng tượng.
Nàng không phải người mang thù, những chuyện đời trước nếu không xảy ra ở đời này thì nàng cũng không muốn vì thế mà phiền não. Cố Sở Sinh đã rời khỏi Hoa Kinh, nàng cũng gả tới Vệ gia, hiện giờ quá khứ với Cố Sở Sinh và Sở Cẩm không phải quan trọng nhất, mà thứ quan trọng nhất, là nhìn về phía trước.
Nhìn trước mắt, Vệ gia quả nhiên dễ chung sống như trong truyền thuyết, sau này nàng ở Vệ gia, cuộc sống chắc sẽ không quá khó khăn. Chờ lát nữa Vệ Quân trở về, nàng sẽ thử lấy danh nghĩa tân hôn xem có