Thanh niên kia ngẩn người, sau đó cười khó nói: “Vậy…… đơn tử này ta không nhận……”
“Vậy hiện tại đầu trên cổ ngươi cũng đừng mong giữ lại.”
Người nọ thở dài, cuối cùng nói: “Được rồi, để ta thử xem.”
Nói xong, hắn đứng lên nói: “Trước tiên đưa người tới nội thất, ta xử lý miệng vết thương một chút.”
Sở Du nghe lời này, đỡ Vệ Uẩn đứng dậy tiến vào nội thất, đối phương quay đầu lại nói với nữ đồng: “Đi lấy xe lăn cho bọn họ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ đồng đáp ứng, Sở Du cõng Vệ Uẩn đặt xuống giường, đánh giá người thanh niên nói: “Xin hỏi tên họ của tiên sinh?”
“Thẩm Vô Song” Thanh niên từ bên cạnh lấy ra một tấm vải bố trắng, trên tấm vải cắm đầy ngân châm dài ngắn không đồng nhất, bên cạnh treo một cái giá, trên giá đặt rất nhiều lưỡi dao lớn nhỏ không đồng nhất.
Thanh niên gỡ một lưỡi dao xuống, hơ trên ngọn lửa, sau đó lại lau qua rượu, lạnh nhạt nói: “Người vừa rồi là đồ đệ ta, cũng là chất nữ của ta, Thẩm Kiều Kiều.”
Nói xong, người thanh niên lại nói với Sở Du: “Ngài đi ra ngoài nói với Kiều Kiều thông báo với mẹ nàng ấy, chuẩn bị thuốc tắm cho trượng phu ngài.”
Sở Du ngẩn người, nghĩ đến lời phân phó trước khi vào thành của Vệ Uẩn, nàng đáp ứng đi ra ngoài, đúng lúc gặp được nữ đồng kia đẩy xe lăn tiến vào.
Sở Du nói một tiếng với Kiều Kiều, Kiều Kiều gật đầu trả lời nói: “Được.”
Nói xong, Kiều Kiều chỉ vào giếng nước nói với Sở Du: “Vậy ngài đi chuẩn bị nước đi.”
Sở Du đáp ứng, quay lại lấy chậu gỗ đi múc nước.
Lúc này Thẩm Vô Song đang ở trong phòng tháo băng vải cho Vệ Uẩn, Sở Du vừa mới đi vào liền thấy Vệ Uẩn nằm trên ghế, quần áo rộng mở hoàn toàn, Sở Du buông chậu nước xuống muốn rời đi, Thẩm Vô Song gọi nàng lại nói: “Ít người, lại đây hỗ trợ.”
Sở Du dừng bước chân, Vệ Uẩn gian nan nói: “Tiên sinh, để nàng……”
“Thê tử của ngài, sợ cái gì.”
Thẩm Vô Song giương mắt trừng Vệ Uẩn: “Tẩu tử và đồ đệ của ta còn phải múc nước chuẩn bị thuốc tắm cho ngài, ngài bảo ta tìm ai tới hỗ trợ?”
Sắc mặt Vệ Uẩn cứng đờ, Sở Du quay người trở lại, bình tĩnh nhìn hắn nói: “Không sao, Tiểu Thất.”
Nói xong, nàng đứng bên cạnh Thẩm Vô Song: “Tiên sinh, ngài phân phó đi.”
Thẩm Vô Song không nói lời nào, cởi bỏ quần áo của Vệ Uẩn, chỉ che đậy vị trí mấu chốt của hắn. Toàn thân Vệ Uẩn đều là miệng vết thương, miệng vết thương vốn được băng bó thật tốt hiện tại lại cuộn đầy hạt cát và mủ trắng với nhau, nhìn qua thập phần dữ tợn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở Du nhìn thấy miệng vết thương này, mọi suy nghĩ đều bị đánh tan rã, chỉ mơ màng nghe Thẩm Vô Song mở miệng: “Khăn.”
Sở Du xoay người đưa khăn cho Thẩm Vô Song, Thẩm Vô Song dùng khăn lau miệng vết thương cho Vệ Uẩn. Sở Du không ngừng đổi khăn mới để Thẩm Vô Song lau rửa miệng vết thương.
Sau khi đã chà lau sạch sẽ, Thẩm Vô Song bắt đầu dùng rượu tiêu độc cho Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vẫn luôn không nói chuyện, toàn bộ quá trình sắc mặt bất biến, hơn nữa còn ngẩng đầu nói với Sở Du: “ Nàng đừng lo lắng, ta không đau.” (hiện tại đang đóng giả vợ chồng nên ta sẽ để cách xưng hô này nhé)
Sở Du giúp Thẩm Vô Song cầm thuốc, rũ mắt không nói lời nào, Thẩm Vô Song cười nhạt một tiếng, lấy chiếc dao nhỏ bên cạnh, cà lơ phất phơ nói: “Ta gọt rửa thịt thối giúp ngài, đau cũng đừng kêu.”
Vệ Uẩn nhìn Thẩm Vô Song, cười nhạo thành tiếng, xoay đầu đi, hoàn toàn là bộ dáng không thèm để ý. Thẩm Vô Song tức giận, nhưng động tác vẫn tận lực nhẹ nhàng, vừa gọt rửa thịt thối vừa nói: “Được được được, ta muốn nhìn xem ngài lợi hại tới mức nào.”
Vệ Uẩn và Sở Du đều nhìn ra Thẩm Vô Song đang phô trương thanh thế nên cũng không nhiều lời, chờ Thẩm Vô Song cạo hết phần thịt thối đi, lại rắc thuốc và băng bó miệng vết thương cho Vệ Uẩn một lần nữa, cuối cùng vẫy tay với Sở Du: “Cõng hắn đi theo ta.”
Kỳ thật Vệ Uẩn vô cùng đau đớn, tuy nhiên trên mặt vẫn bất động, thế nhưng lăn lộn một hồi như vậy mồ hôi lạnh cũng chảy ròng ròng. Sở Du cõng Vệ Uẩn, đuổi kịp Thẩm Vô Song, Thẩm Vô Song vừa đi vừa nói: “Những vết thương khác không đáng lo, chỉ duy nhất cái chân này bị trì hoãn quá lâu, ngài sợ hắn mất máu quá nhiều nên buộc quá chặt, gân mạch gần như bị phế, từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều phải tắm nước thuốc, sau khi tắm xong ngài dựa theo huyệt vị mà ta chỉ dạy mỗi ngày giúp hắn ấn nửa canh giờ.”
“Vậy hắn có thể khôi phục bình thường không?”
Sở Du lo lắng mở miệng, Thẩm Vô Song trầm ngâm một lát, nói: “Xem vận khí đi.”
Dứt lời, Thẩm Vô Song không chút để ý nói: “Hiện giờ Đại Sở và Bắc Địch đang đánh trận, cũng không biết đánh thành bộ dáng gì, sao hai người lại tới được nơi này?”
“Chúng ta vốn tới Bắc Địch làm ăn, trên đường bất chợt bị đánh cướp, một đường đào vong tới nơi này.”
Sở Du thuận miệng nói dối, Thẩm Vô Song cũng không truy vẫn, hắn chỉ nói: “Nghe khẩu âm của ngài, là người Hoa Kinh?”
“Ừ.” Sở Du suy tư nói: “Tiên sinh cũng vậy?”
Thẩm Vô Song cười khẽ, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo: “Phải.”
Nói xong, hắn đưa lưng về phía Sở Du, sau khi đi một đoạn đường mới chậm rãi nói: “Cũng không biết khi nào Thuần Đức Đế mới chết.”
“Ngài……” Sở Du chần chờ: “Vì sao lại chắc chắn Thuần Đức Đế……”
Thẩm Vô Song liếc nàng một cái, chậm rãi nói: “Bởi vì, ta biết ông ta đã để xổng một con cá lớn.”
Nếu là người khác, sợ rằng sẽ không nghe ra ý tứ trong lời nói củ Thẩm Vô Song, nhưng mà Sở Du lại lập tức phản ứng lại, Thẩm Vô Song nói cá lớn, đoán chừng là Triệu Nguyệt năm đó.
Họ Thẩm…… học y.
Sở Du nhanh chóng hồi tưởng lại những người năm đó một lần, mơ hồ nhớ ra, năm đó trong Thái Y Viện có một vị Thẩm y chính dường như rất nổi tiếng, sau đó người này bỗng dưng không có tung tích, nói là về quê báo hiếu.
Sở Du do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.
Kỳ thật nghĩ cũng biết, năm đó Cố Sở Sinh và trưởng công chúa bảo vệ Triệu Nguyệt, đương nhiên phải có người hỗ trợ. Nếu năm đó Thẩm Vô Song bảo vệ Triệu Nguyệt, sợ rằng giao tình với Triệu Nguyệt cũng không tồi, hiện giờ nếu hắn biết thân phận của Vệ Uẩn, đoán chừng sẽ chỉ gây ra những điều bất lợi.
Sở Du không dám nói quá nhiều, trong lòng lại yên tâm vài phần với y thuật của Thẩm Vô Song, rốt cuộc năm đó Thẩm y chính cũng vô cùng nổi danh. Tuy nhiên đối với người này, Sở Du lại có vài phần đề phòng.
Ba người đi vào phòng, Thẩm Kiều Kiều canh giữ ngoài cửa, bên trong một nữ tử xách váy đi ra.
Người nọ