Quyết định đi tìm Cố Sở Sinh, Sở Du lập tức chọn người, chuẩn bị ngân lượng, dược liệu, lương khô, mang theo một đại phu và ám vệ Vệ Uẩn đưa, khởi hành ngay trong đêm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng vội vàng đến Côn Dương hội hợp với Vệ Thu. Từ trước đến nay Cố Sở Sinh luôn cảm thấy "Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất", sợ là chưa lập tức rời khỏi Côn Dương, có lẽ là vẫn còn ở lại Côn Dương một thời gian. Sau khi để Diêu Dũng thả lỏng cảnh giác, hắn bắt đầu lên đường rời khỏi.
Sau khi Sở Du mang người đến Côn Dương, nàng dùng tên giả. Vệ Thu dẫn Sở Du đến nơi Cố Sở Sinh mất tích. Hiện tại nước đã chảy chậm hơn rất nhiều so với mấy ngày trước. Vệ Thu chỉ vào nơi Cố Sở Sinh rơi xuống nước, nói: "Hắn nhảy xuống từ nơi này."
“Sau khi nhảy xuống đã không thấy người sao?” Sở Du nhìn dòng sông, đánh giá xung quanh.
Vệ Thu nhíu mày: "Người đột nhiên biến mất."
Sở Du không nói gì. Sở Du rất quen thuộc với thành hào này, dù sao thì nàng và Cố Sở Sinh đã ở Côn Dương rất nhiều năm. Bên dưới con sư tử đá canh giữ thành hào này rỗng, nước sẽ che mất phần dưới. Nhưng nó có thể cung cấp không gian một nửa người, mà phần há miệng phía trên của con sư tử đá là nơi để cho không khí đi qua, hoàn toàn là một nơi dành để giấu người.
Nếu một người đang vùng vẫy giữa sông, ít nhất người đó cũng phải ngoi lên thở, không thể biến mất như thế này được. Khả năng duy nhất là lúc đó Cố Sở Sinh không đi xa mà đang ẩn náu ở đây.
Đường đi vào bụng sư tử đá có chút quanh co. Sở Du chốc lát không thể giải thích rõ ràng được, lại lo người đi không cẩn thận quan sát môi trường xung quanh, lỡ như bỏ lỡ những ký hiệu mà Cố Sở Sinh để lại.
Vì vậy, Sở Du nhìn sư tử đá, nàng buộc một sợi dây quanh thắt lưng rồi đích thân trèo xuống. Sau khi bơi ra giữa sông, nàng hít một hơi thật dài, lặn xuống vị trí phía dưới sư tử đá, sau đó nhô đầu lên..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đang là ban ngày, ánh sáng từ trên miệng sư tử truyền xuống, Sở Du có thể nhìn thấy vết máu loang lổ trên tường.
Vết máu này lưu lại dường như không tính là lâu. Sau khi Sở Du kiểm tra màu sắc và lượng máu, nàng đại khái xác nhận được Cố Sở Sinh không bị trúng độc hay bị thương nặng. Đang lúc nàng chuẩn bị rời đi, nàng nhìn thấy một ký hiệu.
Ký hiệu này dùng một vật sắc nhọn gì đó khắc lên, nhìn qua cực kỳ nhỏ, nhưng Sở Du vẫn nhận ra đại ý của ký hiệu này--
Đông.
Sở Du phản ứng lại.
Đây thực ra là ám hiệu của nàng, Cố Sở Sinh và Sở Cẩm lúc chơi đùa sáng tạo ra. Sau này nàng cũng dùng cách này để liên lạc với Cố Sở Sinh lúc khẩn cấp. Nhưng lúc này, tại sao Cố Sở Sinh lại để lại ám hiệu này ở đây?
Là hiện tại hắn dùng ám hiệu này cho người của hắn? Hay là...
Hắn biết nàng sẽ đến?!
Sở Du ngẩn người. Nhất thời có chút buồn cười. Lúc này mà Cố Sở Sinh thật sự nghĩ nàng sẽ quay lại tìm hắn sao?!
Đúng rồi. Sở Du mười lăm tuổi một lòng say mê hắn. Hắn cũng không phải là đồ ngốc, tình cảm của nàng đối với hắn rõ ràng như vậy. Bây giờ gặp nạn, hắn đã quy phục Vệ gia, đương nhiên đoán được nàng sẽ đến tìm hắn.
Sở Du không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Người này quá đề cao bản thân mình. Nàng đã xuất giá, hắn vẫn nghĩ bản thân hắn hấp dẫn như vậy sao?
Sở Du lặn xuống nước bơi trở lại bờ. Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt vội vàng bước tới kéo mành lên để Sở Du thay y phục. Sau đó nghe Sở Du cầm kiếm nói: "Đi lên thượng du tìm."
Cố Sở Sinh bị thương, thật ra đi xuôi dòng sẽ đỡ tốn sức hơn, ngược dòng tức là hắn phải bơi ngược dòng nước đi về phía trước. Cũng không biết hắn lấy đâu ra thể lực để làm chuyện như vậy.
Nhưng lựa chọn như thế này quả thực càng thêm an toàn. Sở Du cũng không cảm thấy sự lựa chọn của hắn là kỳ quái. Từ trước đến nay hắn vẫn luôn là người đập nồi dìm thuyền, tự ép mình đến tuyệt cảnh cũng không phải chỉ một hai lần.
Sở Du dẫn mọi người đi lên thượng du tìm kiếm, chẳng mấy chốc đã nghe thấy có người lên tiếng: "Cành cây ở đây bị bẻ gãy!"
Sở Du vội vàng đến mép sông, hất các nhánh cây ra dò xét một lúc, lại lấy một ít nắm đất lên, tinh tế ngửi, sau đó đứng dậy nói: "Đi."
Trong bùn đất có mùi máu tanh, có lẽ là Cố Sở Sinh đã đi ngang qua đây.
Chỉ là người này luôn cẩn thận, vậy mà không kịp tẩy sạch sẽ dấu vết, có thể cho thấy tình cảnh của hắn quả thực không khả quan.
Cố Sở Sinh để lại ám hiệu "Đông" cho nàng. Nàng đi dọc theo hướng đông để tìm kiếm. Chưa đi được bao lâu thì nghe thấy có người nói: "Phu nhân, ở đây có vải vụn."
Sở Du liếc nhìn, là một miếng vải nhuốm máu. Trường Nguyệt đi qua, một lúc sau, truyền đến: "Phu nhân, ở đây có cành cây gãy, có lẽ đi hướng này."
Sở Du không nói gì. Cố Sở Sinh không thể mắc những sai lầm ngẫu nhiên này được. Để lại những dấu vết như bước chân và cành cây gãy chính là để lộ ra dấu vết của hắn?
Không thể, đây không phải là tính cách của hắn.
Sở Du suy nghĩ một chút, nhìn về hướng Đông hoàn toàn không có người đi qua, bình tĩnh nói: "Quay lại hướng đông tiếp tục tìm kiếm."
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Hướng đông hoàn toàn không có bất kỳ dấu vết nào của con người để lại.
Nhưng không ai dám nói lời nào, đi theo Sở Du, cùng nhau đi về hướng đông tìm kiếm. Tìm đến ban đêm, mọi người đều có chút mệt mỏi. Trường Nguyệt phát hiện một cái sơn động, nói với Sở Du: “Phu nhân, chúng ta vào trong sơn động nghỉ tạm một đêm đi? "
Sở Du cũng có chút mệt mỏi, đồng ý, sau đó Vệ Thu châm đuốc, bước vào sơn động.
Ám vệ Vệ gia mở đường. Vãn Nguyệt, Trường Nguyệt đi phía sau bảo hộ, Sở Du đi ở chính giữa, mang theo một thanh kiếm, bước chân có chút không ổn định.
Sau một ngày tìm kiếm như vậy, Sở Du cũng có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ, nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai tiếp tục tìm kiếm.
Vệ Thu dẫn mọi người vào trong sơn động. Sơn động gồ ghề, Vệ Thu cung kính nói: "Phu nhân, cẩn thận dưới chân."
Sở Du vừa bước vào trong sơn động, lúc này ngọn đuốc trong tay Vệ Thu đột nhiên bị tắt. Sở Du chưa kịp phản ứng thì đã bị một người kéo vào trong lòng, lưỡi dao sắc bén kề vào cổ nàng. Trong bóng tối, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Cố Sở Sinh: "Không được nhúc nhích."
Trên người hắn mang theo nồng nặc mùi bùn đất và máu, hơi thở ngắn gấp gáp, rõ ràng là rất suy yếu. Bàn tay hắn chạm vào người nàng nóng như lửa đốt, ngược lại hoàn toàn với mũi dao lạnh như băng. Sở Du không nói lời nào. Vệ Thu đốt đuốc, nhìn thấy Sở Du bị Cố Sở Sinh uy hiếp phía trước. Cố Sở Sinh cầm trong tay một cây dao sắc bén, lạnh lùng nói: "Ai cũng không được nhúc nhích, nếu không ta không thể bảo đảm được vị phu nhân này..."
Lời nói còn chưa dứt, ánh mắt của Cố Sở Sinh nhìn thấy gương mặt tức giận của Trường Nguyệt, giọng nói của hắn đột nhiên dừng lại. Một lúc sau, hắn mới nhận ra người đến là ai.
Đó là Sở Du.
Chính là Sở Du mà hắn mong nhớ ngày đêm, là người mà hắn hao tổn tâm cơ muốn quay về Hoa Kinh gặp mặt!
Tim đập rất nhanh, nhất thời không biết phải nói gì, cho đến khi giọng nói lạnh lùng của Sở Du vang lên: "Bỏ dao xuống."
Nghe vậy, Cố Sở Sinh vội vàng thu dao, giấu con dao trong ống tay áo. Sở Du lập tức thoát ra. Vệ Thu vội vàng bước đến phía trước chặn giữa Cố Sở Sinh và Sở Du, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"
Ánh mắt Cố Sở Sinh rơi trên người Sở Du, không xê dịch nửa phần.
Sở Du mười lăm tuổi không có tử khí giống như kiếp trước, giờ phút này nàng dào dạt sức sống, còn hoạt bát động lòng người. Thậm chí lúc này nhìn thấy nàng, còn có thể chợt nghĩ đến, thì ra Sở Du năm mười lăm tuổi, còn mang theo một vài phần trầm tĩnh thong dong mà sau này không có được.
Vì sao năm đó hắn không nhìn thấy?
Cố Sở Sinh nhìn Sở Du trước mặt, nhớ lại thời niên thiếu của mình.
Hắn mất 20 năm dây dưa với Sở Du. Lại dùng hai năm sau khi nàng chết hồi tưởng lại thời gian lúc nàng còn sống. Sau đó trong phần ký ức này, một chút trầm luân, truy đuổi, mãi cho đến không thể tự kiềm chế.
Thời niên thiếu quá mức kiêu ngạo, lúc đó rõ ràng là thích người này, nhưng mỗi lần được nàng cứu, hắn lại cảm thấy vô cùng yếu ớt và xấu hổ.
Nàng không phải là một người ăn nói nhẹ nhàng, ngay thẳng, căn bản không suy nghĩ những gì mình muốn nói. Nếu là người bình thường thì cũng không sao. Nhưng hết lần này đến lần khác lại gặp phải một kẻ đã trải qua biến cố gia tộc, còn có tính tình rất nhạy cảm nữa.
Vì vậy, mỗi một lời không để tâm của nàng sẽ trở thành nỗi nhục nhã và chế giễu trong lòng hắn.
Lúc bọn họ bị đuổi giết, nàng cõng hắn chạy, cười nói với hắn, Cố Sở Sinh, thân thể ngươi quá yếu, giống như một đại cô nương. Sau này ngươi vẫn phải dựa vào ta mà kiếm sống.
Hôm nay nghĩ đến, loại lời nói đáng yêu như vậy, vậy mà năm đó hắn chỉ cảm thấy nhục nhã và tức giận, liền trở về nhặt kiếm, mỗi buổi chiều đều luyện kiên trì luyện kiếm trong đình viện, cho đến khi nàng không thể đánh thắng hắn được.
Bọn họ đã bỏ lỡ quá nhiều năm, cho đến khi nàng chết.
Hắn vẫn theo thói quen giả vờ bình tĩnh, nhưng trong cảm giác trống vắng mỗi ngày hắn chậm rãi hồi tưởng, cho đến khi hắn chết dưới kiếm của Vệ Uẩn, hắn mới hoảng hốt nghĩ "Nếu có A Du ở đây, nàng nhất định sẽ không đành lòng nhìn ta như thế này.” Khi đó hắn mới chợt hiểu ra nếu như năm đó thực sự không có chút nào yêu thích, làm sao có thể chỉ vì một câu nói mà mỗi ngày luyện tập ở trong đình viện như vậy?
Hắn nhìn Trường Nguyệt trước mặt đưa tay chạm vào vết dao trên cổ Sở Du bị hắn kề dao vào, hắn nhịn không được đỏ bừng mắt, môi run lên.
Vệ Thu thấy Cố Sở Sinh nãy giờ im lặng không nói gì, nhìn chằm chằm vào Sở Du, thậm chí còn chậm rãi muốn khóc lên, trong lòng không khỏi cảm thấy hoảng sợ. Hắn ta bước lên trước, chặn tầm mắt của Cố Sở Sinh, quát: "Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?! Đại phu nhân Vệ phủ của chúng ta là người để cho ngươi nhìn như vậy sao?!"
Phủ đệ quý tộc Hoa Kinh, có thể được xưng là Đại phu nhân chỉ có một, đó chính là nữ tử chưởng quản hậu viện trong phủ. Bây giờ Liễu Tuyết Dương đã lui về sau, không còn quản mọi chuyện nữa. Mặc dù Vệ Uẩn đã trở thành Trấn Bắc Hầu, nhưng chưa lập thê, vì vậy danh xưng Đại phu nhân Vệ Phủ rơi trên người phu nhân nguyên thế tử.
Nghe danh xưng này, Cố Sở Sinh chợt hoàn hồn, thấy Sở Du nhìn sang, hắn vội vàng cúi đầu, thu lại tâm trạng, sợ bị người khác nhìn thấy tâm tư này của mình, lùi lại một bước nói: "Xin lỗi, đột nhiên gặp cố nhân, khó tránh khỏi thất thố."
Hắn cố nén lệ trong mắt, nhắm mắt tĩnh tâm lại rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn mọi người, cười chậm rãi nói: "Tại hạ Cố Sở Sinh, tham kiến Đại phu nhân."
Sở Du không nói gì, nàng nhìn Cố Sở Sinh đứng trước mặt, cảm thấy người trước mặt có chút kỳ