Sở Du không nói gì.
Nàng trầm mặc, đè nén tâm tình của mình. Trong nháy mắt đó, nàng sợ bản thân xúc động, nhảy lên cho người trước mặt này một đao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn nói nàng đi cùng với hắn.
Đây là ý gì?
Những lời này, là nhẹ nhàng phủ nhận 6 năm nỗ lực, 6 năm khổ sở của nàng. Đủ mười hai năm, đều bị những lời nói này phủ định sạch sẽ.
Nàng yêu hắn mười hai năm, hận không thể moi hết tim gan trao cho hắn, chỉ vì một câu nói này. Thế nhưng hắn chưa từng cho nàng. Ngược lại trọng sinh một đời, lúc nàng chưa từng làm cái gì cho hắn, hắn lại nói những lời này với nàng.
Là nàng sai rồi sao?
Ông trời để cho nàng trọng sinh, chính là muốn giáng lên đầu nàng, cho nàng một cái tát để nói cho nàng biết, nàng sai rồi?
Không phải lúc thiếu niên, Cố Sở Sinh không yêu nàng sao, là nàng tra tấn tình cảm của hắn?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng nàng đã làm sai điều gì?
Nàng vì bảo vệ hắn mà phí hết tâm tư, chằng chịt vết thương. Nàng gọt giũa đi những góc cạnh theo năm tháng, để trở thành Cố đại phu nhân của năm đó.
Nàng vốn là người có thể vung roi quất một nữ tử lắm miệng, chịu đựng mười đại côn. Nhưng ở bên cạnh hắn học dối trá, học tính trầm ổn ẩn chứa trong nụ cười, như một phụ nhân hậu trạch cùng người khác khẩu chiến.
Nàng vốn là người uống rượu, vây quanh lửa trại cùng với các tướng sĩ sau mỗi cuộc chiến, nhưng gả cho hắn, nàng giống như mãnh hổ rút đi nanh vuốt, trở thành một con mèo nhu thuận.
Hắn luôn nói nàng không tốt, không quen nhìn điệu bộ của nàng. Nhưng nếu như hắn thực sự nhìn kỹ, làm sao hắn có thể không thấy, Cố đại phu nhân và Sở Du, căn bản là hai người.
Nàng vì tình yêu mà đánh mất đi chính mình, cũng khó trách người khác khinh thường nàng.
Thấy Sở Du trầm mặc, Cố Sở Sinh có chút bất an, có chút thấp thỏm gọi: "A Du...."
"Không được gọi như vậy."
Sở Du chợt cắt đứt lời hắn. Sắc mặt Cố Sở Sinh có chút tái nhợt. Sở Du ngước mắt lên nhìn hắn.
Cố Sở Sinh thời niên thiếu, không mang theo lệ khí của sau này. Làm quan mười hai năm, ở trên quan trường, hắn đã không còn ngạo khí nhiệt huyết như thời niên thiếu nữa. Lúc này nàng nhìn Cố Sở Sinh, vẫn còn rất sạch sẽ. Nàng hít một hơi thật sâu, đè nén tâm tình đang cuồn cuộn dâng trào, lui về phía sau vài bước, ngồi xổm xuống.
"Lúc còn trẻ chẳng biết thế sự, mạo muội cầu quân, là sai lầm của ta."
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, ánh mắt quyết tuyệt: "Nhưng mà, hôm nay tâm ta đã rõ, thỉnh cầu Cố đại nhân hãy xem việc kia như vui đùa, coi như là thoảng qua như mây khói."
Nghe vậy, Cố Sở Sinh siết chặt nắm tay: "Tâm ta đã rõ? Là việc vui đùa? Có người đem chuyện này ra vui đùa, có người đem chuyện bỏ trốn ra đùa giỡn hay sao?!"
"Nàng thích ta, trong lòng nàng không rõ ràng sao?!"
"Rõ ràng." Sở Du nhìn bộ dạng thất thố của Cố Cở Sinh, ngược lại nàng cực kỳ bình tĩnh, nàng nhìn đôi mắt sưng đỏ của hắn, giọng nói bình thản: "Ta biết, lúc thuở thiếu thời thích đại nhận. Năm mười hai tuổi, người nọ mặc hồng y cưỡi ngựa đến. Ta không thích nhất, lại là đoạn thời gian đó."
Nghe nói như thế, Cố Sở Sinh không kiềm lại được nữa, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Năm mười hai tuổi ấy....
Năm mười hai tuổi ấy, lúc phá thành, hắn vốn là đi ra ngoài báo tin, lại gặp được cô nương kia từ xa.
Đó là lần đầu tiên hắn cầm tay của một cô nương, cũng là lần đầu tiên ôm một người.
Sau khi nàng chết, hắn nhớ lại khung cảnh kia vô số lần. Lúc đó Cố Sở Sinh vẫn còn là đại công tử Cố gia. Hắn hăng hái, tự mãn, lúc đó dường như là thời khắc đẹp nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn run nhè nhẹ, môi mím chặt, nước mắt tuôn rơi.
Hắn muốn ngăn cản nàng nói câu kế tiếp, muốn đem tất cả lời nói dừng lại ở thời khắc này. Nhưng mà hắn biết, hắn phải nghe tiếp, chỉ có nghe tiếp, hắn mới hiểu được mình có thể làm gì.
"Thỉnh cầu đó của Sở Du, chẳng qua chỉ là một chút tâm tư dịu dàng của nữ tử. Từ khi sinh ra đến nay, phụ thân huynh trưởng, thậm chí là mẫu thân đều chưa từng xem Sở Du là nữ tử. Vì vậy vào thời khắc công tử chìa tay ra, Sở Du xem công tử là sự cứu rỗi, vì vậy ta không phải thật sự yêu công tử, mà chỉ là một chút ảo tưởng của Sở Du mà thôi."
Nói xong, Sở Du chậm rãi mỉm cười: "Mãi đến lúc gả cho thế tử, Sở Du mới biết, cái gọi là tình cảm, không phải là như vậy."
"Nàng chỉ gặp qua hắn có một lần."
Cố Sở Sinh khàn giọng nhắc nhở: "Sau đó hắn đã chết."
Sở Du nhẹ nhàng nở nụ cười: "Tuy chỉ nhìn mặt một lần, thế nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân, chàng đối đãi với ta đều vô cùng tốt. Cố công tử với ta, chẳng qua chỉ là sự đối đãi với một nữ tử bình thường mà thôi. Còn thế tử đối đãi với ta, là như châu như bảo. Sau khi ra chiến trường, giữa lúc bận rộn, thế tử cũng không quên thư từ qua lại với ta. Ta ngưỡng mộ thế tử anh hùng hào kiệt. Mặc dù chết trận sa trường, nhưng lại tồn tại vĩnh viễn trong lòng."
Cố Sở Sinh nói không thành lời, hắn siết chặt quả đấm, toàn thân run rẩy.
Đau, tại sao lại đau như vậy.
Tại sao hắn lại sống lại