Sơn Hà Chẩm

Chương 104:


trước sau

Tưởng Thuần đỡ Sở Du đi vào, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Sở Du, muốn nói lại thôi, vẻ mặt Sở Du bình tĩnh: “Muốn nói gì thì tỷ nói đi.”
 
“Người vừa rồi là Tiểu Thất…”
 
Sở Du gật đầu, Tưởng Thuần mím môi, suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nói: “Có phải đệ ấy đã nói gì không nên nói với muội không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sở Du không lên tiếng, Tưởng Thuần thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Đệ ấy vậy mà thật sự quay về nói rồi!”
 
Sở Du giương mắt nhìn nàng ấy, Tưởng Thuần đỡ nàng đi vào trong phòng, chậm rãi nói: “Bốn năm trước ta đã biết tâm tư của đệ ấy, khi đó ta từng khuyên đệ ấy… dù sao đệ ấy vẫn hơi nhỏ tuổi, mặc dù tuổi tác của các muội xấp xỉ nhau nhưng A Du à, ta biết muội và đệ ấy không giống nhau.”
 
Nói xong, trong mắt Tưởng Thuần mang theo sự bất đắc dĩ: “Nữ tử bạc mệnh, muội lại là người nặng tình, sau này đệ ấy không thích muội, tìm một người khác là được. Nhưng nếu như muội gánh vác tất cả lại đổi được một kết cục như vậy, ta sợ muội nghĩ quẩn.”
 
“Là đạo lý này.” Sở Du khàn giọng lên tiếng. Tưởng Thuần cầm tay nàng, nhẹ nhàng mở miệng: “Nhưng mà, đó là bốn năm trước.”
 
Sở Du lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần, trong mắt đối phương mang theo ý cười, Sở Du thấy rõ ý của nàng ấy, Tưởng Thuần vẫn sợ nàng không hiểu, cười nói: “Có thể chờ đợi một người tận bốn năm dưới tình trạng không thấy, không nghe, không hỏi thăm, quay về nói một câu như vậy, A Du à, tình cảm này không phải là xúc động.”
 
“Ta biết.”
 
Sở Du khàn giọng lên tiếng, con người Vệ Uẩn như vậy, nếu như không phải đã xác định tâm tư của bản thân thì sao lại mở miệng nói những lời này với nàng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thế nhưng Vệ Uẩn biết được tâm tư vào thời khắc này của bản thân, hắn lại làm sao biết được sẽ có tâm tư như thế nào khi vào một ngày nào đó hắn gặp được Thanh Bình Quận chúa?
 
Sở Du không dám nghĩ đến người đó, nàng hít sâu một hơi, khàn giọng nói: “Trước tiên không nghĩ đến những thứ này nữa, nhanh chóng chuẩn bị đi. Vệ Uẩn đã cướp người của Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh sẽ có hành động ngay. Ta cho tỷ lệnh bài, tỷ lập tức mang theo tiểu công tử ra khỏi thành.”
 
“Muội và mẫu thân…”
 
“Chúng ta không thể đi,” Sở Du bình tĩnh nói: “Thứ nhất là chúng ta đi không được, thứ hai là chúng ta vừa đi, Vệ phủ sẽ trống không, Triệu Nguyệt sẽ lập tức đuổi bắt chúng ta, tỷ chạy được không xa. Ta sẽ chăm sóc mẫu thân, tỷ đừng lo lắng.”
 
Nói xong, Sở Du bảo quản gia dẫn xe ngựa ra, lại đưa sáu tiểu công tử ra ngoài, con của Vương Lam bây giờ mới ba tuổi rưỡi, vừa mới học nói. Vương Lam dẫn cậu bé đi trên hành lang, lo lắng nói: “Đây là làm sao vậy?”
 
Sở Du giương mắt liếc nhìn nàng ấy một cái, bốn năm qua đi, Vương Lam năm đó nói muốn đi cuối cùng vẫn vì đứa con mà ở lại, vừa ở lại liền ở bốn năm, sống chết không về, tất cả mọi người cảm thấy nàng ấy vì con cái, nhưng mỗi một lần trông thấy Thẩm Hựu đứng ở cửa, Sở Du lại cảm thấy, có lẽ bản thân Vương Lam cũng không rõ là vì điều gì.
 
“Có thể Hầu phủ sẽ xảy ra chuyện,” Sở Du tỉnh táo lại, nàng bình tĩnh nói: “Muội giao con cho A Thuần, tỷ mấy đưa đi.”
 
“Nhưng bây giờ Lăng Sương còn nhỏ, gần đây nó còn bệnh…”
 
“Nếu không thì A Lam đưa con ra ngoài.”
 
Tưởng Thuần quyết định thật nhanh: “Nhìn qua muội ấy tính tình yếu đuối, nhưng nói mang con ra ngoài tìm thầy thuốc thì cũng dễ được thả đi. Bây giờ tỷ và muội ở lại nơi này, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì cũng không đến nỗi chỉ có mình muội chống đỡ.”
 
Sở Du im lặng một lát, nàng có chút do dự, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, A Lam,” Sở Du ngẩng đầu nhìn nàng ấy, vẻ mặt trịnh trọng: “Muội làm được không?”

 
Vương Lam ngẩn người, nàng ấy do dự một lát, cúi đầu nhìn Vệ Lăng Sương mà mình dắt tay rồi gật đầu nói: “Được, ta mang bọn nó ra ngoài.”
 
Nói xong, Sở Du để mấy đứa trẻ đi lên, nàng để bốn đứa trẻ lớn hơn một chút ghé vào gầm xe của xe ngựa, hai đứa còn lại giả bệnh do Vương Lam bảo vệ trong xe ngựa. Bỗng nhiên đưa tất cả công tử của Vệ phủ ra ngoài thì quá làm người khác chú ý, chỉ có thể như vậy mà đi.
 
Vương Lam cũng không do dự, nàng ấy quyết định thật nhanh mà đi thu dọn đồ đạc, sau đó ôm Vệ Lăng Sương rồi dắt Vệ Lăng Đông lên xe ngựa. Tưởng Thuần kéo Vệ Lăng Xuân lớn tuổi nhất qua, nàng ấy sờ lên đầu cậu, ôn hòa nói: “Lăng Xuân, các đệ đệ giao cho con chăm sóc, con biết chưa?”
 
“Biết rồi.”
 
Vệ Lăng Xuân nghiêm túc gật đầu: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho các đệ ấy.”
 
Tưởng Thuần mím môi, nàng ấy đưa tay ôm Vệ Lăng Xuân vào lòng.
 
Sở Du lẳng lặng nhìn bọn họ, trái tim động đậy, tình mẫu tử như vậy là thứ nàng chưa từng có, nàng lặng lẽ nhìn, lại có mấy phần hâm mộ.
 
Xe ngựa lộc cộc rời đi,  đưa tiễn Vương Lam đi, Sở Du và Tưởng Thuần đứng ở cổng, Tưởng Thuần cười cười: “Lại chỉ còn hai chúng ta.”
 
Sở Du nhìn Tưởng Thuần, phát hiện ra bốn năm trước hình như cũng như thế, nàng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Phải, Hầu phủ chúng ta thật sự là nhiều tai họa.”
 
Hai người cười cười nói nói trở về phòng, Vương Lam thì bôn ba trong màn đêm, nàng ấy mang theo hai chiếc xe ngựa, sáu đứa trẻ đều ở trên xe ngựa, đến trước cửa, sau khi nàng ấy lấy ra lệnh bài của Trấn Quốc Hầu phủ thì nghe thấy bên ngoài có chút do dự nói: “Vệ Lục phu nhân, bây giờ đã cấm đi lại vào ban đêm, nếu không thì ngài vẫn là ngày mai ra khỏi thành…”
 
“Con ta đều thành thế nào rồi,” Vương Lam vén rèm, nén nước mắt mắng chửi: “Tối nay ngươi ngăn cản ta, nếu con ta bất hạnh không trị liệu tốt, tội này ngươi có gánh không!”
 
Thủ vệ bị mắng như vậy thì hơi do dự, Vương Lam gắt gao nhìn chằm chằm hắn ta: “Hôm nay ngươi cản ta cũng được, nhưng trong ngực ta ôm Lục công tử của Vệ gia. Ta biết các ngươi xem thường ta, nhưng cho dù phu quân ta không có ở đây thì tiểu Hầu gia nhà chúng ta vẫn còn sống, đệ ấy còn đang ở biên quan vì các ngươi mà chém giết đẫm máu, các ngươi chính là đối xử với người nhà của đệ ấy như vậy sao?! Nếu như bởi vì ngươi mà Vệ Lục công tử có chuyện không may thì ngươi sẽ lấy mạng ra trả?!”
 
Thị vệ nghe được tên của Vệ Uẩn thì quay đầu nhìn thị vệ bên cạnh mình, cuối cùng cũng nói: “Được, vậy chúng ta làm kiểm tra theo thông lệ, nếu không có gì thì sẽ cho Lục phu nhân đi.”
 
Nói xong, binh sĩ tiến lên kiểm tra xe ngựa, Vương Lam căng thẳng đến mức siết chặt màn xe, tim nàng ấy đập nhanh, bây giờ bốn đứa trẻ đều ở bên dưới xe ngựa, nếu như để binh sĩ phát hiện ra tất cả các đứa trẻ của Vệ gia đều muốn ra khỏi thành thì tuyệt đối không có khả năng thành công.
 
Vương Lam cố gắng suy nghĩ ra lý do để ngăn cản bọn họ, nhưng nàng ấy vốn chỉ là phụ nhân trong khuê phòng, hoàn toàn không nghĩ ra được lý do gì, mắt thấy binh sĩ dùng trường thương tìm kiếm dưới xe ngựa, tim của Vương Lam đều sắp nhảy đến cổ rồi, đang muốn mở miệng ngăn cản thì nghe thấy có một tiếng gọi lo lắng: “Vệ Lục phu nhân!”
 
Tất cả mọi người đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía người lên tiếng kia, Vương Lam nhìn thấy hắn ta thì không khỏi ngẩn người, Thẩm Hựu điều khiển ngựa đứng trước cửa, hắn ta nhìn Vương Lam, tung người xuống ngựa, lo lắng tiến về phía trước nói: “Lục phu nhân, ta nghe nói thân thể Lục công tử có chuyện, bây giờ có tốt chưa?”
 
Hắn ta vừa đến, nhóm thủ tướng lập tức hành lễ. Bây giờ Thẩm Hựu là hồng nhân bên cạnh Triệu Nguyệt, tất cả mọi người nhận ra, không dám đắc tội. Vương Lam trông thấy Thẩm Hựu, nàng vốn muốn tránh hắn ta nhưng bởi vì tình thế trước mắt, chỉ có thể ráng chống đỡ nói: “Sợ là không xong rồi, bây giờ ta muốn ra khỏi thành tìm Ông đại phu vẫn luôn xem bệnh cho nó…”
 
“Vậy thì còn không mau thả đi?!”
 
Thẩm Hựu ngẩng đầu gầm thét: “Người xảy ra chuyện mà các ngươi kéo dài được sao!”
 
“Thẩm đại nhân, còn phải lục soát…”
 
“Lục soát cái gì mà lục soát!” Thẩm Hựu một cước đá văng người kia, hoàn toàn là dáng vẻ kiêu căng: “Nhanh chóng mở cửa, nếu không lão tử bắt các ngươi hỏi tội! Có việc gì ta chịu trách nhiệm, mở cửa!”

 
Nghe thấy lời này, các thủ tướng cũng không ngăn cản nữa, dù sao thì xảy ra chuyện gì cũng là việc của Thẩm Hựu. Mọi người nhìn nhau một chút, cuối cùng cũng mở cửa.
 
Thẩm Hựu đưa Vương Lam ra ngoài, Vương Lam ôm đứa trẻ, ngồi trong xe ngựa, xe ngựa nhanh chóng vút qua, Vương Lam không nghe thấy Thẩm Hựu nói câu nào, hắn ta vẫn luôn ở bên ngoài

xe ngựa, lẳng lặng hộ tống nàng ấy.
 
Ra khỏi thành, nguy cơ lớn nhất đã được giải quyết. Mấy đứa trẻ đều được sắp xếp lên xe ngựa, tất cả đều buồn ngủ, ngã trái ngã phải mà ngủ thiếp đi. Chờ đến lúc trời sáng, Thẩm Hựu rốt cuộc cũng dừng lại.
 
“Lục phu nhân,” Hắn ta ở bên ngoài xe ngựa, cung kính nói: “Ta chỉ có thể tiễn ngài đến đây. Con đường tiếp theo ngài phải cẩn thận một chút.”
 
Vương Lam nghe lời người kia nói, nàng ấy ôm con, trong mắt nén nước mắt, rất lâu sau mới đáp một tiếng “Ừm”.
 
Nàng ấy biết mấy năm nay hắn ta vẫn luôn canh giữ bên ngoài cửa Vệ phủ, nàng ấy chính là biết nên mới có chút không hiểu.
 
Không hiểu người tốt như hắn ta vì sao năm đó lại phải đưa lá thư đó.
 
Không hiểu tại sao hắn ta phải làm bộ như không trêu chọc gì nàng ấy cả, cuối cùng mới nói ra được đáp án.
 
Nàng ấy ôm Vệ Lăng Hàn, lẳng lặng đợi một lúc, sau một hồi, nàng ấy mới nghe thấy tiếng ở bên ngoài: “Lục phu nhân, Thẩm Hựu biết yêu cầu này mạo muội, thế nhưng Thẩm Hựu vẫn muốn hỏi một lần, bốn năm không gặp, không biết Lục phu nhân có thể cho phép tại hạ gặp mặt một lần, tận mắt nhìn Lục phu nhân có tốt hay không.”
 
Vương Lam không lên tiếng, rất lâu sau, nàng ấy mới mở miệng: “Gặp mặt rồi thì có thể thế nào nữa? Ta tốt hay không tốt, huynh nhìn một chút thì có thể thay đổi sao? Gặp mặt chỉ thêm thương tâm thôi.”
 
Thẩm Hựu ở bên ngoài hồi lâu không lên tiếng, thời khắc Vương Lam cho rằng hắn ta đã rời đi thì rèm cũng chợt bị vén lên. Ánh nắng sớm lọt vào trong xe ngựa, bóng dáng của người nọ lọt vào trong mắt nàng. Đường nét thâm thúy mà chỉ Bắc Địch mới có, đôi mắt như bầu trời sao lẳng lặng ngắm nhìn nàng ấy. Vương Lam bị dọa đến phát ngốc, Thẩm Hựu lẳng lặng nhìn nàng ấy, hồi lâu, hắn ta khẽ cười.
 
“Nhìn thấy nàng, ta cũng an tâm rồi.”
 
“Lục phu nhân,” Trong mắt hắn ta tràn đầy vẻ luyến tiếc: “Cố gắng bảo trọng.”
 
Nói xong, Thẩm Hựu buông rèm xuống, lần này Vương Lam cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hắn ta cưỡi ngựa rời đi, rất lâu sau, nàng ấy mới phản ứng được, thị vệ bên ngoài dò hỏi: “Lục phu nhân, có thể lên đường chưa?”
 
Vương Lam ngẩng đầu, trong mắt đều là sự kiên nghị: “Lên đường, đến Côn Dương!”
 
Lúc hừng đông, Sở Du cuối cùng cũng phân phó xong tất cả mọi chuyện. Nếu như lần này Vệ Uẩn quay lại nữa thì sợ là sẽ hoàn toàn vạch mặt với Triệu Nguyệt, nàng phải chuẩn bị mọi thứ tốt mới được.
 
Nàng ngáp một cái, sau đó nghe thấy quản gia thông báo: “Đại phu nhân, Cố Sở Sinh tới rồi.”
 
Sở Du gật đầu, có chút mỏi mệt: “Để hắn vào đi.”
 
Nói xong, nàng đi đến chính đường, ngồi quỳ ở chỗ trên cao, rót trà cho mình.
 
Không bao lâu, nàng nhìn thấy Cố Sở Sinh mang người đến.

 
Nàng giương mắt nhìn hắn ta, lại cười nói: “Cố đại nhân, hôm nay không lâm triều?”
 
Vết thương trên mặt Cố Sở Sinh đã kết vảy, hắn ta cười ngồi xuống, người bên cạnh dâng trà cho hắn ta.
 
“Hôm nay ta không đi lâm triều là vì sao, Đại phu nhân không biết sao?”
 
Sở Du nhìn thị nữ đi lên, bưng đồ ăn sáng lên, nàng chậm rãi nói: “Ý của Cố đại nhân, thiếp thân nghe không hiểu. Ngài có muốn đi lâm triều hay không thì liên quan gì đến Vệ phủ ta.”
 
“Vệ Uẩn lợi hại đó,” Cố Sở Sinh nhấp một ngụm trà rồi ca ngợi: “Ta còn thật sự cho rằng hắn muốn giết ta, lại không nghĩ là kế giương Đông kích Tây. Đại phu nhân, thời gian mà đêm qua Cố mỗ để cho ngài chuẩn bị, vẫn tính là đủ nhỉ?”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng cúi đầu nhấp trà, ánh mắt Cố Sở Sinh sắc bén mà nhìn nàng, lạnh giọng: “Đại phu nhân, hôm nay Cố mỗ đến cầu thân, không biết là có thích hợp hay không?”
 
“Cố Sở Sinh,” Sở Du nhàn nhạt mở miệng: “Hôn sự này, sợ là không được rồi.”
 
Cố Sở Sinh bỗng nhiên siết chặt tay, Sở Du giương mắt nhìn hắn: “Ta suy nghĩ rõ ràng rồi, có lẽ ta đã có người ta thích rồi.”
 
“Có người nàng thích?” Cố Sở Sinh cười trào phúng: “Cuộc đời con người có ai mà không thích mấy người, nàng ở vị trí này, chuyện hôn nhân còn nói thích?”
 
Sở Du không lên tiếng, vẫn uống trà như thường. Cố Sở Sinh thấy nàng không trả lời thì dần tỉnh táo lại.
 
“Thích cỡ nào?”
 
“Cũng không tính là nhiều đâu,” Sở Du thở dài: “Thật ra bản thân ta cũng không biết, chỉ là Cố Sở Sinh à, nếu ta biết mình thích hắn, vậy thì trước khi ta suy nghĩ rõ ràng, ta sẽ không mặc kệ chính mình làm tổn thương hắn.”
 
Cố Sở Sinh không lên tiếng, một lát sau, hắn ta cười khẽ: “Đã trông chờ nhiều năm như vậy, kết quả vẫn không có gì cả.”
 
“Không tính là không có gì,” Sở Du giương mắt nhìn hắn ta: “Bây giờ ngươi hai mươi mốt tuổi, đã là Lễ bộ Thượng thư rồi, Đại học sĩ Nội các được quyết định nội bộ, Cố Sở Sinh, ngươi đã có được đủ nhiều rồi.”
 
“Đủ cái gì!”
 
Cố Sở Sinh nổi giận lên tiếng.
 
Cái gì mà Lễ bộ Thượng thư, cái gì mà Đại học sĩ, những thứ này hắn ta chưa từng có được sao?
 
Hắn ta từng phụ tá ba đời đế vương, là đế sư cao quý, quyền nghiêng triều chính, quan to lộc hậu, danh lợi này vào đời trước hắn ta đã sớm có đủ rồi, nhìn thấu rồi, nếu như hắn ta còn để ý những thứ này thì năm đó có thể bị Vệ Uẩn chém giết?
 
Hắn ta gấp rút thở hổn hển, nhìn Sở Du chằm chằm.
 
“Sở Du, nàng đừng ép ta.”
 
Giọng nói hắn ta run rẩy: “Đời ta chỉ có nàng, nàng đừng ép ta.”
 
Sở Du giương mắt nhìn hắn ta, khẽ nhíu mày.
 
“Cố Sở Sinh,” Nàng có chút không hiểu: “Từ khi nào thì ngươi bắt đầu cố chấp như vậy?”
 
Cố Sở Sinh không lên tiếng, hắn ta hung hăng nhìn nàng chằm chằm.
 

Từ khi nào?
 
Mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm…
 
Hắn ta đã sớm không nhớ rõ nữa.
 
Nhưng hắn ta không thể nói cho nàng biết những chuyện này, nếu như nói cho nàng biết thì hắn ta và nàng thật sự không thể có khả năng nữa.
 
Hắn ta thở hổn hển, bình ổn lại lý trí của mình.
 
“Nàng chắc chắn sẽ không đồng ý với ta, phải không?”
 
“Cố Sở Sinh…”
 
“Phải hay không phải!”
 
Sở Du không lên tiếng, sau một hồi, nàng chậm rãi lên tiếng: “Phải.”
 
Lúc nói ra lời này, trong lòng nàng đều đang run, nhưng mà nàng cũng không biết là có được lực lượng từ nơi nào, chống đỡ nàng.
 
Nàng cảm thấy mình giống như có chỗ dựa vào, bởi vì có người đứng phía sau, cho nên nàng có vốn liếng để bốc đồng. Thế là nàng ngẩng đầu lên, lặp lại một lần nữa: “Phải.”
 
Cố Sở Sinh cười, hắn ta gật đầu lùi ra phía sau.
 
“Được, được, ta biết rồi.”
 
Hắn nói xong thì xoay người sang chỗ khác, hắn ta đi nhanh về phía trước mấy bước chân rồi lại dừng lại.
 
“Vệ Đại phu nhân,” Hắn ta bình tĩnh lên tiếng: “Gần đây hơi cao hứng, chuẩn bị gả cho tốt đi.”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du cười ra tiếng.
 
“Được.” Nàng chậm rãi nói: “Nếu như, Hầu gia nhà chúng ta để cho ta gả.”
 
Cố Sở Sinh nghe thấy lời này thì khí huyết cuồn cuộn.
 
Hắn ta nên sớm nghĩ tới, Công Tôn Lan kia chính là Vệ Uẩn… Hắn ta vốn nghĩ, với tính tình của Sở Du, nếu như Công Tôn Lan là Vệ Uẩn thì nàng tuyệt đối không có khả năng lấy Công Tôn Lan ra để kích hắn ta. Mãi đến đêm qua Vệ Uẩn ra tay, Vệ gia không để ý đến mệnh lệnh của Sở Du mà dốc toàn bộ lực lượng, hắn ta mới ý thức được, nếu như Sở Du không biết thì sao?
 
Hoặc là… Sở Du cũng thích hắn thì sao?
 
Có vô số khả năng, hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều. Hắn ta không dám tới gặp nàng, hắn ta thậm chí không biết phải làm sao để đối mặt với Sở Du đã thích người khác.
 
Hắn ta đã suy nghĩ cả một đêm, nghĩ mãi mà không rõ, nhưng hắn ta chỉ biết một chuyện.
 
Hắn ta phải ngăn cản nàng.
 
Đời này hắn ta trọng sinh mà đến, ngoại trừ nàng thì hắn ta không còn cầu mong điều gì khác.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện