Sở Du không lên tiếng, nàng nhìn thanh kiếm nằm ngang trước mặt, ánh mắt có chút hoảng hốt.
Bản thân nàng cũng không biết, làm thế nào mà sự việc phát triển đến mức độ này. Nàng rũ mắt, nắm lấy cái chăn, trong lòng thấp thỏm lo âu.
Vệ Uẩn lẳng lặng chờ nàng, vẻ mặt trầm tĩnh như nước. Sau một hồi, Sở Du nắm lấy chăn, thấp thỏm nói: “Việc này vốn là chàng vô ý…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta cố ý.”
Vệ Uẩn mở miệng cắt ngang lời nàng, hắn nửa ngồi nửa quỳ xuống, ngửa đầu nhìn nàng: “Ta có ý với nàng hay không, nàng không biết sao?”
*Trong tiếng Trung, 有心 là từ có nhiều nghĩa, bao gồm các nghĩa: hữu tâm, cố tình, có ý, có lòng, cố ý.
Sở Du lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, ánh mắt thanh niên thuần túy lại kiên định, không tồn tại bất kỳ dao động lùi lại nào. Hắn đưa tay phủ lên mặt nàng, ôn hòa nói: “A Du, nàng thích ta, đêm qua nàng đã nói với ta.”
Trong lòng Sở Du bỗng nhiên run rẩy, phảng phất như đồ vật bí mật nhất sâu trong lòng bị đào lên, nàng nghiêng đầu đi, nhìn lá phong rơi xuống bên ngoài. Vệ Uẩn ngồi thẳng lên, hắn ngồi ở mép giường, ôm Sở Du vào lòng, cùng nàng dựa vào nhau.
Đầu thu có ý lạnh nhè nhẹ, cả người hắn lại ấm áp đến mức mang theo một chút nóng bỏng. Tay của hắn vuốt ve trên tấm lưng trơn bóng của nàng, dịu dàng nói: “A Du, nàng đừng sợ. Chỉ cần nàng thích ta, mọi thứ ta sẽ giúp nàng chống chọi giúp nàng ngăn chặn, nàng đừng sợ.”
Sở Du không nói lời nào, nàng nắm tấm chăn, cảm thấy mũi có chút chua xót.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của truyen5z. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nam nhân này quá tốt, tốt giống như một giấc mộng, nàng chỉ sợ có một ngày tỉnh mộng, vậy thì còn không bằng chưa từng nằm mơ thấy.
Hơn nữa tỉnh mộng rồi thì đó cũng chỉ là tỉnh rồi. Thế nhưng nếu nàng và Vệ Uẩn ở bên nhau, có một ngày xa cách, thứ mà nàng phải hy sinh không chỉ có thanh danh của mình, thanh danh của Vệ Uẩn, thanh danh của Vệ gia, mà còn có Vệ gia ấm áp này.
Nơi mà nàng khổ tâm xây dựng, giống như nhà, nàng lại không về được nữa.
Nhưng mà bây giờ sự việc đã phát triển đến mức này, nàng có như thế nào cũng không thể tránh né Vệ Uẩn, hoặc là đã từng có được, hoặc là ngay cả có được cũng chưa từng.
Nghĩ tới đây, tâm niệm của nàng động đậy, có một khoảnh khắc, nàng cảm thấy mình xúc động giống như thiếu niên. Nàng giơ tay lên, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, giọng nói khàn khàn: “Vậy chàng, đồng ý với ta một việc.”
“Nàng nói đi.” Giọng nói Vệ Uẩn cũng có chút phát run, Sở Du nhắm mắt lại: “Đừng nói với những người khác về quan hệ của chúng ta, từ từ đã.”
Bây giờ Vệ Uẩn đang ở thời khắc mấu chốt, bất kỳ nhân tố ngoài ý muốn gì cũng không nên có.
Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó hắn kịp phản ứng: “Vậy là nàng đồng ý với ta rồi?”
Trên mặt Sở Du mang theo một chút ửng hồng, nàng gật đầu.
Vệ Uẩn cười lớn, ôm Sở Du ra ngoài, cao hứng mà đảo quanh trong phòng. Sở Du sợ đến mức vòng lấy hắn, vội vàng nói: “Thả ta xuống!”
Vệ Uẩn để nàng lên giường rồi lăn mình đến trên người nàng, hắn cao hứng nói: “A Du, ta đợi ngày này, đã đợi rất lâu.”
Sở Du nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn, thúc giục nói: “Mau dậy đi, còn giống kiểu gì nữa?”
“Dậy cũng được,” Vệ Uẩn cười nhẹ nhàng: “Vậy nàng nói cho ta biết, khi nào thì ta có thể cưới nàng?”
Sở Du mím môi: “Ta cũng không biết.”
Vệ Uẩn nhíu mày, Sở Du bình tĩnh lên tiếng: “Tiểu Thất, ta không lừa chàng, ta thích chàng, nhưng phần yêu thích này cũng không nhiều đến vậy. Trong lòng ta có khúc mắc, ta muốn từng bước đi qua. Khi nào yêu nhau, khi nào thành hôn, đều là theo tự nhiên, đi đến một bước đó thì sẽ thành hôn.”
Vệ Uẩn không lên tiếng, hắn lẳng lặng nhìn nàng, Sở Du giương mắt, đón lấy ánh mắt hắn: “Ta không lừa chàng, sự yêu thích của ta chỉ dừng ở đó. Ta sợ trông thấy bà bà tức giận, cũng sợ cha mẹ ta lo lắng, ta còn sợ…”
“Được rồi được rồi,” Vệ Uẩn cười lên: “Ta biết nàng sợ rất nhiều, không nói thì không nói.”
Hắn cúi đầu xuống, dựa vào trước ngực nàng, nghe tiếng tim nàng đập, hắn chậm rãi nói: “Có đôi khi ta cảm thấy, nàng giống như con mèo con coi trời bằng vung, sau khi bị người ta làm tổn thương vẫn trốn dưới gầm giường một mực không chịu ra ngoài, ta muốn kéo nàng ra, cố gắng yêu thương, cưng chiều thật tốt, nàng lại không muốn, ta muốn cưng chiều nàng giống như trước kia, thấy ai khó chịu thì vung roi quất, sao nàng lại không tin ta, sống chết không chịu ra ngoài chứ?”
Sở Du bị ví dụ này chọc cười, nàng cong môi lên không nói lời nào, Vệ Uẩn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Sở Du, tựa như nũng nịu nói: “Có điều nàng để ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, nàng phải đồng ý với ta một việc.”
“Sao ta lại để chàng chịu thiệt thòi rồi?” Sở Du dở khóc dở cười. Vệ Uẩn nghiêng nghiêng nhìn nàng một cái, trong đôi mắt phượng là ánh sáng diễm lệ: “Nàng chiếm thân thể của ta, lại không chịu trách nhiệm với ta, đây không phải là ta chịu thiệt thòi sao?”
“Chàng cái người này…”
Sở Du đưa tay đẩy hắn, hắn nắm chặt tay Sở Du, nghiêm túc nhìn nàng.
“Ta nói nghiêm túc,” Hắn nhìn nàng chăm chú: “Mỗi một ngày nàng đều thích ta thêm một chút, được không?”
Sở Du ngẩn người, nhìn ánh mắt ôn hòa của hắn, sau một hồi, nàng rũ mắt xuống, cuối cùng nói: “Được.”
Vệ Uẩn không nói tiếp nữa, hắn cầm tay nàng, hôn một cái vào lòng bàn tay nàng, sau đó đứng dậy: “Ta mang nàng đi rửa mặt?”
Sở Du đỏ mặt gật đầu, Vệ Uẩn ôm nàng vào trong ao, sau khi đưa nàng đi rửa mặt, hắn mặc y phục tử tế cho nàng rồi ôm về trên giường nói: “Hôm nay nàng nghỉ ngơi cho tốt, chuyện còn sót lại để ta xử lý.”
“Chàng định làm gì?” Sở Du cau mày, Vệ Uẩn cười cười: “Chuyện khác ta đều đã sắp xếp tốt rồi, nhưng muốn phản thì cũng nên có lý do. Bây giờ ta trở về, Triệu Nguyệt nhất định muốn gây bất lợi cho ta, ta sẽ đợi hắn tới.”
“Chàng muốn để hắn ép chàng?”
“Đúng,” Vệ Uẩn gật đầu: “Ta bị ép phản cùng với ta tự phát động, đối với người khắp thiên hạ mà nói là hai việc khác nhau.”
“Vậy nếu Triệu Nguyệt nóng nảy, trực tiếp niêm phong thành giết chàng thì nàng làm thế nào?”
“Ta đã mang theo năm ngàn binh mã ở bên ngoài, đến lúc đó bọn họ sẽ giả vờ công thành, chúng ta nội ứng ngoại hợp, người nên mang đi đều mang đi.”
Dù sao thì bây giờ người Vệ gia hoàn toàn không ra khỏi thành được, muốn dọn sạch toàn bộ Vệ phủ thì chỉ có thể dùng cách này.
Sở Du gật đầu, sau đó nói: “Vậy bây giờ chàng dự định thế nào?”
“Hôm nay ta liên hệ với người ta trước, trong triều đình có người của ta, đã chuẩn bị xong đến lúc đó cùng mang ra ngoài. Ngày mai,” Vệ Uẩn lạnh giọng: “Ta sẽ đến Thuận Thiên phủ đánh trống kêu oan.”
Sở Du nghe hiểu ý của Vệ Uẩn, Vệ Uẩn dự định đánh trống kêu oan, bắt đầu từ chuyện Bạch Đế cốc, tố cáo việc ác mà Triệu Nguyệt làm. Chắc chắn Thuận Thiên phủ không dám nhận án, đến lúc đó Triệu Nguyệt phái người tới bắt người, một khi Vệ Uẩn bị bắt, đến lúc đó người của Vệ Uẩn lại dùng lệnh cứu chủ để công thành, sau khi cứu Vệ Uẩn ra thì khoác hoàng bào, vậy Vệ Uẩn lại phát động thì trên người hắn không có vết nhơ nào rồi.
Hắn là bị ép phát động, bị ép mưu phản, bị ép làm chủ.
Sau khi Sở Du hiểu rõ ý của Vệ Uẩn, nàng gật đầu nói: “Vậy chàng nhanh đi tìm người, ta phân phó, ngày mai dựng sân khấu gần Thuận Thiên phủ để gánh hát đi hát hí khúc.”
Vệ Uẩn nghe thấy lời này thì phụt bật cười: “Không nghĩ tới trong mấy năm nay, việc làm ăn của nàng đều làm đến những việc này rồi.”
“Hầu gia,” Sở Du thở dài: “Cuộc sống của Hầu phủ gian khổ, kiếm tiền không dễ đâu.”
“Đúng vậy,” Vệ Uẩn gật đầu rồi xoay người đổ vào trong ngực Sở Du, hắn chớp mắt nói: “Sau này bản Hầu dựa vào khuôn mặt này, để phu nhân nuôi!”
“Nhanh đi ra ngoài làm chính sự đi!”
Sở Du đẩy hắn một cái, Vệ Uẩn lẩm bẩm làm nũng một lúc, cuối cùng mới đi ra ngoài.
Chờ sau khi Vệ Uẩn rời khỏi đây, Sở Du nghỉ ngơi một lát rồi gian nan xuống giường, gọi Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt đi vào.
Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt vừa tiến vào thì quỳ xuống, Trường Nguyệt nén nước mắt nói: “Chúng ta làm việc bất lực, để phu nhân chịu nhục rồi.”
“Đừng nói mò.” Sở Du lặng lẽ nhìn nàng ấy một cái, Vãn Nguyệt trấn định hơn một chút, dập đầu nói: “Phu nhân, cần canh tránh thai không?”
Sở Du do dự một lát, cuối cùng vẫn gật